Truy Thê Hoả Táng Tràng Sau Khi He Hai Người Trọng Sinh


Mũi như bướu lạc đà, giữa mày còn có một nốt ruồi đen, nam sinh tóc húi cua này rõ ràng là phiên bản thiếu niên của Đàm Phi Chu trong trí nhớ.
Phương Lăng ngơ ngác nhìn.
Chẳng lẽ là ngày nghe gì, đêm mơ thấy đó?
Bằng không thì làm sao cậu ban ngày mới vừa cùng lão Đàm uống trà, buổi tối liền mơ thấy gã, còn là lão Đàm hồi thiếu niên.
"Phương Tiểu Lăng ~ huynh đệ!! Cậu tỉnh rồi thì chạy nhanh lên, bằng không sẽ không có cơm gà.

Cậu cũng không phải không biết xôi gà nhiều người muốn ăn, lần trước chúng ta tới chậm ba phút, kết quả đến lá sen cũng không còn thấy." Đàm Phi Chu thấy Phương Lăng trợn mắt, liền đem người từ trên giường kéo xuống.
Tay đối phương ấm áp, nhiệt độ cơ thể bình thường, lại làm đôi mắt Phương Lăng hơi hơi trợn to.
Cậu không phải chưa từng mơ, nhưng cảm nhận rõ ràng giống như vậy, từng chi tiết đều dị thường chân thật như vậy, vẫn là lần đầu tiên......
Đàm Phi Chu đánh một cái vào trên lưng Phương Lăng, "Đừng lề mề nữa, mau nhanh lên! Hôm nay tiết đầu học ngữ văn, Chương đầu trọc khẳng định sẽ sớm tới phòng học giám sát, đừng nói đến trễ, chỉ cần đến sát giờ đều bị hắn rống một tràng."
Phương Lăng cứng đờ.
Đau đớn chân thật trên lưng, lời lải nhải chui vào trong tai cậu.
Mỗi một câu đều quen thuộc lại xa lạ, giống như vượt qua một khoảng thời gian xa xôi mới đến bên cạnh cậu.
Phương Lăng cứng đờ quay đầu, "Lão Đàm, chúng ta năm nay năm mấy?"
Vẻ mặt Đàm Phi Chu như hỏng mất, "Ôi trời ơi, cậu chưa tỉnh ngủ à? Năm ba! Chúng ta năm nay năm ba! Nói, hôm nay cậu sao thế này, sao lại chậm chạp nhiều như vậy?"
Vừa nói, Đàm Phi Chu một tay đem Phương Lăng kéo xuống giường, sau đó đẩy đến ban công, "Cậu mau rửa mặt, thanh tỉnh thanh tỉnh."
Hơi lạnh của nước tạt lên gương mặt.

Phương Lăng đứng ở trước bồn rửa mặt, ngắm nhìn bình minh còn chưa hoàn toàn lên ở chân trời, trong lòng không khỏi một trận hoảng hốt.
Năm ba?
Đàm Phi Chu nói năm nay năm ba?
Dùng sức véo chính mình một phen, đau đớn rõ ràng, Phương Lăng hít một ngụm khí lạnh.
Nếu sư việc này tất cả không phải mơ, cậu là thật sự trở về năm ba.
Cậu năm ba, là như thế nào?
Vách tường bên cạnh bồn rửa mặt treo gương, Phương Lăng đi qua nhìn, thấy được một gương mặt hơi xa lạ.
Trong gương, bệnh thủy đậu trên mặt thiếu niên còn có mấy nốt không hoàn toàn tiêu xuống.

Làn da cậu trắng nõn, cảm xúc trên mặt rõ ràng, thịt đàn hồi, độ cung hàm dưới rất là mượt mà.
Đúng rồi, so với người khác đều muốn hướng tới soái khí, giai đoạn hiện tại càng nhiều người cảm thấy cậu đáng yêu, bởi vì một năm này cậu có chút hơi béo, giống gấu trúc béo đến thịt mum múp.

Mà cậu nhớ rõ cậu bị bệnh thuỷ đậu là ở tháng 11, cho nên hiện tại hẳn là học kỳ 1 năm ba.
Năm ba tháng 11?!!
Tất cả còn kịp, mẹ chưa rời bỏ nhân thế!
"Phương Tiểu Lăng! Nắm chặt thời gian ~"
Phương Lăng hồi thần, vội vàng cầm lấy ly súc miệng đánh răng.
Nhớ trước kia thích Pikachu, cậu chuẩn xác tìm được ly súc miệng của mình.
Rửa mặt xong, Phương Lăng mặc đồng phục xanh chuẩn bị ra cửa.
Thấy Phương Lăng đôi tay trống trơn đi ra ngoài, Đàm Phi Chu vội vàng đem người gọi lại, "Phương Tiểu Lăng, cậu quên đồ."
Phương Lăng sờ sờ túi, "Hộp cơm ở trong túi tôi."
"Không phải hộp cơm, là cái này ~" Đàm Phi Chu để lên trên bàn một cái hộp quà, "Tối hôm qua cậu trước khi ngủ còn niệm 800 câu quà tình yêu!"
Hộp quà kia đại khái to bằng bàn tay, thoạt nhìn tinh tế nhỏ xinh, trên mặt đóng gói còn có hình hoa giấy, mỗi một ánh nhìn như đều có một trái tim hồng tình yêu to bự.
Phương Lăng: "......"
Đàm Phi Chu nhướn mày, "Cậu đây là biểu tình gì? Tối hôm qua rõ ràng còn đối với nó hơn cả bảo bối, nói hôm nay phải đem nó đưa cho Triệu Thuấn, xoát trước một đợt hảo cảm."
Đàm Phi Chu bĩu môi, tiếp tục nói: "Tuy rằng tôi cảm thấy cậu không việc gì phải chuẩn bị quà cho hắn, nhưng xem cậu tối hôm qua khẩn trương như vậy, vẫn là đến nhắc nhở cậu, miễn lát nữa lại phải một mình chạy về một chuyến."
Phương Lăng: "............"
Đàm Phi Chu trong tay đem hộp quà nhét vào trong lòng ngực Phương Lăng, sau đó đem người đẩy ra khỏi ký túc xá, gã sau lưng cũng theo ra tới.
Cửa ký túc xá bang một tiếng đóng lại.
Đàm Phi Chu: "Đi đi đi, chúng ta đi nhà ăn ~"
Hình ảnh sáng sớm năm ba, Phương Lăng ở trên đại học, sau đó và khi đi làm đều sẽ thường xuyên nhớ lại.
Trên bầu trời còn không có hoàn toàn sáng sủa, ký túc xá ẩn giấu trong đêm tối bị ánh đèn chiếu rọi.

Như là cự thú phủ phục ở ký túc xá bên cạnh nhà ăn, cũng hòa vào kiến trúc ồn ào hô nháo, từng hàng đèn đem nhà ăn lầu một lầu hai chiếu đến sáng sủa.

(?)
Rõ ràng mới từ trong mộng tỉnh lại, mặc đồng phục màu xanh của học sinh lại có loại khí thế như mới từ trong ngục giam ra.
Tinh thần vườn trường phấn chấn bồng bột, người trẻ tuổi tràn đầy nhiệt tình không chịu thua.
"Dì, con muốn một phần mì, thêm viên (?), sủi cảo trứng, còn có trứng luộc nước trà!"
"Dì, con muốn một phần cơm chiên, một xôi gà, một phần bún phở thêm, còn có một phần trứng luộc nước trà thêm hoành thánh, tất cả để hộp riêng."
"Dì......"
Thời điểm Đàm Phi Chu cùng Phương Lăng đuổi tới nhà ăn, nhà ăn đã có không ít người xếp hàng.

Cửa sổ nhà ăn không ít, nhưng mỗi một hàng đều đứng dài 8, 9 mét.
Đàm Phi Chu chạy nhanh lôi kéo Phương Lăng trước đứng vào trong hàng, sau đó đi ra ngoài thăm dò xem, "Ai ~ người trước mặt không ít, chúng ta tới muộn.

Phương Tiểu Lăng, đều tại cậu chậm chạp!"
Lời này nói ra cậu không trả lời, Đàm Phi Chu quay đầu lại xem, chỉ thấy Phương Lăng có chút ngốc lăng, ánh mắt vô tiêu cự.
Cậu đang ngẩn người!
Đàm Phi Chu dùng khuỷu tay chạm chạm bụng Phương Lăng, "Phương Tiểu Lăng, cậu hôm nay có điểm không thích hợp, làm sao vậy? Là có tâm sự sao?"
Gã cùng Phương Lăng là bạn cùng phòng hơn hai năm, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của đối phương.
Phương Lăng phiền muộn thở dài, "Có một chút."
Bất kể là ai một giấc ngủ dậy, phát hiện chính mình về lại cấp 3, trong lòng đều không thể không gợn sóng.
Hiện tại tâm tình phức tạp, có kích động, có phấn khởi, nhưng trong đó giống như lại có một chút tiếc nuối không thể nói......
Đàm Phi Chu ha ha cười, "Tôi đã biết, cậu nhất định đang suy nghĩ, chờ lát nữa làm thế nào lễ phép lại không mất dí dỏm đem quà đưa cho Triệu Thuấn."
Khi tới thời gian gấp gáp, Phương Lăng không thể đem quà bỏ lại ký túc xá.
Cậu cầm một đường, hiện tại còn cầm.
Ở nơi như nhà ăn này người đến người đi, trong tay Phương Lăng là hộp quà hồng diễm rất dễ thấy, có không ít người tò mò hướng bên này nhìn.
Nếu là đổi người khác, nói không chừng sẽ ngượng ngùng đem hộp quà giấu đi, nhưng tâm lý Phương Lăng đã là lão nam nhân 55 tuổi.
Trông cậy vào một lão nam nhân bởi vì một hộp quà nho nhỏ mà thẹn thùng?
Thôi bỏ đi.
Tốc độ tay dì nhanh chóng, hàng người từng bước tiến lên, rất nhanh liền đến phiên Đàm Phi Chu.
Đàm Phi Chu vội vàng nói: "Dì, con muốn một xôi gà, lại thêm hai cái trứng luộc nước trà!"
Tay dì duỗi ra, cầm phần xôi gà cuối cùng trên mâm sắt, lại từ bên cạnh cầm hai cái trứng luộc nước trà, cuối cùng dùng một cái bao nilon nhỏ đem hai phần buộc lại.
Làm xong, lúc sau đưa qua hướng cửa sổ, lưu loát ấn máy.
Đàm Phi Chu lại sửng sốt, "Phương Tiểu Lăng, cậu không có xôi gà rồi."
Dì thúc giục, "Xong rồi, người tiếp theo!"
Đàm Phi Chu vội vàng cầm hộp cơm, đứng ở một bên, nhường vị trí cho Phương Lăng.
Ánh mắt Phương Lăng đảo qua cửa sổ nhìn những món được đặt sớm trên mâm sắt, là mì phở.
Thức ăn ở Kinh Hải không tồi, bữa sáng không ít hơn hai mươi món, đủ thỏa mãn một đám học sinh tuổi ăn tuổi uống trong trường.
Phương Lăng: "Một chén cháo thịt nạc, hai cái bánh bao thịt, một cái trứng luộc trong nước trà."

Đàm Phi Chu tấm tắc hai tiếng, "Cậu hôm nay không giống mọi ngày, đột nhiên muốn cháo thịt nạc? Không nói quá đi, dưỡng thân như vậy, không biết còn tưởng cậu năm nay 5-60 tuổi."
Phương Lăng tiếp tục động tác lấy bữa sáng, "Tôi hiện tại là đang vào thời kỳ lão già."
Đàm Phi Chu: "Ha ha ha, hảo gia hỏa, chừng nào cậu bị chê cười nhớ nói."
Thời gian cách tiết đầu còn có hai mươi phút, cũng đủ Phương Lăng cùng Đàm Phi Chu ở nhà ăn ăn bữa sáng.
Hai người tùy tiện chọn cái bàn ngồi xuống.
Cuối thu dần dần chuyển lạnh, nhiệt độ của cháo xuống bụng thật sự là làm người ta thích.
Tâm tình Phương Lăng dần dần vững vàng.
Bây giờ là cấp 3, là thời gian sau này cậu mỗi khi hồi tưởng lại đều không khỏi cảm thấy tiếc nuối.
Mà hiện tại, cậu thế nhưng một lần nữa về lại một năm này.
Năm ấy mẹ qua đời vì tai nạn xe cộ lúc cậu thi đại học, sau đó ở đâu xuất hiện một người cha, rồi lại muốn học ở A đại cùng với......!Triệu Thuấn.
Vô số hình ảnh kỳ quái tản ra đầy đầu, cuối cùng lại bị thu thập chỉnh tề giống như bài poker, trật tự rõ ràng xuất hiện ở trong đầu Phương Lăng.
Đàm Phi Chu ngồi ở đối diện Phương Lăng, nhìn người đối diện không nhanh không chậm uống cháo.
Động tác cậu mang theo vẻ ưu nhã nói không nên lời, giống một bức tranh thủy mặc danh giá, cũng giống thi nhân ngâm vịnh*.
(*ngâm vịnh: ngâm thơ ứng khẩu.)
Vẫn là gương mặt Đàm Phi Chu quen thuộc kia, nhưng gã lại cảm thấy Phương Lăng hôm nay không giống.
Đàm Phi Chu gãi gãi đầu, lại nói không được chỗ nào không giống.
Khóe mắt thoáng nhìn thấy thân ảnh cao lớn, đôi mắt Đàm Phi Chu trợn to, vội vàng dùng mũi chân đá đá Phương Lăng.
“Hắn xuất hiện! Phương Tiểu Lăng, hiện tại cậu đi qua đưa quà cho hắn, hay là chờ trở về phòng học lại nói?”
Phương Lăng ngốc lăng, quay đầu nhìn, liếc mắt một cái liền thấy Triệu Thuấn cách đó không xa.
Triệu Thuấn bản thiếu niên, 18 tuổi.
Hiện tại sắp vào đông, thời tiết so với trước lạnh hơn, rất nhiều học sinh đều thay đồng phục dài tay.

Có nữ sinh sợ lạnh thậm chí đem áo khoác đồng phục cởi ra, thay áo ngoài.
Nhưng Triệu Thuấn thì khác, nam sinh cao lớn giống như hoàn toàn không thấy lạnh, hắn còn mặc đồng phục ngắn tay, hai nút áo trên cùng cũng không cài, lộ ra cơ ngực săn chắc.
Ngũ quan hắn thâm thúy mà sắc bén, ánh mắt thiên thiển (?).

Đại khái là vừa tỉnh ngủ, lông mày hơi nhếch, nhìn qua lười biếng lại hung hãn.
Triệu Thuấn 18 tuổi, giống dã lang trên thảo nguyên không bao giờ cuối đầu, như con ngựa hoang*.
(*Gốc là kiệt ngạo, Kiệt ngạo bất tuân:“桀骜不驯” – “kiệt ngao bất tuần”.

Kiệt là hung hăng, còn ngạo (kiêu ngạo) thì search gg nó bảo là như ngao, ngao là ngựa chưa thuần hoá.)
Nhìn gương mặt quen thuộc, lại trẻ quá mức kia, Phương Lăng hoảng hốt trong nháy mắt.
Tối hôm qua cùng hắn xem phim điện ảnh, lão Triệu còn lải nhải phun tào đồ ăn ở nhà hàng còn không ngon bằng hắn chính tay làm.

Bây giờ là thành “Lão tử lớn nhất*, lão tử thiên hạ đệ nhất” tiểu Triệu này.

(*QT để là "nhất điểu", cái này sẽ nói cuối chương sau.)
Nói thật, tâm tình Phương Lăng hiện tại rất phức tạp.
Nhìn thì mới mẻ, nhưng cũng có hơi phiền muộn.
Tựa hồ chú ý tới có người đang nhìn hắn, Triệu Thuấn quay đầu, mắt chim ưng lập tức rơi xuống người Phương Lăng.
Nhìn mắt Phương Lăng, sau đó tầm mắt đi xuống nhìn qua cái hộp quà loè loẹt trên bàn.
Hai mày Triệu Thuấn nhăn lại, ngữ khí ghét bỏ, “Phương Lăng, cậu đừng bảo cái này là quà ngày hôm qua cậu nói muốn đưa cho tôi nhé.

Nếu đúng là vậy thì đừng đưa, tôi không cần.”
Phương Lăng: “……”
Đàm Phi Chu nhớ tới ánh mắt Phương Lăng tối hôm qua toả ra ánh sáng, bộ dáng đối với hộp quà như bảo bối, nhịn không được nói, “Cái gì mà giống con gái, Triệu Thuấn, ngươi đừng quá……”
Phương Lăng ngừng Đàm Phi Chu lại, hai người đều nhìn nhau, ngón tay trắng nõn mượt mà đem hộp quà mở ra.
Nói thật là nhiều năm trôi qua, Phương Lăng đã không còn nhớ rõ trong hộp là cái gì.
Hộp mở ra, lộ ra bên trong là một hộp cơm.
Là hộp cơm được làm riêng.
Trên mặt in một cầu thủ bóng rổ NBA siêu cấp, một mặt là cầu thủ làm tư thế ném rổ, một mặt còn lại là hình ảnh các cầu thủ ở NBA khi đoạt giải quán quân, cầu thủ cầm cúp trong tay, cười lộ ra một hàm răng trắng.
Ảnh in trên đó hiển nhiên là được tỉ mỉ chọn lựa, nhìn xa nhìn gần cũng không thể bắt bẻ.
Phương Lăng nhìn hộp cơm mới nhớ tới, Triệu Thuấn khi còn niên thiếu rất thích siêu sao cầu thủ NBA này.
Như là, giày chơi bóng muốn giống như của cầu thủ là bản giới hạn; dùng nhiều tiền mua bóng rổ có chữ ký đối phương; đem số trên áo cầu thủ kia thành con số may mắn của mình.
Nếu tính theo cấp bậc fans của giới giải trí, Triệu Thuấn lúc này chính là fan trung thành, hơn nữa là vẫn sẽ luôn là loại fan này!
Ngay nháy mắt hộp cơm được lấy ra kia, Triệu Thuấn đình trệ.
Phương Lăng móc hộp cơm ra, một bên bỏ hộp cơm của mình vào, một bên chậm rì rì mà nói: “Cũng đúng, loại đồ vật giống con gái này, cậu không thích cũng là bình thường.”
Không chớp mắt nhìn chằm chằm hộp cơm, Triệu Thuấn muốn nói lại thôi: “……”
Hết chương 2.
__________________________
Khúc (*) ở trên thì câu hoàn chỉnh của nó là "nhất điểu, nhì ngư, tam xà, tứ tượng".

Nếu đọc sơ thôi thì nó mang nghĩa là tiến trình xuất hiện của sinh vật trên trái đất.

Còn áp vào đây thì chắc tác giả muốn tả anh công thành kiểu như: "tôi là nhất, tôi thứ hai không ai chủ nhật"=))).

Cái này là mình dựa vào hoàn cảnh để edit thôi, còn chủ ý của tác giả là gì thì sao mình biết được.

┐⁠(⁠ ̄⁠ヘ⁠ ̄⁠)⁠┌


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận