Truy Kích Hung Án


Phương Viên vốn tưởng cô nói chuyện với mẹ mình như vậy, mẹ Phương chắc chắn sẽ bất mãn, đặc biệt là hai chữ "thêm phiền" khẳng định sẽ khiến cảm xúc của bà ấy đảo ngược, không ngờ sự việc không như dự kiến, tuy quan hệ giữa Phương Viên và mẹ Phương bây giờ chỉ là quan hệ mẹ con đơn thuần, không có gì ràng buộc, đương nhiên có gì nói đó, không vui thì lập tức tỏ vẻ ra mặt, nhưng tình huống hiện tại lại khác, cho dù vẫn là mẹ con, mẹ Phương xa cách và không quan tâm Phương Viên là thật nhưng bà ấy cũng đang có việc nhờ cô.
Vì thế mẹ Phương ở bên kia chỉ cười, kiên nhẫn nói: "Mẹ biết mẹ biết, không thêm phiền, mẹ thương con còn không kịp, sao có thể gây thêm phiền phức cho con.

Mẹ nói rồi, mẹ sẽ sắp xếp tất cả, chắc chắn sẽ không gây thêm phiền phức cho con, mẹ gọi điện chỉ là để thông báo cho con biết, không phải gây rắc rối."
Phương Viên thật sự muốn giơ ngón tay cái lên, bản thân quả nhiên vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm, ít nhất trong chuyện ăn nói mẹ Phương thật sự khiến cô phải mở mang tầm mắt, rõ ràng là lợi dụng lại có thể nói là suy nghĩ cho chung thân đại sự cho cô, rõ ràng là tự quyết định, tiền trảm hậu tấu, kết quả lời nói ra lại là chu toàn kế hoạch để cô không phải nghĩ nhiều.

Tài ăn nói như vậy Phương Viên không thể không khâm phục, chỉ tiếc kỹ năng này dùng với con gái ruột của mình, hai mẹ con cứ đấu trí đấu dũng như thế cũng thật là buồn cười.
"Con không có thời gian, thời gian làm việc mấy ngày nay của con không ổn định." Phương Viên nói thẳng.
Nói vậy không đơn thuần để đối phó mẹ Phương, mà đây là sự thật, việc tìm kiếm ngày mai chưa biết sẽ có kết quả gì, nếu có thu hoạch, tính chất vụ án sẽ có thay đổi lớn, còn không, bọn họ cũng phải thu dọn cục diện rối rắm hiện tại, dù thế nào cũng không rảnh rỗi được.
"Mẹ biết, mẹ biết." Tối nay mẹ Phương cực kỳ kiên nhẫn, "Không phải mẹ đã nói rồi sao, mẹ đã sắp xếp tất cả cho con, chàng trai xem mắt với con cũng là người thấu tình đạt lý.

Biết con là cảnh sát, vô cùng bận rộn, người ta đều hiểu.

Cho nên mẹ đã nói với cậu ấy, cũng thương lượng xong rồi.

Buổi gặp mặt quyết định vào ngày mai, đúng lúc người ta cũng có công việc cho nên có thể hẹn gặp muộn một chút, con xem, như thế không phải tốt lắm sao, con có bận đến đâu cũng không thể bận cả đêm đúng không? Chỉ gặp mặt nói chuyện vài câu thôi, chàng trai có điều kiện tốt như vậy có rất nhiều chủ đề để nói chuyện, con xem có phải không?"
"Người ta tiện nhưng con tiện hay không còn chưa biết, hơn nữa một khi có việc thì bận suốt đêm là chuyện bình thường, mẹ nói với người ta chọn ngày khác đi, ngày mai con không dám bảo đảm có thể đến đúng hẹn, nếu lỡ để người ta leo cây, mẹ cũng không dễ giải thích." Phương Viên tiếp tục từ chối.
Mẹ Phương im lặng một chút.

Ngay lúc Phương Viên cho rằng bà ấy hoặc là từ bỏ hoặc là nổi giận, bà lại thở dài, trầm giọng: "Mẹ nói con nghe, bây giờ mẹ đang ở trong nhà vệ sinh gọi điện cho con, ba kế của con đêm nay xã giao về muộn, uống nhiều, ngủ rồi, nếu không mẹ đã không tiện nói chuyện như vậy.

Mẹ là mẹ của con, mẹ chỉ có đứa con gái là con thôi, dù con oán mẹ hay hận mẹ, con vẫn là máu mủ của mẹ, cho nên chuyện không thể nói với ai mẹ chỉ có thể tâm sự với con, mẹ biết chưa chắc con đã hiểu mẹ, con còn nhỏ, hơn nữa còn oán trách mẹ, tất cả mẹ đều hiểu, nhưng mẹ nói con nghe, bản thân mẹ cũng không vui vẻ gì.

Thoạt nhìn ba kế con có cuộc sống rất khá, tuy bản thân ông ấy là tầng cán bộ trong công ty lớn, quản lý rất nhiều nhân viên nhưng người ngồi trên đầu ông ấy vẫn có một đống, muốn có ngày lành thật ra rất gian na."
Phương Viên giữ im lặng.

Cô không rõ điều kiện kinh tế của chồng sau tái hôn của mẹ Phương cho lắm, từ lúc cô nỗ lực bước ra ngoài xã hội, ngay cả với cuộc sống sinh hoạt của ba ruột của mình thế nào cô còn không hỏi, miễn cho biết nhiều, người phiền lòng lại là chính mình.
"Con biết áp lực sẽ chuyển tiếp thế nào không? Cấp dưới đẩy con, cấp trên đè con, cảm giác hết sức khó chịu, ba kế con từng tuổi này ngày nào cũng phải đi xã giao về muộn, còn uống say khướt là vì sao chứ? Còn không phải là giúp cho cuộc sống gia đình khá hơn sao? Lần này điều kiện của gia đình đối tượng giới thiệu cho thật sự rất tốt, ba của chàng trai đó sở hữu một công ty lớn, tuy không lớn bằng công ty ba kế con đang làm nhưng ít nhất đó cũng là tài sản của người ta, khác với đi làm công cho người khác.

Hơn nữa công ty nhà người ta đang hợp tác với ba kế của con, là khách hàng vô cùng đặc biệt, nếu có thể kéo gần mối quan hệ thì sau này mọi chuyện đều dễ dàng, nhưng nếu bất cẩn đụng chạm, không riêng gì vấn đề hợp tác rất khó phát triển, ông ấy còn có thể vì chuyện này mà đắc tội với lãnh đạo sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn, mà mẹ ở nhà cũng không vui vẻ gì.

Con nói xem, mẹ đã từng tuổi này, mẹ cũng là phụ nữ, cho dù không tới độ tuổi này của mẹ thì chắc con cũng muốn có cuộc sống sau hôn nhân ổn định vững chắc đúng không? Tuy mẹ không còn trẻ nhưng nói thế nào cũng còn sống hai ba mươi năm, hai ba mươi năm không tính là ngắn, mà mẹ thì không giống người ta, người ta chỉ kết hôn một lần, còn mẹ thì hai.

Có lần ông chủ công ty đó đi xã giao với ba kế của con, nói con trai mình chưa có bạn gái, ba kế con lập tức nghĩ tới con nên liền giới thiệu con, cứ tưởng người ta không thích có con dâu làm cảnh sát, ai ngờ người ta về nói chuyện với con trai của mình, con trai ông ta còn rất thích thú, chịu gặp con, bởi vậy ba kế con nhờ mẹ xử lý việc này."
Nói tới đây, mẹ Phương dừng lại như đợi Phương Viên lên tiếng, nhưng Phương Viên vẫn giữ im lặng.
Vì thế bà chỉ đành tiếp tục câu chuyện: "Việc này cũng trách mẹ, mẹ vừa nghe gia cảnh người ta khá, chàng trai ấy cũng tướng mạo đường đường, bằng cấp không tệ nên mới kích động đồng ý.

Ba kế của con cũng đã trả lời người ta, con nói xem, bây giờ mẹ bị kẹp giữa chuyện này rồi, nếu có vấn đề gì thì trách nhiệm vẫn là của mẹ.

Mẹ từng ly hôn một lần, cũng không thể ly hôn lần nữa đúng không? Nếu cuộc hôn nhân thứ hai của mẹ thất bại, mẹ thật sự không muốn sống nữa.

Nên Phương Vi à, dù thế nào con cũng phải giúp mẹ đi, coi như mẹ cầu xin con đấy."
"Con thật sự không thể bảo đảm với mẹ điều gì, con cũng chỉ mới vào Cục Công An làm việc, mỗi ngày phải làm gì, khi nào tan làm, tất cả đều không phải do con quyết." Phương Viên ít nhiều đã không còn dứt khoát từ chối như trước.

Nguyên nhân không phải vì mẹ Phương cầu xin khiến cô cảm động, tuy rằng mẹ Phương đáng thương, nhưng câu nào chữ nào cũng xuất phát từ lợi ích của bà, không hề có chút thật lòng nghĩ cho Phương Viên, chẳng qua cô thật sự quá đau đầu, chỉ đành thuận theo để hai tai thanh tịnh một chút.
Mẹ Phương không hiểu tâm trạng của Phương Viên, vừa nghe thế liền vui mừng rạo rực: "Việc này con yên tâm, mẹ đã giúp con hẹn chàng trai kia ở chỗ gần Cục Công An, thời điểm là 10 giờ tốt, con xem như vậy không phải đã giải quyết mọi vấn đề sao? Quán ăn đó bán về đêm, tuy không thể so sánh với những nhà hàng xa hoa hay tiệm cà phê nhưng tốt xấu gì cũng gần chỗ làm của con không phải sao? Mẹ toàn tâm toàn ý tính toán cho con như thế, nếu không với gia cảnh của chàng trai kia, từ nhỏ đã ngậm thìa vàng, chắc sẽ không quán ăn nhỏ đó.

Lát nữa mẹ sẽ gửi số di động của người ta cho con rồi gửi số của con cho cậu ta, nếu ngày mai con có quá nhiều việc có khả năng đến trễ thì báo người ta một tiếng."
"Tùy mẹ, mẹ gửi số của người ta cho con là được." Phương Viên lạnh lùng trả lời, "Con đồng ý đi xem mắt đã là nỗ lực rất lớn, dù kết quả thế nào thì tuyệt đối sẽ không có lần sau, con mong mẹ hiểu cho dù đến lúc đó mẹ có gọi điện nổi tung di động của con hoặc đến đơn vị tìm con thì con cũng sẽ không nhượng bộ.

Chúng ta dù gì cũng là mẹ con, con không muốn chúng ta cứ giằng co mãi."
Mẹ Phương căn bản không có phản ứng gì, chỉ trả lời "được" một tiếng khiến Phương Viên cảm thấy bà ấy thậm chí không phải đang ứng phó với cô mà vì cô đồng ý chuyện gặp mặt ngày mai.

Mẹ Phương hưng phấn đến mức không suy xét những vấn đề khác, vì thế không đợi mẹ Phương nói gì thêm, cô liền lấy lý do muốn nghỉ ngơi, trực tiếp cúp máy.
Cúp máy, Phương Viên nằm trên giường nhìn trần nhà chằm chằm, hết sức bực bội, cô bỗng nhiên ghét bản thân mình, ba Phương mẹ Phương bỗng ly hôn mà không có dấu hiệu báo trước, sau đó từng người có gia đình riêng của mình, cả hai đều hờ hững không quan tâm cô, ở thời điểm đó chỉ có hai người quan tâm cô là Hạ Ninh và Đới Húc, nhưng cố tình mẹ Phương lạnh nhạt với cô bây giờ lại vì lợi ích của mình mà chạy tới bắt cô giúp, cô không thể từ chối, cuối cùng vẫn đồng ý, mà phiền não của Hạ Ninh và thế khó xử hiện giờ của Đới Húc cô lại hoàn toàn không biết hỗ trợ thế nào.
Như thế thật sự không công bằng, Phương Viên thầm nghĩ chỉ lần này thôi, coi như cô làm tròn bổn phận của đứa con gái, từ nay về sau, cô nhất định phải tự đối tốt với chính mình, không cho những người không thật lòng lợi dụng và bóc lột giá trị của cô.
Không biết suy nghĩ miên man bao lâu, Phương Viên mới ngủ, hôm sau trời còn chưa sáng cô đã thức.

Hôm nay mọi người vẫn phải tìm kiếm dưới nước, những người khác có thể tới muộn, nhưng bọn họ lại không thể, đặc biệt là Đới Húc, với sự hiểu biết của Phương Viên với anh, anh nhất định sẽ tới nơi trước nhóm chuyên viên, dạo quanh bên hồ một lần, xem có thể điều chỉnh kế hoạch tốt hơn không.
Quả nhiên Phương Viên đoán không sai, cô xuống giường thay đồ ra ngoài, Đới Húc cũng vừa lúc bước ra, thấy Phương Viên đã chuẩn bị xong xuôi, Đới Húc sửng sốt, sau đó gật đầu với cô: "Đi thôi, trên đường thuận tiện mua món gì đó ấm ấm, hôm nay bên ngoài có vẻ lạnh lắm."
Đừng nhìn anh trông như không sao, hai mắt thâm quầng đã bán đứng tình trạng giấc ngủ tối qua, có điều Phương Viên tế nhị không hỏi, chỉ gật đầu.

Hai người ra ngoài, trên đường mua đồ ăn.

Ngồi trong xe Phương Viên xử lý phần của mình, còn Đới Húc khi đến mới ngấu nghiến ăn hết.
"Hôm qua không phải chúng ta đã nói chuyện với quản lý công viên rồi sao? Hôm nay liệu có thể trực tiếp lá xe về không?" Phương Viên không hiểu việc Đới Húc đâu xe trước cổng.
"Nếu có thể chứng minh hung thủ đã tới công viên này thì cũng có thể không lái xe vào, cho nên chúng ta thử đi bộ xem có đường khác đi đến bên hồ không, đặc biệt là hướng trực tiếp thông tới khu du thuyền." Đới Húc trả lời, trông có vẻ trong đầu vẫn đang suy nghĩ vấn đề khác.
"Vâng, vậy chúng ta đi." Phương Viên gật đầu, cuối cùng vẫn không nhịn được mà vỗ vỗ cánh tay an ủi Đới Húc, cũng như tự an ủi mình, "Biết đâu hôm nay là ngày may mắn của chúng ta đấy."
"Em nói đúng, chúng ta sẽ gặp may mắn thôi." Đới Húc cười trả lời..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui