Cánh cửa phòng bệnh mở ra, Mộc Di ở bên trong đang yên tĩnh nằm trên giường bệnh.
Sắc mặt của cô lúc này đã khá hơn, dường như là cô đang ngủ.
Anh cẩn thận đóng cửa lại để không phát ra tiếng động, sau đó đi đến bên giường.
Mộc Di ngủ không sâu, khi anh vừa đi đến bên cạnh thì cô liền tỉnh giấc.
- Là tôi đánh thức cô sao?
Mộc Di khẽ lắc đầu, sau đó thì ngồi dậy.
Khải Trạch giúp cô kê một chiếc gối ở sau lưng, lúc này Mộc Di mới hỏi anh.
- Tôi bị sao vậy?
- Không sao, chỉ là động thai.
Nghỉ ngơi vài ngày là khỏi, cô yên tâm đi bảo bảo không nguy hiểm.
Cô nghe anh nói đến hai từ " động thai" sắc mặt liền thay đổi.
Là cô nghe lầm hay bác sĩ khám sai? Lúc này anh thấy biểu cảm khuôn mặt cô thay đổi, cứ ngỡ là cô đang sợ, anh bèn dùng tay mình nắm lấy tay cô an ủi.
- Không cần sợ, tôi ở bên cạnh cô.
Một giờ sau, Khải Trạch rời khỏi phòng để nghe điện thoại, lúc này Mộc Di mới có thời gian suy nghĩ chuyện ban nãy, quả thật chuyện có thai khiến cô bất ngờ.
Hai tháng nay bà dì của cô không có đến, nhưng cô cũng không nghĩ là mình mang thai.
Bởi con người cô làm việc không nghĩ đến sức khoẻ áp lực công việc khiến cho chu kỳ của cô thay đổi, đôi lúc đến ba tháng mới có một lần cũng là chuyện bình thường.
Nhưng không nghĩ tới, lần này lại khác.
Mộc Di vuốt ve bụng mình, cảm giác của cô lúc này vừa vui vừa lo.
Vui vì trong bụng cô đã có một tiểu bảo bảo, lo vì cô nghĩ đến chuyện của anh và cô.
Hai người không có tình cảm sống với nhau, một năm sao hết hợp đồng liền ly hôn.
Cô biết anh không hề yêu cô, lần trước cô giả vờ mang thai để anh không ly hôn, đó là vì cô muốn giữ thể diện cho bản thân.
Nhưng lần này, cái thai là thật! Đến khi đó, hai người ly hôn bảo bảo sẽ như thế nào?
Mộc Di đăm chiêu suy nghĩ, cô quyết định sẽ giữ lấy đứa con của mình bằng bất cứ giá nào.
Cô sẽ không giao con cho anh, nhất định sẽ không!
- Bảo bảo, con yên tâm mẹ sẽ luôn bảo vệ con, con là tiểu thiên thần của mẹ, mẹ sẽ không để người khác đoạt mất, dù cho người đó là cha của con!
Lúc này cánh cửa mở ra, mẹ chồng cô lo lắng đi vào phòng phía sau là Khải Trạch.
Có lẽ cuộc điện thoại vừa rồi là do mẹ anh gọi tới.
- Tiểu Di của mẹ, con cảm thấy thế nào.
Có còn khó chịu không con?
- Mẹ yên tâm, con không sao, bảo bảo cũng không sao.
Bà nắm tay cô, vẻ mặt đầy đau lòng, mặc dù cô là con dâu nhưng bà thương cô như con ruột.
Nghe tin cô vào viện, bà vô cùng lo lắng mà chạy tới xem.
Nhìn vẻ mặt xanh xao của cô lòng bà càng xót.
Mộc Di từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương của cha mẹ,cô là do người dì ruột goá chồng nuôi lớn, đến năm học xong đại học thì cô tự mình mở một quán cafe, kinh doanh cũng rất tốt.
Lần đầu bà gặp cô, bà đã cảm thấy cô là một cô gái tốt, đáng được mọi người yêu thương.
- Tiểu Di, con không sao là tốt rồi, con muốn ăn gì không, mẹ sẽ bảo đầu bếp làm cho con.
Phụ nữ có thai nên ăn uống đủ chất mới có sức khoẻ.
Cô gật đầu nói với bà một số thứ muốn ăn, dù sao cô cũng không thể để bảo bảo đói được.
Mẹ chồng cô ở lại một hồi thì về, trước khi đi bà căn dặn cô đủ thứ, bảo cô phải giữ sức khoẻ, đừng để cảm xúc làm ảnh hưởng cơ thể.
Sau khi dặn dò xong thì bà đi về, bà còn kéo cả Khải Trạch đi ra ngoài để nói chuyện.
Đến khi ra khỏi phòng, bà mới quay sang trách móc con trai mình.
- Thằng chết dẫm, con làm sao mà không chăm sóc tốt cho vợ mình, để cho con bé bị động thai.
Mẹ cho con hay, địa vị trong nhà của con hiện tại chính là ở vị trí thấp nhất, tiểu Di xảy ra chuyện gì mẹ liền tìm con tính sổ, có nghe không!
- Con xin lỗi, lần này là lỗi của con.
Con hứa sẽ không có lần sau!
- Khải Trạch, là một người đàn ông con nên biết hạnh phúc gia đình là quan trọng nhất.
Là một người chồng con nên chăm sóc yêu thương vợ mình, đặc biệt là những lúc thế này.
Phụ nữ mang thai rất dễ bị trầm cảm trước khi sinh, như thế rất nguy hiểm.
Con phải quan tâm tiểu Di nhiều hơn, có biết không! Còn nữa, chuyện lần này con đừng tưởng mẹ không biết, mẹ nhất định không để yên cho người đã động đến con dâu và cháu nội của mẹ đâu.
- Mẹ, chuyện lần này...
- Không nói nhiều, mẹ về trước con vào chăm sóc cho vợ mình đi.
Bà không để anh nói thêm, liền xoay người rời khỏi.
Khải Trạch chỉ biết thở dài mà đi vào phòng bệnh.
Thấy anh trở lại, Mộc Di liền ngồi dậy.
- Mẹ về rồi?
- Ừa, về rồi.
Hiện tại, cô có đói không tôi đi mua đồ ăn cho cô.
- Tôi không đói, Khải Trạch, tôi có chuyện muốn nói với anh.
- Được, cô nói đi - anh ngồi xuống đối diện cô, bày ra vẻ mặt cô cứ nói tôi đang nghe.
Mộc Di ngẩn đầu nhìn anh một hồi, liền quyết định nói ra ý nghĩ của mình.
- Khải Trạch, sau khi ly hôn tôi muốn được quyền chăm sóc bảo bảo.
Anh cũng không cần cung cấp thứ gì cho mẹ con tôi cả, đây là điều duy nhất tôi xin anh.
Khải Trạch nghe xong lời cô nói, vẻ mặt liền đen lại.
Tim anh lúc này khẽ đau, như có con gì đó đang cắn vào.
Anh đứng lên, xoay người không muốn nhìn cô.
- Khải Trạch, coi như anh nhường tôi một lần được không.
Anh xoay người lại nhìn cô, tức giận mà lên tiếng.
- Không phải là em không muốn ly hôn sau? Tại sao lần này lại muốn ly hôn.
Tô Mộc Di, em thấy Du Khải Trạch tôi là người dễ chơi đùa vậy à?
- ---------------
Lời của tác giả:))))
Con trai tôi chính là không muốn ly hôn đó! Cách xưng hô cũng đổi rồi kìa.
.