Phương Viên không ý thức được rằng sau khi xem xong tin nhắn đó, cung mày cô luôn nhíu chặt, chưa tưng thả lỏng, vốn dĩ bản thân đã không có tâm trạng ăn uống, bây giờ càng không tập trung.
Cô vừa dùng đũa gắp cơm vừa nghĩ thời gian này Bạch Tử Duyệt xuất hiện ở đây rốt cuộc là vì thành phố A quá nhỏ, cô ấy và Đới Húc có duyên phận như vậy hay là vì lý do nào khác.
"À..." Dương Chí Viễn bù đầu ăn cơm nửa ngày có mấy lần không nhịn được ngẩng đầu nhìn Phương Viên ở đối diện, phát hiện cô cứ nhíu mày, thử thăm dò, "Có phải món ăn ở nhà hàng này không hợp khẩu vị của em không? Nếu không thích, chúng ta đổi chỗ khác cũng không sao."
Phương Viên hoàn hồn, lúc này mới nhận ra Dương Chí Viễn đang nói chuyện với mình, vội xua tay: "Không có, thật ngại quá, tôi chỉ đang nghĩ về công việc nên hơi không tập trung thôi."
"À." Dương Chí Viễn gật đầu, tiếp tục ăn, cứ như không phát hiện câu trả lời của Phương Viên chỉ là một cái cớ.
Bị Dương Chí Viễn phát hiện, Phương Viên cũng ngại nhìn di động tiếp, di động của cô không còn đổ chuông nữa, hẳn là vì gặp Bạch Tử Duyệt, hai người đang tâm sự hăng say, cho nên Đới Húc không còn nhắn tin cho cô nữa, Phương Viên thầm đoán.
Cô lại lén nhìn thời gian trên màn hình, đã hơn 23:00, cô lại nhìn Dương Chí Viễn, người này đúng là chậm chạp, không chỉ nói chuyện ung dung, ngay cả hành động cũng từ từ chậm rãi.
Ngay cả việc ăn uống cũng thế, đã sắp nửa đêm rồi, anh ta không hề có dấu hiệu ăn nhanh hơn, vẫn cứ ăn chậm nhai kỹ, có thể nhìn ra là do gia đình dạy dỗ cẩn thận.
Có điều nhìn anh ta như vậy, Phương Viên vô cớ nóng nãy, hận không thể nhét tất cả đồ ăn vào miệng anh ta để anh ta ăn thật nhanh.
Người này chắc lúc học nhà trẻ bị cô giáo ghét vì cái tật ăn quá chậm nhỉ? Phương Viên không biết nói gì, chỉ biết chửi thầm trong lòng.
Có lẽ do mấy năm cô học ở trường cảnh sát, quen nhìn bạn bè ăn uống nhanh như gió cuốn mây tan, sau khi chính thức đi làm, cô cũng không thấy đồng nghiệp nam nào trong Cục Công An ăn uống chậm rãi, cho nên nhìn Dương Chí Viễn như vậy, cô thấy hết sức khó chịu.
"Ba mẹ anh có quy định thời gian về nhà buổi tối của anh không?" Phương Viên không dám nói bản thân ngứa mắt đối phương ăn uống quá chậm, chỉ đành tìm lý do uyển chuyển khác.
Đam Mỹ Cổ Đại
"Không có không có, ba tôi không quản lý vấn đề này, chính ông ấy giờ này chắc vẫn còn xã giao chưa về, mẹ tôi thì thường hay đi đánh bài cho nên bọn họ không hạn chế tôi quá nhiều, trước đây lúc còn đi học tôi ở ký túc xá, thời gian ở nhà cũng ít, bọn họ không quản lý nhiều."
Dương Chí Viễn lắc đầu, nuốt đồ ăn xuống, cầm khăn giấy lau khóe miệng mới trả lời, hơn nữa anh ta có vẻ lầm ý Phương Viên, còn tưởng cô vì anh ta cứ lo vùi đầu ăn cơm, không nói chuyện với cô nên thấy anh ta nhàm chán, vì thế chủ động tìm đề tài.
"Ngành học của tôi không có gì đặc biệt, ngoại trừ thời gian làm luận văn thì bình thường khá thoải mái.
Lúc rảnh rỗi, tôi không thích chơi game với bạn bè mà hay ở trong phòng xem phim, thể loại tôi thích là khoa học viễn tưởng.
À đúng rồi, cả phim cảnh sát pháp y của Hongkong tôi cũng thích lắm."
Phương Viên chỉ khẽ cười, không nói gì.
Hiện tại cô hoàn toàn không có tâm trạng nói chuyện, chỉ cảm thấy đã muộn rồi, nên về, nhưng Dương Phàm cứ như cái máy hát mở rồi thì không có ý định dừng lại, cô lại ngại ngắt lời, vì thế chỉ đành ngồi nghe.
Có vài người có tính cách khá tẻ nhạt, có vài người thì chỉ im lặng khi không thân, một khi thân rồi thì nói chuyện liên hồi.
Phương Viên không biết Dương Chí Viễn là người thế nào, không tiếp lời là cách xử lý phù hợp nhất, tránh khi bản thân hùa theo, đề tài sẽ không dứt.
Dương Chí Viễn thấy bản thân đã nói nhiều như vậy Phương Viên cũng không trả lời, lại đổi chủ đề, kể cho Phương Viên nghe về khoảng thời gian học đại học và cao học của mình.
Thanh niên này có lẽ đúng là loại trung thực không thường thấy trong đám phú nhị đại, dù nói chuyện gì cũng không hề nhắc đến tiền bạc.
Cuối cùng sự nỗ lực của Dương Chí Viễn cũng hạ màn sau mười phút, có lẽ do cuộc sống của anh ta khá đơn giản, hoặc là vì không tìm được nhiều chuyện hơn để nói.
Phương Viên nắm bắt cơ thời cơ, lên tiếng: "Thật ngại quá, đã 23:30 rồi, ngày mai tôi còn có rất nhiều việc, còn không về đi ngủ thì ngày mai thật sự không dậy nổi."
"À à." Dương Chí Viễn sửng sốt, "Xin lỗi em, đều tại tôi không chú ý tới thời gian, vậy hôm nay chúng ta kết thúc ở đây, không ảnh hưởng tới thời gian của em nữa."
Đừng có kết thúc ở đây, tôi thấy nên hoàn toàn kết thúc đi, đừng có lần sau nữa.
Phương Viên thầm nghĩ.
Có điều Dương Chí Viễn đã nói như vậy chủ yếu là xuất phát từ sự khách sáo, cho nên cô không tỏ thái độ.
Nhân viên tới tính tiền, vì hai người ăn không nhiều cho nên số tiền cũng ít, Dương Chí Viên tự giác lấy ví ra, Phương Viên lại nhất quyết chia đôi.
Lúc đầu Dương Chí Viễn từ chối, nhưng lại Phương Viên lại quá kiên quyết, cuối cùng chỉ đành thỏa hiệp chia đôi với cô.
Thanh toán xong, hai người một trước một sau xuống lầu.
Dương Chí Viễn đứng ở cửa nói với Phương Viên phía sau: "Em ở đâu? Tôi lái xe tới, giờ này để tôi đưa em về nhé."
"Đã trễ rồi, không cần đâu, bạn tôi tới đón tôi." Phương Viên từ chối khéo.
"Không cần khách sáo, không sao, không phiền." Dương Chí Viễn tưởng Phương Viên ngại nên vội nói, "Tôi biết giờ này đã trễ nên chỉ đưa em đến dưới nhà thôi."
"Thật sự không cần, bạn của tôi đang chờ ở bên ngoài." Phương Viên lắc đầu, không muốn tiếp tục dây dưa nữa, gật đầu một cái rồi mở cửa đi thẳng ra ngoài.
Đới Húc đậu xe ở đối diện, Phương Viên vừa ra ngoài liền thấy, hơn nữa từ đây vừa nhìn cô có thể thấy Bạch Tử Duyệt đang ngồi ở ghế phụ, không biết đang nói gì với Đới Húc, sườn mặt tươi cười như hoa.
Đới Húc ngồi ở ghế tài xế, lúc Phương Viên đi qua cũng không thể nhìn thấy anh.
Bạch Tử Duyệt phát hiện có người tới, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thấy là Phương Viên, liền tươi cười mở cửa, bản thân lại không đi xuống, chỉ dò người ra ngoài.
"Cuối cùng tôi cũng chờ được ân nhân của mình rồi!" Bạch Tử Duyệt thân thiết vẫy tay với Phương Viên, "Cô không biết tôi chờ cô đến nóng ruột thế nào đâu! Cô không về tôi chỉ đành nói chuyện với Đới Húc, anh ta nhàm chán quá."
Phương Viên miễn cưỡng cười cười, cô thật sự không thân với Bạch Tử Duyệt, hơn nữa thái độ của Bạch Tử Duyên luôn khiến cô không thể thân nổi, mỗi lần nói chuyện đối phương cứ gọi cô là "ân nhân" khiến cô có cảm giác cực kỳ xa cách.
Đới Húc cũng hơi chồm về phía trước, lúc này Phương Viên mới nhìn anh, có điều anh không nhìn cô mà qua bả vai cô nhìn phía sau.
Phương Viên quay đầu thì thấy sau khi ra hỏi nhà hàng Dương Chí Viễn không cùng cô đường ai nấy đi mà lặng lẽ theo sau như để xem cô rốt cuộc có bạn đến đón hay là chỉ khách sáo với anh ta.
Phương Viên không hề cảm động, thậm chí còn không vui, có điều dù gì đối phương cũng có ý tốt, cô chỉ đành xoay người, cố giữ bình tĩnh nói với Dương Chí Viễn: "Sao anh cũng tới đây? Không còn sớm nữa, mau về ngủ đi."
"Tôi đến xem bạn em tới chưa, vốn định nếu bạn em chưa tới thì đứng với em thêm một lát, đã trễ thế này, em đứng chờ một mình không an toàn." Dương Chí Viên trả lời.
"Đây là ai vậy? Trước giờ chưa gặp thì phải!" Lúc này Bạch Tử Duyệt mới chú ý tới Dương Chí Viễn, cũng mới nhận ra theo Phương Viên tới đây.
Cô quan sát Dương Chí Viễn một hồi, lại nhìn Phương Viên, cười hỏi, "Hai người chắc không phải mới xem mắt xong đấy chứ?"
Phương Viên không đáp.
Thứ nhất cô bài xích việc xem mắt này, thứ hai cô và Bạch Tử Duyệt vốn chẳng có quan hệ gì, dù có thân thì cô cũng không cần phải nói.
Phương Viên im lặng nhưng lại có người thoải mái thừa nhận, Dương Chí Viễn ở bên gật đầu: "Đúng vậy."
"Thấy chưa, tôi có mắt nhìn lắm đúng không, vừa nhìn là nhận ra.
Đới Húc, miệng anh kín thật đấy, nói chuyện nãy giờ cũng không tiết lộ cho tôi biết." Bạch Tử Duyệt quay lại oán trách Đới Húc, sau đó xoay sang nói với Dương Chí Viễn, "Thế anh đúng là nhặt được châu báu rồi, cô gái tốt như Phương Viên thời nay không nhiều đâu, vừa thông minh vừa tốt tính, công việc cũng đáng ngưỡng mộ, gặp được cô gái như vậy cứ như gặp được gấu trúc trong rừng vậy! Phương Viên rất khiêm tốn, chắc chắn sẽ không đu bám bạn trai.
Tôi là người nhà của đằng gái không thể khen được.
Anh phải biết nắm chắc đây, bỏ lỡ cô gái tốt như vậy không dễ tìm được người tương tự đâu!"
Dương Viên không biết trả lời thế nào, chỉ cười cười, vừa cười vừa gật đầu.
Nếu không giữ phép lịch sự, Phương Viên thật sự muốn hét lên hỏi xem Bạch Tử Duyệt đang làm gì? Quan hệ giữa họ từ khi nào tốt đến mức để cô ấy nhận mình là người nhà cô vậy? Nói nhiều thế cứ như hiểu cô lắm vậy? Hơn nữa cô ấy biết cô nghĩ gì sao? Không biết cô có thích Dương Chí Viễn không mà đã bảo người ta phải nắm chắc!"
"Tôi không có nhiều ưu điểm vậy đâu." Phương Viên thật sự không nhịn được mà phủ nhận.
"Anh đừng nghe Phương Viên nói, khuyết điểm lớn nhất của cô ấy là quá khiêm tốn." Bạch Tử Duyệt kể, "Tôi kể anh nghe, cái mạng này của tôi là cũng nhờ ân nhân này cứu đấy, nếu không hiện giờ tôi đã chết rồi.
Anh nói xem, một cô gái có thể vượt qua mọi âm mưu để cứu tôi như vậy có phải rất thông minh, rất dũng cảm không?"
Dương Chí Viễn kinh ngạc nhìn Phương Viên.
Phương Viên im lặng không trả lời, thầm nghĩ bản thân có nên đi tìm pháp y Lưu hỏi xem trên đời này có thứ thuốc độc giết người nào không màu không vị không.
Cô thật sự muốn bịt miệng Bạch Tử Duyệt lại..