Hắn vừa rời khỏi, căn phòng liền yên ắng trở lại.
Trong đầu ta cũng toàn là những mảnh ký ức vụn vặt, từ nhỏ tới lớn.
Đúng lúc này nha hoàn bước vào nhắc ta đã đến giờ dùng cơm trưa.
Bình thường chúng ta đều cùng ăn, hôm nay có khách, tất nhiên người trong nhà càng phải đầy đủ.
Ta ngẩn người thêm một lát rồi thu xếp y phục ổn thỏa, lúc này mới bước tới phòng ăn.
Mẫu thân hiểu tính ta.
Bữa cơm này chắc cũng không tới nỗi khó ứng phó.
Khi ta tới nơi, mọi người đều đã tới đủ, chỉ có Nhị ca đi thư viện đọc sách, buổi trưa không quay về.
Đại tẩu thấy ta bước tới liền ôm bụng bầu vẫy vẫy tay, bảo ta ngồi xuống cạnh nàng và mẫu thân.
Đại bá nương cũng không nhắc lại chuyện hôn sự, mọi người đều tập trung vào bụng bầu 5 tháng của Đại tẩu, ai nấy đều cười nói những lời tốt đẹp, bữa cơm trôi qua trong không khí vui vẻ.
Ta cũng thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Sau khi dùng cơm, mẫu thân liền gọi ta và Đại tẩu tới phòng bà tâm sự.
Ta nhấp nhổm không yên uống hớp trà, từ nhỏ tới lớn đều được cưng chiều, nhưng ta cũng không phải được sủng mà kiêu, trước giờ đều không khóc nháo làm trái ý phụ mẫu.
Nếu như thực sự muốn để ta nhận mối hôn sự này, ta cũng không biết phải chối như thế nào.
Thế đạo trước nay đều là, cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, lời của cha mẹ, lời của bà mối chính là trời.
Trượng phu mặt ngang mũi dọc ra sao, rất nhiều người tới đêm tân hôn mới biết, loại chuyện lưỡng tình tương duyệt thực ra không phổ biến, chỉ dựa vào môn đăng hộ đối mà thôi.
Đại ca và đại tẩu cũng là tới ngày thành thân mới biết mặt nhau.
Nhưng cũng may hai người họ yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, đôi bên đều là người hiểu lý lẽ, chung sống hòa thuận, là một đôi phu thê ân ái, Đại ca cũng không nạp thiếp, cuộc sống hạnh phúc êm đềm.
Thấy ta không nói gì, mẫu thân liền hắng giọng mở lời: "A Nghiên, con biết đại bá nương tới chuyến này là muốn nói chuyện gì không?"
Rồi xong, tới rồi đó.
Chẳng lẽ ta lại nói thẳng con đã nghe lén được rồi? Như vậy thì ngại lắm.
Nên ta chỉ đành đáp:"Nữ nhi không rõ."
Mẫu thân liền có sao nói vậy: "Tới bàn chuyện hôn sự của con đó, chứ không lẽ tới tâm sự chuyện nhà với ta."
Ta gắng gượng cười một tiếng: "Mẫu thân, đừng nói người đồng ý rồi đó?"
"Ta nào có tùy hứng như vậy, nữ nhi bảo bối muốn xuất giá, ta còn phải xem kỹ càng gia cảnh, xuất thân học thức người ta như thế nào..."
Ta thầm thở phào: "Không đồng ý là được.
Con không muốn xuất giá."
Mẫu thân liền đổi giọng: "Trước đây con nói lời này, chúng ta đều xem là trẻ con không hiểu chuyện, nhưng hiện tại con đã cập kê, không thể tùy ý nói bừa..."
Ta nhỏ giọng đáp: "Nữ nhi không nói bừa, con thực sự không muốn xuất giá, con chỉ muốn giống như Tam ca, ngao du thiên hạ, muốn làm ăn, kiếm bạc, con cũng có thể nuôi được bản thân rất tốt, vốn dĩ không cần dựa vào nam nhân để sống..."
"Lời này con nói sai rồi, Đại Hạ ta trước giờ đều không có tiền lệ nữ nhân tự lập môn hộ, nếu như con không xuất giá, tới khi chúng ta đều đã qua đời, con phải sống như thế nào?"
Ta im lặng, đúng là luật pháp Đại Hạ ta không cho phép nữ nhân tự đứng ra lập môn hộ.
Nhưng ta cũng thực sự không muốn xuất giá.
Phải làm sao?