Truy Kích Hung Án

“Vậy sau khi chia tay, hai người không liên lạc sao?” Nghe Phùng Tư Đồng oán giận Bốc Văn Tinh nửa ngày, đồng thời biết được nguyên nhân Bốc Văn Tinh bị giam giữ hành chính, Mã Khải muốn xác nhận lần nữa.

“Đương nhiên không có!” Phùng Tư Đồng như chịu vũ nhục quá lớn, lập tức trả lời, “Tôi căn bản không muốn liên lạc với hắn, mà hắn trước nay cũng không chủ động liên lạc với tôi. Có điều, tôi và đồng nghiệp của Bốc Văn Tinh kia, lúc đó vì tính cách hắn có vấn đề mà chịu ủy khuất không nhỏ, mặc kệ miệng lưỡi với bên ngoài thế nào, trong lòng hắn khẳng định rất rành mạch, ai thẹn với ai tự hắn biết. Nếu tôi là hắn, tôi cũng sẽ xấu hổ không dám liên lạc với bạn gái cũ, niệm tình khoảng thời gian ở bên nhau, hơn phân nửa hắn đối với tôi không tồi, tôi mới không truy cứu chuyện hắn đánh mình.”

“Thật không nhìn ra, cô tuổi còn trẻ mà đã có suy nghĩ như thế, thật đáng quý.” Đới Húc tận lực khích lệ Phùng Tư Đồng, nếu không phải cách anh nói chuyện chân thành, chỉ sợ người khác đều sẽ cho rằng anh đang trêu chọc đối phương, “Kỳ thật cô không cần băn khoăn không dám bảo vệ quyền lợi của chính mình, nếu cần hỗ trợ cứ nói với chúng tôi, chúng tôi sẽ xử lý công bằng, truy cứu trách nhiệm của Bốc Văn Tinh tới cùng.”

“Kỳ thật… Haizz, có người hiểu tôi, tin tôi, tôi đã hài lòng, hơn nữa chuyện quá khứ đã qua, tôi cũng không định so đo. Con người tôi tương đối rộng lượng, không thèm chấp nhặt với hắn, vả lại vết thương khi đó cũng không có gì, bỏ đi, lòng tốt của anh chị tôi nhận.” Phùng Tư Đồng từ chối kiến nghị của Đới Húc.

Thấy cô ta tỏ thái độ như vậy, Đới Húc gật đầu. Chân thành cảm ơn sự hợp tác của Phùng Tư Đồng, anh cùng bọn người Phương Viên rời khỏi trường vũ đạo dành cho thiếu niên.

“Ba mẹ Bào Hồng Quang đúng là biết dạy con!” Lên xe, Lâm Phi Ca liền châm chọc, “Không biết mọi người có để ý không, Phùng Tư Đồng nhẹ nhàng bâng quơ nói lúc trước Bào Hồng Quang và cô ta chỉ là bạn bè bình thường, trao đổi số điện thoại, thỉnh thoảng nhắn tin, sinh nhật thì tặng quà, nói thế lừa ai chứ? Vừa nhìn bề ngoài kia liền biết cô ta là loại người gì! Phụ nữ biết lợi dụng ngoại hình của mình sẽ động tâm với chút quà vặt vãnh kia sao? Hơn nữa, bạn bè bình thường không phải dịp đặc biệt lại tặng quà nhau sao, đặc biệt còn là khác phái sao? Xét tới cùng còn không phải do cách giáo ɖu͙ƈ của ba mẹ Bào Hồng Quang? Gặp cô gái hợp tuổi đều thể hiện thực lực kinh tế nhà mình! Để ý cách dùng từ của Phùng Tư Đồng xem, cô ta và Bào Hồng Quang đều bị Bốc Văn Tinh ủy khuất, nực cười, mở miệng biện hộ cũng thuận tay giúp Bào Hồng Quang giải vây! Lão Đới, khi nãy sao anh không đem chuyện Bào Hồng Quang chết kể cô ta nghe? Cô ta khẳng định còn chưa biết, nếu biết cô ta chắc chắn sẽ không nhiều lời như vậy!”

“Chính vì Bào Hồng Quang không có gì ngoài tiền mới khơi gợi lòng tham của mấy cô gái, xem những thanh niên tuấn tú lịch sự nhưng túi tiền không có gì như chúng tớ xem, thật bi thảm! Cậu xem, với hình tượng của Bào Hồng Quang, tốt xấu gì Phùng Tư Đồng cũng vui vẻ trao đổi số điện thoại, thỉnh thoảng liên lạc, trở thành cái gọi là bạn bè bình thường, nếu đổi thành tớ, nói không chừng một cái liếc mắt cô ta cũng không thèm nhìn!” Từ đầu tới cuối Mã Khải đều không bị vẻ đẹp của Phùng Tư Đồng mê hoặc, mặc dù đối với cô ta hoàn toàn không có ý gì cả nhưng vì tuổi trẻ, trong lòng cậu đột nhiên cảm thấy bản thân chịu vũ nhục rất lớn, “Lâm Phi Ca nói không sai, không nhận được chỗ tốt từ người ta, lúc này cô ta nói chuyện giúp Bào Hồng Quang làm gì? Còn nói bản thân vô tội, chỉ xem Bào Hồng Quang là bạn, Bào Hồng Quang nghĩ thế nào cô ta không biết sao? Cô ta hà tất làm điều thừa thãi buộc chính mình và Bào Hồng Quang vào cùng sợi dây thừng như vậy? Còn nói cái gì là rộng lượng, cậu xem, chúng ta vừa tới, thời điểm nhắc tới Bốc Văn Tinh, cô ta lập tức tức tới hộc máu, mới mấy phút liền lật mặt, nói không muốn so đo chuyện xưa! Rõ ràng là hận tới ngứa răng nhưng phát hiện chính mình đuối lý, sợ lão Đới thật sự đi lo chuyện bao đồng, giúp cô ta giữ gìn quyền lợi nên mới thôi. Cô ta sao dám đối mặt với Bốc Văn Tinh chứ? Hai bên gặp mặt, mọi chuyện không phải đều lộ tẩy sao?”

“Em nghĩ thế nào?” Đợi Mã Khải và Lâm Phi Ca phát biểu xong ý kiến, Đới Húc từ kính chiếu hậu nhìn Phương Viên.

“Em cũng cảm thấy quan hệ giữa Phùng Tư Đồng và Bào Hồng Quang không đơn thuần.. Ban đầu chúng ta không ai nhắc tới chuyện cô ta bị đánh, chỉ nói cô ta cùng người khác có quan hệ ái muội khiến Bốc Văn Tinh nổi giận lôi đình muốn chia tay, cô ta lập tức phủ nhận, phủi sạch việc này. Sau đó thời điểm em giúp cô ta nói chuyện, nói Bốc Văn Tinh vì việc đó mà đánh cô ta, một chữ Phùng Tư Đồng cũng không phủ nhận. Suy xét thể diện của bản thân, so với việc lén lút thông đồng với Bào Hồng Quang, bị Bốc Văn Tinh tát ở nơi công cộng khiến cô ta cảm thấy mất mặt hơn? Vì sao chuyện trước cô ta nỗ lực phủ nhận, chuyện sau một chữ cũng không dám phản bác? Em cảm thấy cô ta là chột dạ, rõ ràng lúc trước Bốc Văn Tinh vì việc này mới không khống chế được cảm xúc mà đánh cô ta, cô ta không muốn lãng phí miệng lưỡi giải thích, tránh cho chúng ta dò hỏi không ngừng, vì thế đành phải tỏ vẻ rộng lượng. Từ điểm này có thể kết luận, Bốc Văn Tinh tuy dễ xúc động nhưng đối với cô ta không tồi, chưa từng đánh cũng chưa từng nhục mạ, thời gian hai người ở chung lâu không ngắn, vì sao cuối cùng Bốc Văn Tinh lại tát bạn gái dẫn đến chia tay, nguyên nhân cho dù cô ta lừa gạt không nói, chúng ta cũng có thể đoán được.”

“Không sai, Phương Viên nói đúng. Lâm Phi Ca, cậu xem, đây là chênh lệch, cậu chỉ biết nhìn bề mặt, nhìn Phương Viên đi, nói có sách mách có chứng!” Mã Khải nhướng mày, “Học tập Phương Viên chúng ta đi!”

“Muốn học thì cậu học đi, ba người chúng ta cậu là người ngốc nhất, tớ và Phương Viên lúc nào cũng cùng nhau tiến bộ!” Lâm Phi Ca giữ tay Phương Viên, tỏ vẻ xem thường Mã Khải.

Phương Viên sớm đã quen với màn đấu võ mồm của hai người, cho nên liền theo quán tính tránh đi, không muốn tham dự. Mã Khải là người mau miệng, mà Lâm Phi Ca một khi nổi giận sẽ quên sạch hình tượng, nói chuyện không biết lựa lời, đối mặt với họ, Phương Viên luôn cố gắng đứng ngoài cuộc, bo bo giữ mình.

“Vậy hiện tại chúng ta đi tìm Bốc Văn Tinh sao?” Cô không muốn trở thành vật tham chiếu để Lâm Phi Ca và Mã Khải lấy ra công kϊƈɦ đối phương, vì thế mở miệng hỏi Đới Húc, nhân tiện cắt ngang cuộc đối võ mồm của họ.

“Việc này không vội.” Đới Húc trả lời, “Bốc Văn Tinh là người ở đây, đi tìm lúc nào cũng tiện, tôi cảm thấy trước mắt chúng ta nên đi tìm La Tề ở thành phố D. Tuy Bào Hồng Quang ở thành phố A không có quá nhiều bạn bè thân thích, chủ yếu chỉ qua lại với đồng nghiệp nhưng chúng ta cũng không thể không xét tới những mối quan hệ xã giao khác, trước khi về nước hắn có mâu thuẫn với ai không, về nước có duy trì quan hệ với bạn bè không, người có khả năng lên tiếng không ai khác chính là La Tề. Nếu hắn không có gì đáng chú ý, chúng ta có thể toàn lực tập trung chú ý ở thành phố A bên này. Lát nữa tôi đưa Lâm Phi Ca về Cục Công An, Lâm Phi Ca, em ở lại xem mọi người cần giúp đỡ gì không, nghe Thang Lực sắp xếp, còn hai em, lát nữa xuống xe thu dọn đồ cá nhân đi công tác. Việc mua vé xe đi thành phố D do tôi phụ trách, thời gian cụ thể sẽ thông báo với các em sau, đến lúc đó ba người chúng ta hẹn gặp ở gần ga tàu.”

“Được, em không thành vấn đề.” Mã Khải sảng kɧօáϊ đồng ý.

Phương Viên cũng gật đầu.

Lâm Phi Ca lại cắn răng, vẻ mặt khó xử.

Thấy vậy, Đới Húc liền hỏi: “Sao thế?”

“Lão Đới, em cũng muốn đi, nếu không em sẽ giống một người thụt lùi, chán lắm!” Lâm Phi Ca rối rắm nửa ngày, “Chi bằng như vậy đi, anh mua thêm một vé xe cho em trước, em trở về căng da đầu đả thông tư tưởng ba mẹ, dù sao thành phố D cách đây cũng không xa, hơn nữa còn có Phương Viên đi cùng, nói không chừng bọn họ sẽ không phản đối!”

“Được, cứ quyết định vậy đi.” Đới Húc gật đầu, lái xe về Cục Công An.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui