Truy Nã Vị Hôn Thê

Editor: hoateng

Hàn Bích La trừng mắt nhìn, có chút hoang mang nhìn người phụ nữ nhỏ đảo quanh ở trong phòng bếp.

Nhìn cô khóe môi kia thoáng cười, thật sự có một chút… Xuân tình nhộn nhạo?

“A, Bích La, em đứng ở đó hồi nào?” Người bị phát hiện đầu tiên sợ hết hồn, sau đó giống như làm kẻ trộm nhìn quanh bồn phía, cuối cũng mới đến gần cô ấy, vì nhỏ tuổi, âm thanh hỏi cô nhỏ nhất.

“ Em cảm thấy có chút khát nước, cho nên muốn tới uống chén nước…Chị dâu… Chị ở đây nấu cái gì?” Cô ngửi thấy được một mùi kỳ lạ.

Lôi Kỳ Nhi kêu lên một tiếng, hậu tri hậu giác mà nhớ lại trong nồi có gì đó, lập tức xông tới bên bếp tắt lửa, “Ôi, thất bại.”

Tiếp theo Hàn Bích La đi lên trước cô ấy nhìn vào trong giữa nồi thấy đen ngòm một “đống” đồ, sau một hồi khá lâu mới miễn cướng mở miệng, hỏi cái “Người khởi xướng” hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đau khổ. “Chị dâu, đây… là cái gì?”

Cô nhìn thật lâu, cũng không thể nhận ra giữa nồi thực chất lúc đầu là cái gì.

“Là chocolate á!” Lôi Kỳ Nhi ủ rũ không ngớt, mím môi trả lời.

“Chocolate?” Muốn ăn, đi mua không được sao? Tại sao muốn làm khổ mình trong nhà còn có người giúp việc, sau đó thay cô ấy dọn dẹp giống như hai lần đại chiến sau phòng bếp?

“Bởi vì a… Tuần sau chính là Valentine, chị muốn làm chút chuyện cho A Tuyền!...” Không được tự nhiên mà xoắn ngón tay, Lôi Kỳ Nhi mặt đỏ bừng nói, cơ thể còn ngượng ngùng vặn trở lại, xoay qua.

Valentine? Nếu không phải cô ấy nhắc tới, Hàn Bích La căn bản thì quên tuần sau là Valentine! Nhưng mà… “Chị dâu, chị nghĩ làm rất nhiều chocolate sao? Dùng nhiều tài liệu như vậy.” Toàn bộ một nồi này, đủ cho tất cả nhà trẻ thiếu nhi ăn rồi!

Nghe vậy, Lôi Kì Nhi trên mặt càng đỏ ửng, vẻ mặt càng thêm xấu hổ, “Bích La, lặng lẽ nói cho em biết đó, em không cần nói cho người khác biết, như vậy người ta sẽ rất ngại đó…”

Cô ấy vẫn là “Đó” đến “Đó” đi “Đó” xong rồi không có? Hàn BÍch La nghe được không hiểu ra sao, không hiểu nhìn cô.

“Chính là a, người ta định dùng những thứ chocolate này…” Thì thầm, thì thầm…

Chỉ thấy Lôi Kỳ Nhi lại gần ghé môi vào bên tai, Hàn Bích La cẩn thận nghe cô ấy nói chuyện, vốn là khuôn mặt nhỏ nhắn yên tĩnh không có sóng, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn cô nhuốm một tầng đỏ ửng giống nhau, hơn nữa càng ngày càng sâu, càng ngày càng hồng.

Dứt lời, hai cô gái nhỏ đỏ mặt như nhau không tiếng động nhìn nhau.

Thì ra là chị dâu thế này, ách, có tình thú sao? Nhìn bề ngoài, thật đúng là không nhìn ra.

“Vậy BÍch La, em muốn ăn mừng Valentine với Long Tĩnh như thế nào?” Nháy nháy, Lôi Kỳ nhi mang kế hoạch lớn của mình chia sẽ với cô, hăng hái tràn trề hỏi; nếu như kế hoạch lớn sau khi cô làm chocolate thất bại, còn có thể tham khảo Bích La, hắc hắc!

Dừng laị, Hàn Bích La chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, hình như cô, chưa bao giờ cùng Long Tĩnh trải qua một Valentine chính thức.

Gác qua một bên khi còn bé hai người giống như tiểu bằng hữu cùng nhau đi bộ, chơi đùa qua đi cái ngày lễ này; gặp lại anh trên sân sau, vừa lúc Valentine anh lại nằm trong bệnh viện, cô hoàn toàn không có ý định nghĩ tới những thứ này, anh cùng với cô, thật sự chưa bao giờ cùng nhau chính chính thức thức trải qua một Valentine!

Nhìn thấy khiếp sợ trên mặt cô, Lôi Kỳ Nhi mơ hồ đoán được kết quả gật đầu một cái; chột dạ đảo qua phòng bếp lộn xộn, than nhẹ một tiếng, việc này lôi kéo hồn phách không biết bay đến nơi nào, tất cả hướng trở về phòng đi.


Trở về phòng, còn không có lấy lại tinh thần, Hàn Bích La liền bị cánh tay có lực kéo đi lên giường, đè ở phía dưới.

“Đi đâu?” Mới vừa tỉnh ngủ cổ họng người con trai khàn khàn, ngoài ra lại có một phần hấp dẫn khó tả (sexy).

Nghĩ đến “Kế hoạch lớn” vừa rồi của chị dâu, cô liền nhịn xuống một trận nóng ran, trái tim thình thịch nhảy loạn, ngay cả ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng anh, “Không có, không có gì, vừa rồi em khát nước, đến phòng bếp uống chén nước…” Mặc dù đến cuối cùng, cô cũng không có uống được nước cô muốn.

Ngón tay nâng mặt cô lên, muốn cô nhìn thẳng vào mắt anh.

“Vừa rồi, thế nào?” Trong phòng không có mở đèn, nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy hai gò má cô đỏ ửng, hơn nữa sự khác thường của cô, anh cũng có thể phát hiện.

“Không có, không có gì…” Nghe một chút, giọng nói chột dạ như vậy, có người nào sẽ tin tưởng?

“Vậy, ngủ đi.” Không thể đoán được, Long Tĩnh cư nhiên lại không có buộc cô nói, ngược lại ôm sát hông của cô, để cho cả người cô chặt chẽ gần sát anh.

Lỗ tai gần sát ngực của anh, nhịp tim kia trầm ổn, mỗi lần uất ức cũng có thể làm cô thích đến và tràn đầy cảm giác an toàn, Chỉ là, cô cũng phải suy nghĩ một chút, Valentine ngày đó có thể làm cho anh cái gì?

***

Anh Xuân Nhi, gần đây rất kỳ lạ.

Theo lí thuyết, cha của cô không có khắp nơi gây phiền toái cho cô, an phận mà đợi khi anh trong đại trạch an hưởng tuổi già; huynh đệ trong bang cũng ai có chức nấy, không có mang đến vấn đề cho cô; hơn nữa, hai người đã tiêu tan hiềm khích lúc trước mà kết hôn, cô còn vội vàng cái gì?

Mắt đẹp nhíu lại, Long Tĩnh giương mắt liếc xuống đồng hồ treo trên tường, ngay từ thời điểm hơn chín giờ, anh đã không có tâm tình nghe thuộc hạ báo cáo, tự mình rời đi tổng đàn về nhà, chờ cô trở lại, nhưng giờ này cũng phải mười giờ, cô vẫn chưa về.

Tại sao phải trễ như thế? Anh không muốn lại gọi điện thoại vừa hỏi hành tung của cô, bởi vì anh nửa giờ trước, đã gọi một lần, nếu bây giờ gọi lại lần nữa, sợ là sẽ phải ngay cả tài xế cũng cười anh đa nghi, cùng với trình độ dính vợ.

Bỗng dưng, cánh cửa được mở ra, anh nhớ tận xương tủy, chân tay quá mức nóng vội vợ nhỏ rốt cục cũng trở lại.

Vừa đi vào phòng, liền nhìn thấy Long Tĩnh ngồi ngay ngắn ở trên giường, hai gò má Hàn Bích La đỏ lên, cứ đứng tại chỗ như vậy.

Làm sao mà anh trở về trước thời gian? Không phải nói hôm nay buổi tối phải có chuyện, muốn cùng mấy trưởng lão trao đổi sao? Đột nhiên trở lại, hại cô cũng không biết làm sao.

“Tới đây.” Long Tĩnh nhìn về phía cô giơ tay lên, thấp giọng gọi.

Cô nghe lời đi về phía anh, tay nhỏ bé còn không có nắm tay anh, thì bị anh kéo qua một phen, vững vàng vây ở trước ngực, không thể động đậy.

“Em đi đến nơi nào?” Cúi đầu vùi vào trong tóc của cô, ngửi mùi thơm phức thuộc về cô, anh khàn khàn hỏi, trái tim treo lơ lửng cả ngày, cuối cùng cũng có thể chạm đất.

Lời của anh, nhắc nhở cô gần đây mấy ngày nay rốt cuộc bận rộn cái gì, “Không có a, chỉ là đi khắp nơi dạo một chút thôi.” Cô cũng không dám nói thẳng với anh, cô đi sấp ngưả khắp nơi từng chỗ, chính là muốn vì anh tìm một món quà Valentine.

Nhưng mà cô đi nhiều nơi như vậy, vẫn còn không được, cho nên bây giờ rất nổi giận, ngày mai sẽ là Valentine rồi, nên làm cái gì bây giờ?


“Thật muốn mang em khóa ở bên người, để cho em chỗ nào cũng không đi được.” Ít nhất, anh sẽ không lo lắng như thế, có thể chuyên tâm vào công việc.

A? “A Tĩnh, em thường đi theo bên cạnh anh, anh không sợ bị người ta nói anh là vợ quản chặt sao?” Cô cười nhẹ ra tiếng, tay nhỏ bé lại đặt sau lưng anh, mang anh ôm càng chặt hơn.

“Mặc kệ người ta.” Khó thấy, Long Tĩnh nói ra loại lời bốc đồng này.

“Vậy, ngày mai em sẽ đi theo anh cả ngày,có được hay không?” Dùng việc này làm quà Valentine, anh sẽ thích chứ?

“Thật sao?” Thoáng tách nhau ra, anh nâng mặt cô lên, trên gương mặt tuấn tú đẹp trai luôn lãnh khốc, hiếm thấy mong đợi và cao hứng.

“Anh thích không?” Cô gật đầu một cái, có chút ngượng ngùng hỏi.

Anh không trả lời, chỉ là so với vừa rồi càng ôm chặt cô hơn, anh làm sao có thể không thích? Đây chính là chuyện anh mông đợi rất lâu rồi.

A, đây cũng là đại diện thích chứ? Hàn Bích La ngọt ngào cười một tiếng, quà tặng giải quyết, như vậy thuộc về đêm tình nhân, lên làm phần cuối như thế nào? Chẳng lẽ, thật sự muốn học chị dâu như vậy?

Nghĩ đến đây, mặt của cô lại dính một tầng đỏ ửng, cái đó, cô còn phải nghĩ, phải nghĩ.

***

Mấy trưởng lão không hẹn mà cùng dụi dụi mắt, đây giống như nói cái gì nha?

Mang lão bà theo bên người, thỉnh thoảng nói nhẹ ở bên tai, dáng vẻ kia thỏa mãn giống như đạt được toàn bộ thiên hạ, chỗ nào còn giống như đường đường Nhị thiếu gia Long Môn? Trước kia Long Tĩnh lãnh khốc vô tình đi nơi nào rồi? Bọn họ vẫn làm kiêu ngạo, tiểu tử bình tĩnh sắp vô tình, đến chuồng chó nào đi?

Hàn Bích La xấu hổ mắt liếc mấy trưởng lão, tính không dấu vết rời khỏi phòng bàn bạc, để cho bọn họ… Không, phải là để cho Long Tĩnh có thể chuyên tâm một chút, cùng mấy trưởng lão bàn bạc công việc.

A Tĩnh lừa cô, nói cái gì cô theo bên người, anh có thể càng chuyên tâm vào công việc. NHưng cả ngày xuống, người đàn ông này chẳng những không chuyên tâm làm việc, ngược lại đến lúc rảnh rỗi, liền lôi kéo vành tai và tóc ma cô chạm vào nhau, thấy thế một đám huynh đệ trợn mắt há hốc mồm, thấy thế mấy trưởng lão cũng tức giận.

Như vậy, cũng làm cho cô cảm thấy mình không nên dùng việc này làm quà tặng, cô nên dùng những thứ khác để thay thế.

Cô còn chưa đi được hai bước, liền dạy người kéo lấy cánh tay, ngăn cản cô rời đi.

“Em muốn đi đâu?’ Long Tĩnh hỏi, bàn tay cầm trên cánh tay cô, không một chút có ý buông tay.

“Em muốn đi ra ngoài đi dạo một lát.” Tốt hơn ở chỗ này làm hồng tâm hình người, bị ánh mắt mũi tên trưởng lão, bắn chết thỏa đáng thương tích đầy mình.

“Không được.” Anh bá đạo gạt bỏ, mặc dù chuyện đã chấm dứt, nhưng không có nghĩa là cô sẽ không gặp phải nguy hiểm, hơn nữa gần đây không ít bang phái cán bộ ra vào ở chỗ này, “Em đã đồng ý sẽ ở bên cạnh anh cả ngày”.

Nghe một chút, quả thật tình hình đặc biệt lúc ấy nói giống như trẻ con ăn vạ? Nhưng hết lần này tới lần khác, Hàn Bích La không một chút nào cảm thấy anh ngây thơ, ngược lại cảm thấy rất ngọt ngào. Bất quá… Cảm giác được lửa giận rừng rực của trưởng lão a, đừng trách cô nha, cô cũng muốn đi ra ngoài.

“A Tĩnh, nha đầu cũng sẽ không đột nhiên bốc hơi khỏi thế gian, con mang nó buộc chặt như vậy làm gì?” Không thể nhịn được nữa, cuối cùng trưởng lão lên tiếng.


“Đúng nha, giữa vợ chồng cũng phải có chút không gian riêng, nếu không sẽ sinh chán ghét trước thời hạn.” Bắt đầu đe dọa.

Long Tĩnh không lên tiếng, nhưng mà không buông tay, trình độ cố chấp, đơn giản để cho các trưởng lão nhớ lại Long lão gia năm đó, cũng là cùng một giọng.

Tại sao bọn họ xấu số như vậy? Ông cụ là như thế này, đứa nhỏ cũng là dáng vẻ này! Bọn họ bỏ mạng già là vì cái gì?

“Thôi, thôi, cũng sợ hôm nay tiểu tử này cái gì cũng không nghe lọt vào tai.”

“Nha đầu, ta cảnh cáo cô, lần sau không cho cô tới nơi này!”

Hàn Bích La hiểu rõ gật đầu một cái, chính cô cũng không dám trở lại, nhưng Long Tĩnh nhíu lại một đôi lông mày, như có bất mãn, nhưng ngại vì đối phương là trưởng bối, cho nên giận mà không dám nói gì.

Các trưởng lão chân trước vừa mới bước ra cánh cửa, Long Tĩnh lầm tức mang cô ôm đến trước ngực, giống như đứa trẻ che chở báu vật quý giá nhất.

“Anh nói dối, A Tĩnh, em đi theo anh, anh căn bản cũng sẽ không chuyên tâm.” Hại cô bị môn trưởng lão giận cá chém thớt! Cô cũng muốn giận cá chém thớt anh nữa!

Nhìn thấy người yêu nhỏ trên gò má đỏ ửng, anh mới mặc kệ người khác nhìn thế nào, chẳng qua là tùy hứng khăng khăng làm theo ý mình, làm chuyện anh thích, ví như, hôn đôi môi hai mảnh đỏ mọng kiều diễm ướt át kia.

Gặp nụ hôn của anh, Hàn Bích La sẽ không có biện pháp; cô luôn không hiểu, nếu như anh lãnh khốc lạnh nhạt, nụ hôn của anh làm sao sẽ càn rỡ như thế, phóng túng như thế? Mỗi lần lý trí của cô cũng đều hoàn toàn biến mất, giống như trẻ con bám trên cổ anh, cũng nóng bỏng đáp lại anh, tựa như hiện tại.

Cô thầm than một tiếng, mắt liếc mình hai tay đã sớm phản bội ý kiến cô chủ.

“Đủ rồi.. A Tĩnh” Cô đẩy ngực anh, muốn đẩy anh ra một chút xíu, nhưng anh lại càng dùng sức thêm dây dưa đầu lưỡi cô, càng hôn mãnh liệt hơn.

Nơi này cũng không phải là địa điểm thích hợp hoan ái, cửa không có khóa, bất cứ lúc nào có thể sẽ có người đến; mà trong ngực bộ dạng càng thêm xấu hổ, không thể nào ở gian phòng chỗ đó cùng anh triền miên.

Bất đắc dĩ buông cô ra, anh suy nghĩ, mang món điểm tâm ngọt thả ra để đến tối hôm nay mới hưởng dụng tốt. Anh mang theo cô, không làm kinh động bất cứ kẻ nào rời đi tổng đàn Long Môn, dừng ở bãi đậu xe đi lên bên trong xe.

“A Tĩnh, Chúng ta phải tới chỗ nào?” Nhìn sắc trời còn chưa tối, anh liền trắng trợn mà dẫn cô rời khỏi tổng đàn, nếu như bị các môn trưởng lão thấy, lại sẽ nói anh vì cô từ đây không còn đến sớm.

“Chờ một chút em sẽ biết ngay.” Anh không có trực tiếp trả lời cô, chỉ là chuyên tâm mà chạy xe kỹ xảo thành thục.

Cô không nhận được câu trả lời, theo dõi anh một lát, sau khi xác định anh không mở miệng, thì phẫn nộ thay đổi.

Long Tĩnh dĩ nhiên cảm nhận được cô đang tức giận, chẳng qua bây giờ, anh muốn dẫn cô đến một chỗ, đi hưởng thụ thuộc về đôi tình nhân ban đêm.

Mặc dù anh không nói gì, nhưng anh biết rõ, hôm nay là ngày mấy.

Cô lại đột nhiên thay đổi dự tính ban đầu, từ cực kỳ không muốn đến tổng đàn, đến hôm nay tự nhiên chủ động bằng lòng đi theo anh, vì sợ là ngày này sao? Kể từ đó, mấy ngày nay cô có hành động kỳ lạ, dường như có nói rõ đầy dủ lí do.

Cô đã vì anh hao tổn suy nghĩ, nếu anh không làm chút gì để báo đáp lại, hình như đối với cô rất không công bằng, không phải sao?

Khi còn đường rơi vào tầm mắt giống như đã từng quen biết, Hàn Bích La có chút khó tin mà quay đầu lại người đàn ông, nhìn về phía cái đó khóe môi nhếch lên nụ cười một chút nhợt nhạt. Khi anh thông thạo dừng xe, xuống xe, rồi sau đó đi vòng qua cô bên này thay cô mở cửa xe, trước mắt cô công trình kiến trúc kia làm cho cô kinh ngạc cười toe toét, cũng không cách nào lên tiếng.

Này, này…

“Còn nhớ rõ nơi này sao?” Long Tĩnh khôm người, dắt tay cô rời khỏi xe, dựa vào bên tai cô nhẹ hỏi.


Cô làm sao có thể quên mất nới này? Đây chính là nơi cô bị anh làm khó cầm tù hơn ba tháng, anh yêu cô đầu tiên, cũng là nơi anh thiếu chút nữa bỏ mạng!

Ngay sau đó, cô lôi kéo anh, chỉ muốn mang theo anh rời khỏi nơi nguy hiểm này.

“Xuân Nhi, chờ một chút.” Mang cô ôm lấy thật chặt, biết cô đang suy nghĩ gì, “Chuyện đó đã giải quyết, nơi này bốn phía cũng có người của anh, cho nên anh bảo đảm 100% là an toàn.” Hơn nữa nếu cô đi, mội thứ anh chuẩn bị xong nên làm thế nào?

“Thật chứ?” Anh ngã nằm trên vũng máu một màn kia thật đáng sợ, ở trong đầu cô khắc thật sâu, làm cho cô khó có thể quên.

“Anh bảo đảm.” Anh ở trên môi cô ấn lên mổ nụ hôn, sau đó thừa dịp cô vẫn còn sợ, mang cô vào căn biệt thự kia.

Ánh đèn mờ nhạt, nhìn bên trong phòng khiến cho một mảnh lòng người ngây ngất say mê, anh ôm cô, đi vào bố trí cực đẹp, bàn ăn trước mặt vô cùng lãng mạn, thân sĩ kéo cái ghế ra, để cho cô ngồi xuống; rồi sau đó bưng lấy một bó hoa tươi kiều diễm, đi tới trước mặt cô.

Đầu tiên là cô có chút kinh ngạc, cũng có chút không dám tin mà nhìn anh chằm chằm, tiếp đó, cô nhẹ cười ra tiếng, “Là Tiểu Hồ dạy anh, có phải hay không?” nếu không, anh làm sao nghĩ đến hôm nay là ngày mấy, như thế nào lại nghĩ đến hoa tươi và bữa tối dưới anh nến?

“Có rõ ràng như vậy sao?” Trên mặt có chút ngượng ngùng anh hỏi ngược lại. Anh vẫn còn cho là, mình nghiêm túc so với anh hai nghiêm túc sẽ khá hơn một chút, bây giờ nhìn lại, anh em bọn họ thật đúng là chẳng phân biệt được sàn sàn như nhau.

“Cảm ơn.” Cô đón lấy hoa, khó hiểu anh ngượng ngùng, “Cho nên tiếp theo, chúng ta cũng nên hưởng thụ bữa ăn tối này đi?”

Anh trở lại vị trí của mình, bắt đầu hưởng thụ bữa tối này bởi vì nữ diễn viên chính cười, mà trở nên chẳng phải bữa ăn tối lãng mạn; khi bọn họ ăn xong không khác nhau lắm thì một hồi âm nhạc êm ái tước sĩ vang lên, nữ ca sĩ giọng khàn khàn mà tiếng hát dịu dàng, vốn là để cho bữa ăn tối có chút trầm lặng, trở nên có chút mập mờ.

Long Tĩnh ngẩn ngơ, bởi vì anh không biết em gái anh chuẩn bị cho anh là ca khúc tình cảm như thế! Cô gái nhỏ kia… Anh tin lầm người.

“Đừng như vậy, Tiểu Hồ rất có lòng.” Chẳng biết lúc nào, Hàn Bích La đi tới bên cạnh anh, “Muốn khiêu vũ sao?” Cô đưa ra một cái tay nhỏ, bày ra một tư thế mời khiêu vũ.

Trong nước mắt cô, có vui vẻ, cũng có nhiều hơn tình cảm chân thành, làm anh không kìm lòng được đưa tay cầm lấy tay cô, hai người ở bên bàn ăn bắt đầu khiêu vũ.

Hai tay của cô bám ở trên cổ của anh, hai tay của anh ôm chặt ở hông của cô, hai người cùng sát, chặt chẽ có thể một chút khe hở.

Bỗng dưng, cô nhớ lại kế hoạch lớn của chị dâu tối hôm nay.

A, cô không có chuẩn bị chocolate, nên làm cái gì bây giờ? Đôi mắt đẹp nhìn quanh, cố gắng tìm kiếm “Vật thay thế” thích hợp.

Sâm banh trên bàn, để cho mắt cô sáng lên.

“A Tĩnh, cảm ơn anh hao tâm tổn trí vì em chuẩn bị những thứ này.” Cô thoáng đẩy anh ra, đi tới bên cạnh bàn, bưng sâm banh lên, khẽ nhấp miệng, khi anh đến gần cô, cô xinh đẹp cười một tiếng, mang chất lỏng hương vị ngọt ngào trong miệng đút cho anh.

Đầu lưỡi tiến nhanh vào, chủ động ôm cô đưa cái lưỡi lên, rượu ở hai người trong môi biến mất, nhưng hôn cũng không vì vậy mà dừng lại, ngược lại càng thêm mãnh liệt, càng thêm triền miên, càng thêm nóng bỏng.

Đợi phổi hai bên truyền đến kháng nghị, môi dính nhau mới thoáng tách ra.

“Em hình như… Còn chưa có tặng quà cho anh.” Cô thở hổn hển, nhưng nói xong, mang theo hơi thở mùi rượu ngọt ngào phun ở bên tai của anh, nóng tai của anh.

Anh thở gấp ra tiếng, bàn tay ôm cô càng chặt hơn, để cho cô càng thêm gần sát với anh bởi vì nhớ nụ hôn nóng bỏng kia, mà phái nam dâng trào lửa nóng, “Đốt lửa, muốn tự mình dập tắt hết.”

Cô yêu kiểu cười ra tiếng, cầm sâm banh trên bàn lên, nhìn anh một cái, nhiều vẻ bước chân giẫm lên, đi vào trong phòng. Mà anh, nhắm mắt theo đuôi theo sát cô, mới đi vào phòng, thì hai mảnh nhiệt tình môi làm ngăn miệng lại.

Cửa phòng trong bàn tay đóng dưới sự khống chế, mang tình nhân đang tươi đẹp, tất cả nhốt ở phía sau cửa.

Buổi tối Valentine, dịu dàng mà nóng bỏng…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận