Chu Vãn ngủ không ngon.
Cô không biết những lời của Lục Tây Kiêu là có ý gì.
Vốn dĩ cô nghĩ quan hệ giữa hai người đã chấm dứt kể từ lần anh bảo cô cút, cô sẽ không lợi dụng Lục Tây Kiêu nữa, cũng sẽ không cho anh biết mối quan hệ của cô và Quách Tương Lăng.
Mà bây giờ, dường như Lục Tây Kiêu đã...!bớt giận hơn?
Sáng sớm hôm sau, Chu Vãn ngáp ngắn ngáp dài đến trường.
Sau hai tiết học buổi sáng là giờ giải lao, Chu Vãn được giáo viên Vật lý gọi lên văn phòng, bây giờ cô bắt đầu chuẩn bị cho cuộc thi quốc gia, thầy đưa cho cô hai cuốn sách đề thi và một cuốn khác cho Khương Ngạn.
Cuốn sách vừa dày lại vừa nặng, nặng đến nỗi khuỷu tay siết lại.
Chu Vãn ôm sách về lớp, vừa đúng lúc đi qua lớp A7.
Một nhóm nam sinh tụ tập ở hành lang ngoài cửa sổ, Tưởng Phàm cũng ở trong đó, cậu ta chào cô.
Xung quanh có rất nhiều bạn học, Chu Vãn quá khác với bọn họ nên dễ gây chú ý.
Cô đáp lại bằng một nụ cười có chút câu nệ, coi như là trả lời.
Tiếp tục đi về phía trước, lướt qua Tưởng Phàm, ánh mắt bỗng nhiên liếc xéo qua, nhìn cậu ta giơ tay lên, la lớn: "A Kiêu!"
Chu Vãn dừng bước, ngay cả nhịp tim cũng đập nhanh hơn một chút, không dám ngẩng đầu nhìn anh.
Một bước, một bước đến gần.
Cô nhìn thấy mũi giày của Lục Tây Kiêu, ngay trước mặt cô.
Chu Vãn đi sang bên cạnh, tiến lên một bước, bỗng một cánh tay níu khuỷu tay cô lại, kéo cô lui về sau.
Chu Vãn ngẩng đầu.
Lục Tây Kiêu nhìn cô, hôm nay anh lại mặc đồng phục, bộ đồng phục màu xanh trắng ở trên người anh lại đẹp hơn bình thường, nổi bật lên nét thanh xuân lại bừa bãi, anh nhíu mày, nhàn nhạt hỏi: "Không nhìn thấy tôi sao?"
Chu Vãn nhỏ giọng nói: "Ừ."
Anh cười nhẹ: "Cậu nghĩ tôi ngốc à?"
"..."
Sau lưng vang lên từng âm thanh xuýt xoa.
Trước ánh nhìn của mọi người, Chu Vãn đỏ mặt, âm thầm kéo tay áo lại.
Lục Tây Kiêu buông tay: "Buổi tối cậu còn tới đó không?"
"Hôm nay không đi, tôi phải tới bệnh viện tìm bác sĩ chữa bệnh cho bà nội."
"Ồ."
Chu Vãn: "Vậy tôi đi trước."
Lục Tây Kiêu dứt khoát nghiêng người cho cô đi.
———
Sau khi tan học, trời lại đổ cơn mưa nhỏ, Chu Vãn bắt xe buýt đến bệnh viện Nhân dân.
Nhận tờ báo cáo từ bác sĩ Trần, sau khi xem xong, Chu Vãn nói: "Gần đây, bà cháu thấy không được khỏe như trước rất nhiều, nhưng tại sao những chỉ số này vẫn không khác gì lúc trước thế ạ?"
Bác sĩ Trần: "Bà nội lớn tuổi rồi, sức đề kháng của cơ thể sẽ kém dần đi, vì vậy những triệu chứng đó sẽ ngày càng rõ ràng trên cơ thể, đây là chuyện không có cách nào, chỉ có thể cố gắng giảm bớt."
"Vậy chạy thận cũng không giúp gì được ạ?"
Bác sĩ Trần vỗ vỗ bả vai cô, ấm giọng nói: "Vãn Vãn, chú đã nói với cháu ngay từ đầu rồi, chạy thận cũng không thể trị tận gốc, nhưng..."
Ông bỗng nhiên dừng lại.
Chu Vãn: "Sao ạ?"
"Gần đây, trong bệnh viện có nguồn thận mới.
Đối với bệnh của bà cháu, chỉ có một cách để trị tận gốc, đó là ghép thận."
Ngừng một chút, bác sĩ Trần tiếp tục: "Nhưng có điều chú phải nói trước, bà đã già rồi, một ca phẫu thuật lớn như vậy chắc chắn phải có rủi ro, hơn nữa, chi phí rất tốn kém, cháu phải suy nghĩ kĩ những thứ này."
"Cần bao nhiêu tiền ạ?"
"Cần chuẩn bị ít nhất 30 vạn."
Chu Vạn nắm chặt dây đeo cặp sách.
Chi phí lớn như vậy, đương nhiên là Chu Vãn không có.
Nhưng cô cũng không thể chấp nhận việc nhìn cơ thể bà gầy đi từng ngày, cuối cùng cháy hết một giọt dầu cuối cùng của ngọn nến.
Có bất kỳ khả năng khỏi bệnh nào, Chu Vãn sẽ không bao giờ từ bỏ.
Bà nội là người thân thiết nhất với cô.
Thậm chí, cô chỉ có duy nhất một người thân này.
Cô không thể mất đi bà nội.
Cô đã mất đi quá nhiều thứ, đây là thứ duy nhất mà cô có được.
Nếu bà nội cũng rời đi, cô thực sự sẽ không còn gì nữa.
"Tiền phẫu thuật..." Chu Vãn nói nhẹ nhàng nhưng kiên định: "Cháu sẽ nghĩ cách, nếu có nguồn thận thích hợp, chú nhất định phải nói cho cháu biết."
Bác sĩ Trần: "Chắc chắc làm? Không cần suy nghĩ sao?"
"Vâng, mấy hôm nữa, cháu sẽ đưa bà nội đến kiểm tra toàn thân một lần nữa, xem bà có thích hợp để phẫu thuật cấy ghép không."
"Được."
Bác sĩ Trần nhìn cô bé trước mặt, thân hình yếu ớt nhưng đầy bản lĩnh, qua một lát, ông lại dặn dò: "Số tiền này không phải là nhỏ, đần đây có mấy chỗ cho vay rất nguy hiểm, cháu ngàn vạn lần đừng đi sai đường."
Chu Vãn cười nói: "Cảm ơn bác sĩ Trần, cháu sẽ không như vậy đâu, cháu...!Cháu sẽ gọi cho mẹ trước để xem thế nào"
Nghe thấy lời nói của cô, vẻ mặt của y tá đứng bên cạnh hơi thay đổi, hình như định nói lời can ngăn, nhưng thấy bác sĩ Trần liếc qua, cô ấy lại ngậm miệng.
Chu Vãn ra hành lang, gọi cho Quách Tương Lăng.
"Vãn Vãn." Giọng điệu Quách Tương Lăng thân mật: "Tìm mẹ có chuyện gì sao?"
Chu Vãn dựa vào tường, mí mắt rủ xuống, nhẹ thở ra một hơi: "Bệnh của bà nội, tiếp theo có khả năng phải phẫu thuật, bác sĩ..."
Lời còn chưa dứt thì Quách Tương Lăng đã cắt ngang: "Không phải hàng tháng đã chạy thận hàng trăm nghìn rồi hay sao, sao lại phải phẫu thuật nữa? Có phải bà kêu con đến tìm mẹ đòi tiền không?"
Chu Vãn rất khó chịu khi nghe những lời này, nhíu mày: "Đương nhiên không phải."
"Được rồi." Quách Tương thỏa hiệp hỏi, "Bao nhiêu?"
"30 vạn."
"30 vạn!?" Quách Tương Lăng thét chói tai: "Bác sĩ đó lừa tiền con đúng không?!"
Không đợi Chu Vãn nói gì, Quách Tương Lăng lại thay đổi giọng điệu, tận tình khuyên bảo: "Vãn Vãn, sau này con sẽ biết kiếm tiền khó khăn như thế nào, bà nội đã già như vậy rồi, không nói trước được là liệu bà ấy có thể sống sót sau ca phẫu thuật như vậy hay không, nói khó nghe hơn thì dù có chữa khỏi, bà ấy cũng chỉ có thể sống thêm vài năm nữa, bỏ ra hàng chục vạn để mua bốn năm năm, sáu bảy năm tuổi thọ, không đáng chút nào..."
Không đáng.
Trong mắt Quách Tương Lăng, tất cả mọi thứ đều được ghi giá công khai, so sánh bằng tiên.
Đổi 30 vạn lấy mấy năm tuổi thọ của bà nội cũng không đáng.
Đổi nửa đời sau vinh hoa phú quý của mình lấy sự trưởng thành không gian khổ của con gái cũng không đáng.
Chu Vạn cụp mắt xuống, không muốn ầm ĩ với bà ta: "Con không muốn tiền của mẹ, con chỉ muốn dùng số tiền tiết kiệm trước đây của bố để khám bệnh cho bà nội."
"Tiền tiết kiệm của bố con?" Quách Tương Lăng cười cay nghiệt: "Vãn Vãn, con đánh giá cao bố con quá rồi, ông ấy chỉ là một giáo viên, có thể tiết kiệm được bao nhiêu tiền?"
Lúc trước, Quách Tương Lăng hay cãi nhau với Chu Quân.
Trong trường học có mấy đứa trẻ nhà có tiền, được người lớn tuổi chiều chuộng, cứ mỗi dịp lễ hay năm mới đều tặng lì xì cho giáo viên, gọi là "phí chăm sóc".
Mỗi lần Chu Quân về đều bảo người ta mang tiền đi, không biết đã bị Quách Tương Lăng mắng bao nhiêu lần, nói ông giả thanh cao.
Mặc dù Chu Quân không thể tiếp nhận quan niệm của bà, nhưng mỗi lần như thế thì ông đều cười cho qua.
Quách Tương Lăng nói: "Tuy lúc nhỏ tiền ăn uống của con không thể nói là tốt nhất, nhưng cũng là tốt nhất trong khả năng của bố mẹ, chi phí cũng không nhỏ.
Sau này tang lễ của bố con, bệnh của bà nội, còn có những khoản tiền lớn nhỏ những năm này, tự con tính toán thử xem, đừng nói là 30 vạn, thậm chí 3 vạn cũng không có."
———
Chu Vãn không mượn được tiền.
Cô dựa vào bức tường trắng như tuyết của bệnh viện, hít một hơi rồi quay lại văn phòng của bác sĩ Trần.
Vừa đi tới cửa, cô nghe thấy bên trong có tiếng nói, bước chân đột nhiên dừng lại.
"Vừa rồi chú làm gì thế, không để cho cháu khuyên Vãn Vãn." Là giọng của chị y tá: "Chú biết mẹ của con bé không có nhiều tiền như vậy mà."
Bác sĩ Trần: "Con bé không thử một lần, cháu có khuyên cũng vô ích."
"Nhưng bây giờ không phải là khiến con bé buồn hơn sao?" Y tá thở dài: "Lúc đầu Chu Quân đối xử tốt với bà ta như vậy, lúc phát hiện ra khối u của ông ấy, chẳng phải Quách Tương Lăng lập tức đồng ý từ bỏ điều trị sao?"
"Mỗi ngày đều có rất nhiều ca sinh, lão, bệnh, tử ở bệnh viện, chuyện như vậy cháu còn hiếm thấy à?"
"Những cháu tức không chịu được! Chồng bà ta là người tốt như vậy, con gái bà ta cũng hiểu chuyện như vậy, sao bà ta có thể tuyệt tình đến mức này!"
Lập tức đồng ý từ bỏ điều trị.
Lập tức đồng ý từ bỏ điều trị.
Lập tức đồng ý từ bỏ điều trị.
———
Những từ này không ngừng va chạm trong đầu Chu Vãn.
Cô xoay nắm cửa.
Chị y tá nhìn thấy cô thì sửng sốt, lại nhìn thấy hốc mắt đỏ hoe của cô, chân tay lập tức luống cuống: "Vãn Vãn..."
"Vì vậy lúc đó, vốn dĩ bố cháu có thể được sống tiếp." Chu Vãn nói từng chữ một.
Bác sĩ Trần bước nhanh đến trước mặt cô, nắm lấy vai cô: "Vãn Vãn, nghe chú nói này, lúc đó bố cháu đã ở giai đoạn cuối rồi, tế bào ung thư đã di căn, không còn kịp cứu chữa nữa."
"Vậy thì ít nhất cũng có thể sống thêm một thời gian nữa." Hốc mắt Chu Vãn đỏ đến muốn chảy máu: "Đúng không?
Lúc này, bác sĩ Trần cũng không thể nói gì.
Lồng ngực Chu Vãn lên xuống phập phồng, cố gắng kiềm chế giọng nói nghẹn ngào: "Là bà ta giết bố cháu."
"Vãn Vãn, khi đó còn nhỏ, chính là bố cháu không cho chú nói với cháu bệnh tình cụ thể.
Khi đó, chính bố cháu cũng quyết định từ bỏ điều trị."
Giọng bác sĩ Trần dịu dàng, dáng vẻ giống như lúc bố nói chuyện với cô trong quá khứ...
"Ông ấy nói, Vãn Vãn của ông ấy là một cô bé rất thông minh, sau này chắc chắn sẽ có tiền đồ, sẽ có tương lai rộng mở và kiến thức sâu rộng, Vãn Vãn sẽ thay ông ấy đi mỗi nơi trên thế giới một chút, sống thay cho phần đời của ông ấy thật tốt."
"Vì vậy, ông ấy không muốn thoi thóp thêm nữa.
Một là không muốn cháu thấy ông ấy phờ phạc vì hóa trị.
Cuối cùng là muốn tiết kiệm tiền để sau này lúc cháu bước tiếp sẽ có tiền mua vé xe."
"Ông ấy muốn Vãn Vãn trở thành một đứa trẻ tự do tự tại, không có phiền não, có thể mãi mãi có can đảm để bước về phía trước, cũng có sức mạnh để làm lại từ đầu."
Để sau này lúc Vãn Vãn bước tiếp sẽ có tiền mua vé xe
Đây là mong muốn của Chu Quân.
Nhưng bây giờ, đó lại là một mong muốn xa xỉ mà Chu Vãn chưa bao giờ nghĩ tới.
Cô là một con đại bàng non, cô có thể bay về phía trước, nhưng mãi mãi có một sợi dây trói buộc cô, chỉ cần cô bay xa, nó sẽ kéo cô về từng chút một.
Kéo tới nỗi bị thương, đôi cánh bong tróc, máu thịt lẫn lộn.
———
Đèn đường trong ngõ nhỏ mờ ảo, dây điện căng chằng chịt trên đầu, bóng tối dường như bao trùm cả màn đêm.
Cô hiểu bố đang nghĩ gì.
Cũng hiểu việc ông đưa ra quyết định từ bỏ việc điều trị.
Nhưng tất cả sự thật đến quá đột ngột khiến cô không thể chịu đựng nổi.
Tất cả mọi chuyện, người cô không thể tha thứ nhất chính là Quách Tương Lăng.
Cô không thể tưởng tượng được, sau khi bố quyết định từ bỏ việc điều trị, lại nghe được người vợ mà mình bảo vệ, cùng giường chung gối nhiều năm cũng lập tức đồng ý, ông sẽ cảm thấy như thế nào.
Ít nhất cũng có một chút thổn thức và uất ức.
Mà Chu Vãn lại rõ ràng hơn một chút.
Quách Tương Lăng làm vậy không có một chút nào là vì cô hay vì gia đình này, tất cả là vì bản thân bà ta mà thôi.
Vì vậy, chính bà ta đã giết bố.
Trái tim Chu Vãn như bị thứ gì đó chèn ép, máu bắt đầu chảy ra, ướt đẫm.
Cô là người cực kì lý trí, nhưng lúc này, cảm xúc dường như mất kiểm soát, từng bước đi về chiều hướng xấu hơn.
Cô chưa bao giờ hận Quách Tương Lăng nhiều như lúc này.
Chu Vãn thậm chí còn có suy nghĩ đen tối và độc ác...
Vì sao người chết không phải là Quách Tương Lăng?
Khoảnh khắc xuất hiện ý nghĩ này, Chu Vãn cũng giật mình.
Nhưng chỉ có vậy thôi, ý nghĩ này cũng không biến mất, cô chỉ tự giễu nghĩ, đúng là cô vẫn giống Quách Tương Lăng hơn, nếu là bố cô, ông nhất định sẽ không bao giờ có ý nghĩ này trong đầu.
Cô muốn làm cho Quách Tương Lăng mất tất cả.
Cô muốn khiến Quách Tương Lăng phải trả giá.
Cô muốn làm cho Quách Tương Lăng cảm thấy thống khổ.
Thậm chí cô có thể từ bỏ tương lai của mình, cũng phải trả thù cho bố.
Nghĩ vậy, cô cúi đầu đi về phía trước, trán đột nhiên đập vào ngực ai đó.
Ngẩng đầu lên, lại bắt gặp đôi mắt vẫn luôn thờ ơ của Lục Tây Kiêu mang theo ý cười.
Anh đưa tay ra, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào mặt cô: "Đứng cả nửa ngày còn giả vờ không nhìn thấy tôi sao?"
Chu Vãn không biết tại sao, lúc này trong tim và mũi của cô đều vọt lên một loại tủi thân ngập trời, hốc mắt nhanh chóng trở nên ướt át, hô hấp lộn xộn lại yếu ớt, một giọt nước mắt rơi xuống.
Cô chật vật muốn cúi đầu xuống, nhưng ngay sau đó lại bị Lục Tây Kiêu giữ lấy cằm rồi nâng lên.
Anh không vì cô đột nhiên rơi nước mắt mà luống cuống, chỉ nhíu mày, nhàn nhạt hỏi: "Sao vậy, ai bắt nạt cậu?"
Cô không nói chuyện, không nói ra lời, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, chỉ có thể phát ra vài tiếng khóc nức nở, nước mắt càng rơi xuống nhiều hơn, thấm ướt đầu ngón tay anh.
Lục Tây Kiêu cúi người, đầu ngón tay chạm vào lông mi, lau đi nước mắt.
Anh thở dài, thấp giọng nói: "Sợ gì chứ, ông đây giúp cậu hả giận."
Lúc này, cuối cùng Chu Vãn cũng không kiềm chế được nữa.
Cằm cô bị Lục Tây Kiêu nắm lấy, cô chỉ có thể ngẩng đầu lên, nước mắt trực tiếp rơi xuống má, ướt đẫm cả khuôn mặt, ngay cả nức nở và nghẹn ngào cũng không kìm được, khóc thành tiếng.
Lục Tây Kiêu đã từng nhìn thấy nhiều cô gái khóc, nhưng anh chưa bao giờ nhìn thấy Chu Vãn như vậy.
Cô là người sống nội tâm và ít nói, nhưng bây giờ lại ngập trong chua xót.
Đó là một tiếng khóc gần như sụp đổ, cam chịu, không có chút giả vờ nào.
Cuối cùng, anh giơ tay, vòng qua gáy cô che đi đôi mắt ướt sũng, kéo cô vào lòng.
"Chu Vãn." Giọng anh trầm ấm, dán vào tai cô: "Tôi đưa cậu đi chơi được không?
Nước mắt Chu Vãn nhanh chóng chảy ra khỏi kẽ hở của anh, thấm ướt quần áo anh.
Một lúc lâu sau, cô giơ tay lên từng chút từng chút một, vòng qua eo Lục Tây Kiêu.
Cô nhắm mắt, siết chặt cánh tay, cảm nhận nhiệt độ và mùi hương cơ thể anh.
Giọng của Chu Vãn vỡ vụn, cố gắng nói thành lời: "Tôi xin lỗi."
"Xin lỗi cái gì?"
Cô chỉ nói: "Tôi xin lỗi, Lục Tây Kiêu."
Cả hơi thở và giọng nói cũng bị nát vụn.
Lục Tây Kiêu không hiểu cô đang xin lỗi cái gì, nhưng thấy cô như vậy cũng lười để ý, chỉ cười nói: "Để xin lỗi đủ thì cậu phải giặt bộ quần áo này cho tôi.".