Truy Thê Đừng Nhắc Tới Thể Diện


Ta yên lặng, mẫu thân cũng không nói gì nữa.

Lúc này Đại tẩu lên tiếng: “vậy còn Vương Nguyên công tử, muội thấy hắn thế nào?”

Ta thành thật đáp: “Trước giờ muội chưa từng nghĩ tới gả cho hắn.”

Đại tẩu có chút ngạc nhiên nhìn ta: “Tại sao vậy? Tính cách hắn không tệ, học thức tốt, gia cảnh tốt, cũng không có tật xấu gì, hậu viện cũng chưa có thiếp thất cùng thông phòng, muội còn điểm gì không vừa ý?”

Ta cúi đầu không biết đáp sao cho phải “Chính là thiếu cảm giác rung động, trước giờ thoại bản đều nói, cảm giác không phải chàng không gả, vừa nhìn thấy chàng tim liền loạn...!ta trước giờ chưa từng có cảm giác như vậy với hắn...”

Mẫu thân liền cười một tiếng, Đại tẩu ở bên cạnh cũng mỉm cười nhìn ta, “Nha đầu ngốc, hai người lớn lên cùng nhau, từ nhỏ đã quen thuộc, làm sao mà có cảm giác đó được, từ từ bồi duõng tình cảm chẳng phải sẽ ổn thỏa sao, ta với Đại ca muội cũng như vậy mà...”
“Vương Nguyên trước giờ đều đùa giỡn trước mặt con, đã quá quen thuộc nên con không hiểu rõ được lòng mình cũng phải.” Mẫu thân ở bên cạnh gật gù nói.

Ta thấy chủ đề dường như đã đi xa, liền nói một câu: “Nhưng con thực sự không muốn bị trói buộc ở sau hậu viện làm hiền thê, dưỡng tử dưỡng lão,...”

“A Nguyên đã nói qua với ta, chỉ cần con muốn, làm gì cũng được hắn không ngăn cản, cũng không bắt é.p con ở trong phủ, con muốn kinh doanh như nào hắn cũng ủng hộ.”

“Con không muốn chung chồng với kẻ khác”.

Mẫu thân nghiêm nghị đáp:”Lời này tuyệt đối không được để người khác nghe thấy, nhớ chưa? A Nguyên cũng đã nói, sẽ không nạp thiếp, đều đã tới bước này, con còn muốn như thế nào?”

Ta hơi bất ngờ, không nghĩ tới kẻ cà lơ phất phơ như Vương Nguyên lại nghiêm túc như vậy, từ nhỏ tới lớn cùng nhau đấu khẩu, ta vẫn luôn cảm thấy hắn còn nhỏ chưa trưởng thành, thế mà hắn lại có thể cùng mẫu thân ta nói tới bước này.

Chuyện này có hơi đường đột ta không biết lại nên từ chối như thế nào.


Chỉ biết nhỏ giọng đáp: “Lời nam nhân, chỉ nghe thôi không thể tin.”

Mẫu thân tức tới bật cười: “Vậy con cũng không tin Phụ thân và ca ca con?”

Ta cạn lời, “Phụ thân và ca ca không phải nam nhân khác.”

Đại tẩu ho nhẹ một tiếng: “Ta có thể chứng minh đại ca muội chính xác là một nam nhân mạnh mẽ...”

Ta “...” Rõ ràng ý ta không phải vậy.

Mạnh mẽ hay không mạnh mẽ, tẩu biết là được, ở đây khoe khoang cái gì?

“Vậy chúng ta nói tới chuyện Tú Tài họ Dương bên thành Đông, đó là cháu trai của Đại bá nương con, hôm nay bà ấy tới đây cũng là muốn tác thành mối nhân duyên này...”

Ta nói không có hứng thú.

Đại tẩu nhẹ nhàng khuyên bảo hai câu: “Muội sớm muộn cũng phải xuất giá, chi bằng sớm chút qua lại, tìm hiểu thêm vài cửa hôn sự, như vậy mới tìm được lang quân như ý, loại chuyện lưỡng tình tương duyệt trong thoại bản, muội xem cho vui là được, đừng quá xem trọng.”

Thấy ta vẫn cứng đầu không đáp, mẫu thân thở dài một tiếng rồi để ta về phong suy nghĩ thêm.

Ta rất nhanh liền quẳng chuyện này sau đầu.

Sổ sách các cửa tiệm còn cần ta xem, buổi chiều ta liền ở trong thư phòng xem sổ sách không ra ngoài nữa.

Lại qua thêm mấy ngày.

Vương Nguyên cũng không tới tìm ta.

Ta cũng không rảnh đi tìm hắn.

Nay ở thành Đông mai ở thành Tây, ngày kia còn phải đi xưởng dệt, ta cũng bận tới chân không chạm đất.

Lúc này đột nhiên nhận được bái thiếp, là Vương Nguyên hẹn ta đi Thanh Lan các uống trà.

Ta không muốn đi, trà ở nhà ta còn ngon hơn Thanh Lan các.

Nhưng cũng đã bận rộn mấy ngày, nên nghỉ ngơi chút, nơi đó phong cảnh không tệ, bài trí trang nhã, có hòn non bộ có suối nước uốn lượn vòng quanh, vừa hay để ta thả lỏng chút.

Lúc ta dẫn Tiểu Nguyệt tới nơi, Vương lão nhị đang chọc chọc khối điểm tâm núng nính trong chén.

Thấy ta tới hắn hứng thú bừng bừng gọi ta: "A Nguyên, muội tới xem này, điểm tâm mới ra của Thanh Lan các núng na núng nính, trông thật là đáng yêu.

Ta không nỡ ăn.


Để dành cho muội đó."

Chà, không nỡ ăn cơ à, nghe câu này mới giống thoại bản làm sao.

Ta ngồi xuống thong thả nhấp một ngụm trà rồi mới nhìn tới chén điểm tâm kia, đúng là rất tinh xảo: "Giá cả thế nào mà Vương nhị công tử đây không nỡ ăn?"

"Hihi, ta đây không phải đang tiết kiệm tiền làm sính lễ cưới muội sao?" - Hắn nịnh nọt đẩy chén về phía ta.

Tiểu Nguyệt ở đằng sau cười khúc khích: "Ai không biết còn tưởng Vương công tử nghèo lắm đó."

Tiểu đồng bên cạnh Vương Nguyên liền kéo tay áo nàng: "Ngươi thì biết cái gì, đi thôi, để cho chủ tử nói chuyện."

Ta gật đầu, Tiểu Nguyệt liền rời đi cùng hắn.

Ta một câu ngươi một câu, mãi một lát sau mới yên tĩnh lại.

Ta nhìn Vương Nguyên, trong mắt hắn tràn đầy hứng thú với khối điểm tâm kia, vẫn hệt như hồi nhỏ tranh ăn cùng ta.

Nhưng vẫn luôn bị nước mắt của ta hạ gục, trước nay dù có tranh được hay không hắn đều nhường ta.

Giống như hiện tại, đưa ta điểm tâm mà hắn không nỡ ăn.

Ta liền thấy buồn cười: "Ngươi thích như vậy thì gọi thêm một chén, cũng đâu phải thiếu chút bạc này..."

Hắn cong cong đôi mắt hoa đào nhìn ta trêu chọc: "Ta còn phải tích bạc nghênh thê, ai bảo người ta muốn cưới lại là một con sâu yêu bạc cơ chứ, đành phải vậy thôi."

Ta liền giơ chân muốn đá hắn một cái.

"Cũng đâu có nói muội, hung dữ với ta làm gì?"


Ta lười cùng hắn tranh luận, liền hô lên gọi tiểu nhị, hắn nhanh tay bịt miệng ngăn ta lại, cười ngượng ngùng: "Kỳ thực, đây đã là chén cuối cùng rồi, điểm tâm này mới ra, bán rất chạy, ta không biết nên không m.ua được."

Ta liền thuận miệng cắn tay hắn một miếng.

Thế mà còn định lừa ta, "Suýt chút nữa bị ngươi lừa cho cảm động lệ rơi đầy mặt rồi."

Hắn vẩy vẩy tay bị ta cắn, cười cười không đáp.

Ta liền thử một miếng điểm tâm, đúng là rất ngọt.

Mềm mại, vừa tới miệng liền tan, trong miệng đều là vị sữa bò thơm ngậy.

Nhưng lại không ngấy.

Hẳn nào b.án rất chạy.

Hắn thấy ta ăn ngon miệng, liền híp mắt cười.

"Thấy ta tốt với muội không, có đồ ngon liền nghĩ tới muội."

"Hẹn ta tới đây chỉ để ăn điểm tâm? " Nhìn bộ dáng như cún con chờ khen thưởng của Vương Nguyên ta thấy hơi buồn cười.

Khóe miệng cũng không kìm được nhếch lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận