Lúc ta mang tranh sang phòng mẫu thân, vô tình thấy một vị quý phu nhân ăn mặc sang trọng đang cùng mẹ ta vui vẻ trò chuyện.
Thấy ta bước vào bà liền nói: "A Nghiên đây sao? Đã lớn như vậy rồi à?"
Ta không có ký ức về người này, nhưng mẹ ta có.
Thấy ta ngây ngốc bà liền giải vây.
"Đây là đại bá nương ở Lăng Thành bên kia, gần đây có việc nên tiện ghé lại nhà ta chơi mấy ngày."
Lăng Thành ta biết, là quê cũ của Đường gia ta, bên kia họ hàng rất đông, nhưng không phát triển như Kinh thành, ta cũng không về Lăng Thành được mấy lần.
Ngày giỗ tổ, lễ tết đều là phụ thân cùng Đại huynh trở về thăm hỏi bái lễ.
Ta cùng mẫu thân cũng chỉ mới về mấy lần.
Ta liền mỉm cười thi lễ: "Gặp qua đại bá nương."
"Đều đã lớn như vậy rồi, lúc còn nhỏ trở về Lăng Thành luôn là con bày trò nghịch ngợm, chọc cho Lão nhân gia vui vẻ..."
Lão nhân gia mà Đại bá nương nói.
Là tổ mẫu của ta, đã qua đời mấy năm rồi.
Khi ta còn nhỏ tổ mẫu rất thích ta, nói ta không nhàn chán như mấy quý nữ kinh thành, nói ta hoạt bát vui vẻ, là đứa trẻ tốt.
Ta nghe vậy cũng mỉm cười đáp: "Là do tổ mẫu cùng các Đại bá, thúc thúc không chê cười..."
Nói đoạn tiến lên đưa tranh cho mẫu thân xem.
Nói ta vẽ mất cả buổi sáng.
Mẫu thân tuy có chút kinh ngạc nhưng cũng vô cùng vui vẻ, liền đưa cho Đại bá nương xem cùng.
Trong miệng đều là cưng chiều: "Tẩu nhìn xem, đứa trẻ này từ nhỏ đã không chịu an phận học cầm kỳ thi họa, luôn thích theo đại ca nó nghịch ngợm luyện công phu gì đó, mấy năm nay mới chịu thu liễm tính tình, ta còn sợ nàng không thể gả đi được."
"Xem muội nói kìa, đây là do A Nghiên thông minh lanh lợi, ta thấy nàng rất tốt, ai lấy được nàng chính là phúc khí ba đời đó."
Mẫu thân nghe vậy ý cười trong mắt càng thêm đậm.
Miệng thì vẫn nói:" Nào có được như tẩu nói chứ..."
Ta lười nghe hai người họ tung hứng, bèn thi lễ muốn cáo lui.
Vừa ra tới cửa đã nghe Đại bá nương nhẹ giọng nói với mẫu thân: "Lần này ta tới là muốn thăm phu thê muội, cũng muốn thay nhà mẹ đẻ ta bên kia thăm dò chút ý tứ của muội, cháu trai ta năm nay 18 tuổi, vừa đậu tú tài, trong nhà hiện vẫn chưa có chính thê..."
Ta vừa nghe liền đau đầu, nghe ý tứ mẫu thân gì chứ, đây rõ ràng là muốn cầu thân, ta không có chút hứng thú nào.
Làm vợ tú tài, quy củ phép tắc, cả đời an an ổn ổn sau hậu viện dạy con, phụng dưỡng cha mẹ chồng, ta thực sự không chịu được.
Tuy trong lòng ta không đồng ý.
Nhưng đã thi lễ cáo lui, cũng không tiện quay lại chen vào.
Trở về phòng, Vương Nguyên hãy còn giúp ta thu dọn giá vẽ chưa rời đi.
Hắn thấy ta quay lại nhanh như vậy liền hỏi:"Sao nào, bạc của muội có đáng giá không?"
Ta cau mày rót một ngụm trà không đáp.
Hắn dọn xong cũng bước tới bàn ngồi xuống: "Sao vậy, bị phát hiện rồi à? Không thể nào, ta giúp muội vẽ trước giờ đều chỉ dám dùng ba phần thiên phú, chắc chắn không thể nhìn ra..."
Ta liếc hắn một cái, đồ ba hoa, nói gì cũng có thể tiện thể vòng vo khen bản thân một câu.
Quá đỉnh.
Hắn thấy ta vẫn thủy chung không nói, lại trợn mắt, cao giọng: "Không phải chứ, muội định xù bạc của ta đấy à? Có nửa lạng bạc, không cần phải diễn thế chứ..."
Ta sợ hắn dông dài, liền giơ tay bịt mồm Vương Nguyên lại: "Ai thèm bạc của ngươi, bổn tiểu thư trước giờ nói được làm được, lát nữa qua khố phòng lấy cho ngươi."
Hắn nhe răng cười hihi gỡ tay ra xuống:"Thế chuyện gì mà muội lại không vui rồi? Bị chê vẽ xấu à? Không sao, có chê cũng là chê ta, không phải chê muội, đừng buồn, mặc dù ta cũng hơi buồn nhưng không sao muội đừng vì ta mà buồn..."
Ta "..." Suy nghĩ cái kiểu gì vậy? Đầu óc này của hắn làm sao mà đỗ Tú tài được hay vậy?
"Thôi được rồi, vậy thì không cần trả nửa lạng bạc nữa, ta đi m.u.a cho muội bánh Phù Dung của Hải Đường các, được không, cười cái coi, đừng có xị mặt ra nữa, mau già lắm."
Bánh phù dung là điểm tâm ngon nhất đắ.t nhất của Hải Đường các.
Ta rất thích ăn.
Bình thường hắn gây sự với ta xong đều chạy đi mua bánh Phù Dung dỗ ta.
Chiêu này xài mười năm không chán.
Nhưng lần này ta không dễ dỗ như vậy.
Ta ảo não nói với hắn: "Có người tới nói chuyện cầu thân, làm mai ta cho Tú tài nào đó.
Ngươi cũng biết ta không muốn xuất giá..."
Hắn nghe vậy liền quýnh lên: "Không phải Đường bá nói sau này gả muội cho ta sao, giữa nhà không phải cũng có một cái Tú tài hàng thật giá thật đây sao? Còn cần mai mối gì nữa, thật sự..."
Ta có xúc động muốn điểm huyệt hắn để được yên tĩnh một lát.
Vương lão nhị trước giờ vẫn không đáng tin như vậy.
Sao mà hắn nói nhiều thế chứ, phiền chếtt được.
Hiếm khi ta kiên nhẫn nói thêm với hắn một câu: "Ta không muốn gả cho Tú tài làm hiền thê, cũng không muốn xuất giá, ta không muốn cả đời phải ở sau hậu viện chăm con dưỡng cái hiếu thuận phụ mẫu, ta muốn phát triển xưởng dệt, đi khắp nơi bàn chuyện làm ăn, vì sao nam nhân có thể ta lại không thể..."
Hắn liền nghiêm túc trở lại, "Vậy thì không gả cho tú tài, gả cho Vương Nguyên ta được không, muội về sau muốn làm gì thì làm đó, không cần làm Vương phu nhân, muội xuất giá rồi vẫn có thể làm Đường tiểu thư của muội, muốn đi đâu làm ăn, ta đi cùng với muội, nhà ta không có câu nệ như vậy.
Ta cũng không phải con trưởng không cần ở chung với cha mẹ, nhị lão bọn họ sức khỏe cũng tốt, không tới phiên chúng ta hiếu thảo, muốn sinh con thì sinh, nếu không muốn sinh, vậy thì ta cùng nàng đi ngao du thiên hạ, chúng ta một đời một kiếp một đôi tình, được không?"
Ta nhìn ánh mắt nghiêm túc của hắn, không biết đáp sao cho phải.
...
Rồi giờ gật đầu đc hông mấy bồ, hay tụi mình chờ ổng thể hiện thêm...