"Thế khoảng thời gian trước mà bà nói là cụ thể khi nào?" Phương Viên hỏi.
Mẹ của Vạn Thiến suy nghĩ: "Một tuần thì phải.
Cụ thể là hôm nào thì tôi không nói chính xác được, cùng lắm là trong vòng một tuần, qua hôm đó rồi Vạn Thiến hình như không còn phiền não nữa nên tôi không để ý lắm."
Phương Viên gật đầu, ghi chép lại, sau đó để ba mẹ Vạn Thiến ở phòng khách chờ tin, còn mình quay lại phòng của Vạn Thiến.
Công việc chụp hình bên trong đã xong, Đới Húc và Thang Lực đã vào phòng, Phương Viên cũng vào theo.
Phòng của Vạn Thiến tràn ngập hơi thở của thiếu nữ, từ chăn màn gối đệm đến màn cửa sổ đều là màu hồng, ngay cả bàn học cũng không ngoại lệ, chỉ tiếc giờ phút này trên giường lại là một thi thể cứng đờ đủ để phá tan tất cả sự đẹp đẽ này.
Thi thể của Vạn Thiến đang trong tư thế nằm ngửa, trên người mặc bộ đồ ngủ bình thường, nét mắt có vẻ đau đớn, tóc xõa rối bời ở sau đầu, còn có vài sợi dính vào má, khóe miệng có dấu vết của dịch trắng đã khô thoạt nhìn như từng sùi bọt mép.
Tay chân Vạn Thiến cứng đờ, lòng bàn tay hơi hướng về phía trước, ngón tay cuộn lại như đang cố gắng bắt lấy thứ gì đó.
Phương Viên còn phát hiện áo ngủ của Vạn Thiến thoạt nhìn rất sạch sẽ, nhưng ở đũng quần lại có dấu vết màu vàng.
"Cô bé trước đó có phải..." Phương Viên không chắc, vì thế nhỏ giọng hỏi Đới Húc bên cạnh.
Đới Húc gật đầu: "Đúng vậy, trên đệm cũng có dấu vết đó, thi thể vốn nằm sấp, để tiện kiểm tra nên sau khi chụp ảnh lấy chứng cứ mới lật lại."
Phương Viên bừng tỉnh.
Thì ra Vạn Thiến vốn nằm sấp, thế nên nét mặt của cô bé ba mẹ đương nhiên không phát hiện sớm, hình ảnh ba mẹ Vạn Thiến thấy cũng chỉ là con gái nằm sấp trên giường giống như ngủ say mà thôi.
Hai tay Vạn Thiến hướng về phía trước, ngón tay cuộn lại hẳn là vì đau đớn nên mới cố sức nắm lấy chăn đệm.
"Bây giờ có thể nhìn ra là tự sát hay bị giết không?" Phương Viên lại hỏi.
Lần này câu hỏi của cô bị pháp y Lưu nghe thấy, ông quay đầu, thấy là Phương Viên, liền cười nói: "Bây giờ có thể khẳng định nạn nhân chết do trúng độc, hơn nữa là còn chết ngay trong nhà.
Theo suy luận bình thường thì phán đoán đầu tiên chắc chắn là nghi ngờ có phải tự sát hay không, sau đó mới là bị đầu độc, mà nếu phán đoán nạn nhân bị đầu độc ngay trong nhà thì hơi khó khoanh vùng đối tượng hiềm nghi."
"Đồng nghiệp bên kỹ thuật đã kiểm tra khóa cửa." Đới Húc bổ sung tình hình, "Cửa phòng trộm không có dấu vết bị cạy khóa, ngay cả dấu hiệu của kỹ thuật mở khóa cũng không có, đã tiến hành lấy vân tay trên then cửa và dấu chân ngay cửa ra vào rồi, có điều nhìn qua chắc cũng không phát hiện được gì."
Phương Viên á khẩu không nói nên lời.
Nếu vậy thì chỉ có hai khả năng, thứ nhất là Vạn Thiến tự sát, thứ hai là xuất phát từ nguyên do nào đó mà ba mẹ Vạn Thiến đầu độc con gái mình.
Nhưng cả hai khả năng này đều không có cơ sở, bởi vì nếu Vạn Thiến tự sát, cô bé không cần vẽ hình người gỗ để cảnh sát cảm thấy cái chết của mình có liên quan tới Kha Tiểu Văn, thậm chí là chuyện của Đoạn Phi Vũ, hơn nữa hổ dữ không ăn thịt con, không phải không có trường hợp ba mẹ giết con ruột, nhưng tỷ lệ xảy ra cực kỳ nhỏ, hơn nữa Vạn Thiến chết ngay trong nhà, việc này rất dễ bị nhận định thành tự sát, nhưng ba mẹ Vạn Thiến lại khẳng định rằng con gái mình không làm thế, nếu bọn họ giết con mình thì cần gì phải giấu đầu lòi đuôi?
Huống hồ Phương Viên lại cảm thấy trước đây không biết có thật sự quan tâm con mình không nhưng vẻ đau khổ và tự trách của ba mẹ Vạn Thiến hiện giờ không giống như diễn.
Có thể là thấy sắc mặt cô trở nên khó coi, Đới Húc nhẹ nhàng vỗ lưng cô: "Em đừng nghĩ nhiều, đa số án mạng không phải vậy sao, càng có tính chất đặc biệt thì càng có khả năng thứ chúng ta nhìn thấy chỉ là che mắt."
"Đúng vậy, cho dù là đầu độc, hơn nữa còn phát động trong nhà thì cũng chưa chắc là do gia đình làm." Pháp y Lưu vừa kiểm tra thi thể vừa nghe Đới Húc nói chuyện với Phương Viên, gật đầu tán đồng, "Khi nãy tôi có nghe cô cậu nói chuyện ở bên ngoài, tối qua cô bé hết tiết tự học về nhà, nếu cô bé mang theo đồ ăn hay thức uống, lúc ở ngoài không ăn, về nhà mới lấy ra, vậy tính chất vụ án đã khác.
Gần đây không phải cô cậu còn có vụ án của lớp chuyên trường cấp ba à, nữ sinh này cũng là học sinh lớp đó đúng không? Sau khi trong lớp có học sinh bị giết thì lại có học sinh khác tự sát, việc này có phải quá trùng hợp hay không? Hơn nữa nếu tôi không nhớ lầm thì nạn nhân Kha Tiểu Văn sau khi bị giết mới bị đặt trên đường sắt, ngụy trang thành tự sát đúng không?"
Nghe pháp y Lưu nói vậy, Phương Viên liền nhẹ nhõm, tuy cô biết là một cảnh sát điều tra án mạng cần giữ bình tĩnh và lý trí, không thể làm việc theo cảm tính hoặc bị cảm xúc chủ quan ảnh hưởng phán đoán, nhưng từ trong thâm tâm cô vẫn không muốn ba mẹ Vạn Thiến bị nghi ngờ, nếu tận mắt nhìn thấy con người vì một nguyên nhân nào đó mà không tiếc tàn sát cốt nhục, để lộ bộ mặt dơ bẩn đáng ghê tởm nhất, là người đứng xem, Phương Viên chắc chắn sẽ rất đau đớn và tuyệt vọng.
"Pháp y Lư, hiện giờ có thể phát hiện nạn nhân trúng độc gì không? Ví dụ như xyanua chẳng hạn?" Nếu đã khẳng định nạn nhân bị đầu độc hoặc uống thuốc độc tự sát, Đới Húc liền bắt đầu hỏi tiếp.
Pháp y Lưu lắc đầu: "Hiện tại tôi chỉ có thể nói với cậu không phải xyanua.
Còn cụ thể là chất gì thì cần giải phẫu kiểm tra nội tạng, xét nghiệm máu đã."
Đới Húc gật đầu, chuyển hướng nhìn bàn học cạnh giường, có điều anh không chú ý đồ đạc trên mặt bàn mà hướng ánh mắt về thùng rác nhỏ bên dưới.
Đới Húc đeo găng tay, ngồi xổm xuống, cẩn thận lục tìm thùng rác, phát hiện ngoại trừ giấy nháp thì còn rất nhiều đồ ăn vặt đóng gói và bịch sữa, có vẻ như buổi tối trong thời gian ôn tập Vạn Thiến thường ăn vặt coi như bữa khuya.
Đới Húc lục lọi một hồi, lấy ra bốn túi đựng bánh nhãn hiệu khác nhau, trong đó vẫn còn sót lại ít vụng bánh kem.
Anh cẩn thận bỏ vào túi vật chứng, xoay người đi ra ngoài giao cho bộ phần kỹ thuật, nhờ họ chú ý vân tay trên bao bì, đặc biệt là xem trên bao bì có lỗ chọc kim hay không.
"Không cần chú ý những cái khác sao?" Phương Viên hỏi, "Nhưng bịch sữa bò chẳng hạn?"
"Không cần, với điều kiện của gia đình Vạn Thiến, nếu ai đó đưa cho cô bé đồ ăn vặt không rõ nguồn gốc, cô bé chưa chắc đã ăn, có túi đóng gói bên ngoài hiển nhiên dễ khiến người ta yên tâm và chấp nhận hơn.
Mà muốn hạ độc vào đồ ăn trong túi đóng gói, cách nhanh và tiện nhất chính là dùng ống chích đưa chất độc vào đồ ăn." Đới Húc nhắc nhở, "Lý do là vậy, em hiểu chưa?"
Phương Viên bừng tỉnh, lập tức gật đầu.
Nếu muốn tiêm độc vào thực phẩm thì không thể là bánh quy, món mềm xốp như bánh kem rất dễ che giấu, mà sữa bò tuy là chất lỏng nhưng vốn không có mùi, bị thêm vật lạ sẽ dễ nhận ra, hơn nữa chính vì sữa bò là chất lỏng nên nếu đâm một lỗ vào bao bì thì sẽ dễ thấm ra, một khi như vậy, người bình thường đều sẽ không muốn uống, nhất là con gái nhà có điều kiện như Vạn Thiến càng sẽ không vì không nỡ lãng phí sữa người ta cho mà miễn cưỡng uống bịch sữa đã bị thủng.
Thế nên tổng hợp lại quả thật chỉ có túi đựng bánh kem là có khả năng nhất.
Vì ba mẹ Vạn Thiến không có bất cứ dị nghị gì về việc Cục Công An muốn tiến hành kiểm tra thi thể, thế nên sau khi kiểm tra hiện trường, nhóm pháp y đưa thi thể Vạn Thiến về giải phẫu.
Thang Lực, Đới Húc và Phương Viên ở lại kiểm tra thêm phòng của Vạn Thiến.
Họ tìm được một cuốn sổ nhật ký có khóa mật mã trong ngăn kéo bàn học, tìm được di động dưới gối của Vạn Thiến, cộng thêm laptop trên ban, ba thứ này hẳn là đồ ngày thường Vạn Thiến sử dụng tương đối nhiều, thông tin bên trong đương nhiên có vẻ càng riêng tư hơn, bọn họ cũng cần mang về kiểm tra xem có manh mối giá trị nào không.
Ba mẹ Vạn Thiến không có ý kiện, hiện tại yêu cầu duy nhất của họ là có thể tìm được hung thủ đã giết con gái của mình.
Đới Húc mời họ tới Cục Công An lấy lời khai, thuận tiện ký tên vào giấy đồng ý giải phẫu thi thể Vạn Thiến.
Ba mẹ Vạn Thiến thương lượng một hồi, cuối cùng quyết định để ba Vạn Thiến đại diện theo đi theo cảnh sát xử lý những chuyện còn lại, mẹ Vạn Thiến trải qua kích thích sáng nay và khi nãy trả lời câu hỏi của Đới Húc và Phương Viên gần như đã tiêu hết sức lực, với tình hình này, không ai có thể ép bà, thế nên bọn họ đồng ý để mẹ Vạn Thiến ở nhà nghỉ ngơi, ba Vạn Thiến đi với họ.
Lúc mọi người xuống lầu, bên dưới có rất nhiều hàng xóm tụ tập.
Vì bên dưới có mấy chiếc xe cảnh sát đậu, khi nãy còn nâng ra một thi thể, cả khu chung cư như một quả bom phát nổ, lập tức khơi dậy lòng hiếu kỳ của người dân.
Không ít người nhận ra ba Vạn Thiến, vừa thấy ông cúi đầu đi theo cảnh sát, lập tức có người nghị luận suy đoán người xảy ra chuyện trong nhà họ là ai, nguyên nhân là gì.
Sắc mặt ba Vạn Thiến càng trầm xuống, Phương Viên vội dẫn ông ấy lên xe, không đợi những người khác, Đới Húc và Phương Viên lái xe chở ba Vạn Thiến rời khỏi khu chung cư trước, về thẳng Cục Công An.
Bây giờ xem ra không bắt mẹ Vạn Thiến đi theo là quyết định sáng suốt, nếu không với trạng thái bây giờ, đối mặt với những lời bàn tán của hàng xóm, chưa biết chừng mẹ của Vạn Thiến sẽ thế nào.
Tới Cục Công An, cảm xúc của ba Vạn Thiến đã tới cực hạn, Đới Húc và Phương Viên không muốn kéo dài tiếp, dù sao ở thời điểm thế này, đừng nói bản thân ông ấy không thể chịu thêm kích thích, để mẹ Vạn Thiến một mình ở nhà cũng không phải ý kiến hay, cho nên cách tốt nhất là nhanh chóng xử lý rồi để ba Vạn Thiến về.
May mà lấy lời khai và ký tên khá nhanh, xong xuôi, Đới Húc chủ động đề nghị đưa ba Vạn Thiến về lại bị từ chối.
"Ý tốt của cậu tôi xin nhận, có điều tôi không làm ảnh hưởng tới công việc của cô cậu nữa, mong cô cậu nhanh chóng làm rõ chuyện của con gái tôi." Ông trầm giọng nói với Đới Húc, "Tự tôi bắt xe về là được.".