“Phương Tiểu Lăng, cậu lợi hại*! Tôi không nhìn lầm đi, cậu giờ đi dỗi Triệu Thuấn?” Đàm Phi Chu tấm tắc hai tiếng.
(*QT là ngưu bức.)
Phương Lăng không trả lời hắn, sau khi từ nhà ăn rời đi, lời này Đàm Phi Chu đã nói ba lần rồi.
Cậu bỗng nhiên cảm thấy lúc này Đàm Phi Chu hình như có điểm khó chịu đối với Triệu Thuấn.
Nhìn như trẻ con đang hưng phấn.
Bọn họ là học sinh, mà ở khu dạy học lấy cầu vượt làm trung tâm, năm 3 ở lầu 3 phía tây toà nhà A.
Một hơi bò lên trên lầu 3, Phương Lăng cùng Đàm Phi Chu hướng phòng học đi, trở lại phòng học sớm hơn Triệu Thuấn một bước, cầm bình nước đến cuối tầng lầu lấy nước.
Nơi đó có mấy cái máy lọc nước, nước ấm nước lạnh đều có.
Thấy Phương Lăng phía trước đi tới, đuôi lông mày Triệu Thuấn giật giật.
Ngay khi hai người đi ngang qua nhau, Phương Lăng nghe được một tiếng hừ không lớn không nhỏ.
Phương Lăng dừng bước, quay đầu lại xem, chỉ nhìn thấy bóng dáng Triệu Thuấn.
Còn nam sinh mặc áo ngắn tay kia cũng không quay đầu mà đi tới máy lọc nước.
Phương Lăng chậm rãi thu hồi ánh mắt.
Đầu giờ này của Phương Lăng, Đàm Phi Chu đã vào phòng học.
Phương Lăng có ấn tượng đối với phòng học năm 3, nhưng cậu thật sự không nhớ rõ vị trí của lớp học vào tháng 11.
Chỉ nhớ rõ cậu ngồi sau Triệu Thuấn, đem toàn bộ bóng dáng hắn vào mắt.
Phương Lăng đứng ở cửa phòng học, tính toán chờ Triệu Thuấn lấy nước trở về.
Triệu Thuấn xác thật rất mau trở lại, nhưng gia hỏa này không muốn tới gần cậu, mà đi ở bên cạnh cửa sau.
Hắn lướt qua Phương Lăng.
Phương Lăng đứng ở cửa sau, nhìn Triệu Thuấn đi từ cửa trước, sau đó ngồi xuống bàn thứ bảy tổ 1.
Chỗ người này ngồi rõ ràng gần cửa sau hơn, nhưng hắn càng muốn đi cửa trước, vòng một cái vòng lớn rồi quay về chỗ ngồi.
Thời điểm Triệu Thuấn chuẩn bị vào tiết, hình như có cảm giác, nghiêng đầu, động tác hắn nhanh chóng, thậm chí nhanh đến mức Phương Lăng không kịp dời ánh mắt đi.
Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung.
Lông mày Triệu Thuấn dựng thẳng lên, mặt hắn từ trước đến nay đã hung hãn, hiện tại ánh mắt còn muốn hung hơn, giống như muốn nói cậu nhìn cái gì mà nhìn.
Phương Lăng giơ mi lên, có cảm giác mới mẻ đối với sói con Triệu Thuấn này.
“Phương Lăng! Anh còn đứng ở cửa sau làm cái gì, mau đi vào!”
Tiếng rống từ trong cổ họng truyền đến, quen thuộc lại xa lạ, làm Phương Lăng nháy mắt có chút hoảng hốt.
Cậu quay đầu, chỉ thấy một lão nam nhân bụng bia đi về phía này.
Ông ta bước đi như bay, gió lạnh cuối thu thổi cái đầu không nhiều tóc của ông ta.
Gương mặt này Phương Lăng cũng không xa lạ, 5 năm trước cậu còn cùng Triệu Thuấn đi thăm Chương Chí Quốc.
Khi đó Chương Chí Quốc tóc trắng xoá, gần 90 tuổi, bằng tuổi với mấy lão nhân, ông ấy đã sớm không còn khí thế nuốt núi sông của bây giờ.
“Xú nhãi con, anh còn nhìn cái gì? Mau đi vào chuẩn bị tiết!”
Đầu bị chụp, tầm hồn hơn 50 tuổi của Phương Lăng trong khoảnh khắc hoàn hồn.
Nói thật, cảm giác này rất vi diệu.
Đã thật lâu không có người kêu cậu xú nhãi con……
“Ha ha ha ha ha.”
Bên kia phát ra một trận cười vui sướng khi người gặp hoạ.
Tiếng cười này quen thuộc cực kỳ, Phương Lăng khóe miệng cứng đờ, không quay đầu cũng biết là Triệu Thuấn.
Cũng chính xác là Triệu Thuấn, lúc này hắn ngồi trước mặt xem náo nhiệt, còn mang theo mười phần kiêu ngạo đem một cánh tay đặt ở trên bàn Phương Lăng.
Nhìn thấy Phương Lăng bị mắng, Triệu Thuấn thấy vui một cách kì lạ.
Nhưng mới vui được hai giây, chiến hỏa hùng hổ khí thế lấy sét đánh đi lại.
Mắt Chương Chí Quốc trừng, “Triệu Thuấn, anh cười cái gì? Ngồi không ra ngồi, còn không mau ngồi lại lấy sách ra.
Hai người năm ba không nỗ lực là muốn năm bốn làm huynh đệ sao??”
Triệu Thuấn giống như con gà trống bị bóp chặt cổ, nháy mắt cười không nổi.
Đùa cái gì, hắn sao có thể học lại một năm, lại còn là cùng Phương Lăng làm huynh đệ?
Hắn mới sẽ không làm huynh đệ với đứa mọt sách.
Phương Lăng đối với Triệu Thuấn cười cười, người kia hừ một tiếng, quay đi.
Chương Chí Quốc là chủ nhiệm lớp, ở trong ban có quyền uy tuyệt đối, chỉ cần ông nói, cho dù là Triệu Thuấn có trẻ trâu cỡ nào cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Nhưng sở dĩ nghe ông, cũng không phải nói chủ nhiệm lớp này trong nhà quyền thế, mà là ngược lại, ông chỉ là một giáo viên gia cảnh thường thường.
Ông trích từ tiền lương giúp học sinh gia cảnh khó khăn mua thêm đồ ăn, cũng dành nhiều thời gian viết cả trăm từ bình phẩm cho mỗi một bài thi viết văn.
Sau khi dẫn dắt lớp đi vào năm ba, Chương Chí Quốc luôn luôn là tới phòng học sớm nhất nhìn một cái rồi rời đi.
Học sinh thích kêu ông là Chương đầu trọc, tuy nói là biệt danh, nhưng thời điểm kêu như vậy nghe như có một chút trung nhị cùng ngạo kiều thân mật ở bên trong.
Có Chương Chí Quốc lên tiếng, hôm nay lớp học đọc đều và lớn tiếng hơn so với ngày thường rất nhiều.
“…… Thử địa hữu sùng sơn tuấn lĩnh, mậu lâm tu trúc; hựu hữu thanh lưu kích thoan, ánh đới tả hữu……”
(Trong "Lan Đình Tập Tự", giải nghĩa: Đất ấy có núi cao non xinh; rừng xanh tốt, trúc vút cao; thêm suối trong cuộn chảy, lấp loáng bóng đôi bờ.)
Phương Lăng theo các bạn cùng nhau đọc, mau chóng tranh thủ quen thuộc.
Này là muốn ngâm《 Lan Đình Tập Tự 》, nhưng đã cách 37 năm, cậu sớm đã mất khả năng ngâm 《 Lan Đình Tập Tự 》.
Tiếng đọc sách lanh lảnh vang dội toàn bộ khuôn viên trường, tiếng chuông tiết đầu vang, không biết ai bỗng nhiên hô lên.
“A, bên ngoài trời mưa, xem ra hôm nay không cần tập thể dục buổi sáng!”
Giống như là báo tin vui, trong phòng học lập tức vang lên một mảnh hoan hô.
Vui sướng của học sinh cấp 3, chính là đơn giản như vậy.
Không cần tập thể dục buổi sáng, thời gian hoạt động nhiều hơn chút, nhưng Phương Lăng chỗ nào cũng không đi, chỉ ngồi tại chỗ.
Cậu đang ngẩn người, hoặc là nói cậu đang suy xét một vấn đề hiện thực hoang đường.
Đó chính là cậu trở về cấp 3, liệu có muốn lại theo đuổi Triệu Thuấn một lần nữa?
Cậu theo đuổi Triệu Thuấn mười năm, cuối cùng mới tu thành chính quả, sau khi hai người ở bên nhau kỳ thật Phương Lăng quên đi một chút hồi ức trước kia.
Ngày hôm qua Đàm Phi Chu nói không sai, năm đó cậu theo đuổi người ta như đi Tây Thiên lấy kinh, 9981 kiếp nạn còn không ngừng.
Quà được chuẩn bị tỉ mỉ lại ở thùng rác, đám hồ bằng cẩu hữu kia của đối phương còn trêu đùa, cùng với Triệu Thuấn nói năng chua ngoa đả thương người khác……
Trước kia Phương Lăng không thông suốt, không nhìn ra Triệu Thuấn chính là một thằng thẳng nam ngu ngốc, chó đến không thể chó hơn, có thể đem người ta tức đến hộc máu.
Phương Lăng 18 tuổi có thể không do dự*, chưa đâm tường Nam chưa quay đầu một mực hướng tới Triệu Thuấn.
(*QT là "nghĩa vô phản cố", đại loại là vì chính nghĩa, đạo nghĩa, không do dự.)
Nhưng cậu hiện tại không phải chân chính 18 tuổi, mà là thể xác 18 bên trong là lão nam nhân hơn 50.
Mấy người có thể trông cậy vào lão nam nhân hơn 50 tuổi, tấm lòng nhiệt huyết đã trải qua nhiều biến cố*, so với tuổi niên thiếu cô dũng cùng hồn nhiên sao?
(*Không biết sao nhưng mà search gg lịch tẫn thiên phàm những lại ra thiên phàm quá tẫn, 2 câu này giống nhau chăng?)
Không có khả năng.
Nhưng đồng dạng, Phương Lăng cũng không quên được hạnh phúc về sau khi cùng Triệu Thuấn kết hôn.
Gần ba mươi năm ngày đêm đều là hoài niệm, là đường mật ngọt ngào thật sự, từng cái chạm đều là hồi ức quý giá.
Tiến thoái lưỡng nan.
“Ai ~” Phương Lăng khó xử mà thở dài.
Triệu Thuấn phía trước bỗng nhiên nhìn qua, nhìn chằm chằm Phương Lăng, hắn lớn lên có vẻ ngoài hung tợn, rất nhiều người bị hắn nhìn chằm chằm đều sẽ theo bản năng dời mắt đi.
Triệu Thuấn phát hiện hôm nay Phương Lăng không giống mọi ngày, hắn nhớ rõ trước kia bọn họ vừa đối mắt, đối phương lập tức như lửa đốt mà dời mắt, rất nhát gan.
Lá gan hôm nay lớn ra rồi, cư nhiên dám chơi đùa hắn!
Ánh mắt Phương Lăng khẽ nhúc nhích, “Làm cái gì?”
Triệu Thuấn không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm Phương Lăng, Phương Lăng thấy thế cũng không nói.
Hai người yên lặng đối mắt.
Nhìn nhìn, Triệu Thuấn bỗng nhiên cảm thấy đôi mắt người này rất xinh đẹp, như cánh hoa đào nở trong mùa xuân, lông mi dài nồng đậm, tròng mắt trong trẻo bị che khuất một chút, đã lười biếng lại có vài phần ôn hoà nói không nên lời.
Một nam sinh, lớn lên lông mi dài như vậy, y như con gái!
Triệu Thuấn ở trong lòng lẩm bẩm.
“Đinh linh linh ——”
Tiếng chuông vang lên.
Triệu Thuấn hoàn hồn, quay người đi.
Phương Lăng nhàn nhạt thu hồi ánh mắt.
Giáo viên vật lý lúc này đi vào phòng học, trong tay cầm một chồng bài thi, một bên đem bài thi chia làm bốn phần, một bên nói: “Tiết này làm trắc nghiệm!”
Một người truyền bài, bài thi rất mau được truyền xuống.
Bạn ngồi cùng bàn Triệu Thuấn đem bài thi đưa Triệu Thuấn, Triệu Thuấn cầm xấp bài thi, rất tự nhiên truyền xuống.
Phương Lăng ngồi sau hắn, thấy bài thi tới, tay mở ra, chờ nhận bài.
Nhưng Triệu Thuấn chuẩn bị buông tay lại chuyển đi, đem một xấp bài thi trong tay cho bạn cùng bàn Phương Lăng.
Cùng bàn Phương Lăng là Ôn Tắc giỏi tiếng Anh, một nam sinh đeo kính an tĩnh, trong tay bỗng nhiên bị một xấp bài thi đặt lên, Ôn Tắc cũng là ngốc.
Đưa xong bài thi, Triệu Thuấn vèo cái quay đi.
Phương Lăng từ trong ngăn kéo lấy bút ra, sau đó ——
Cậu cứng đờ rồi.
Một trang bài thi vật lý, một mặt là trắc nghiệm, một mặt là tự luận.
Chữ trên đề bài thi giống như biến thành quái vật giương nanh múa vuốt, dị thường dọa người.
Phương Lăng từ sinh viên lên làm giáo viên lâu như vậy, hiện tại nếu cho cậu một trang bài thi sinh học hoặc là hóa học, cậu có thể trên trung bình.
Nhưng là vật lý……
Thời điểm cậu cấp 3 học vật lý cũng đã là cái được cái không, bây giờ cách nhiều năm như vậy, nơi nào còn kiến thức?
Giáo viên nữ lớn tuổi đứng ở trên bục giảng, hai mắt sắc bén như tia laser, “Hảo hảo làm, không được phao, không được trao đổi bài!”
Thô sơ giản lược nhìn một lần đề, Phương Lăng một cái đầu hai cái đại.
Câu hỏi dễ còn tốt, cậu còn ấn tượng.
Nhưng muốn khó khăn hơn là những bộ công thức tính toán, cậu không nhớ rõ.
Nhưng cũng cảm ơn, đề vật lý trắc nghiệm nhiều, Phương Lăng cảm thấy mình có thể thử may mắn.
Không trâu bắt chó đi cày.
Viết không nhiều chữ lắm, thời gian rất mau qua đi.
Cách thời gian hết tiết còn có năm phút, giáo viên vật lý giương giọng nói: “Hết giờ, tất cả dừng viết!”
Có một hai bạn học còn viết, nữ giáo viên mặt mày khó chịu, “Khi thi đại học kêu dừng viết nhất định phải dừng viết, chưa viết xong là vấn đề của anh chị.
Bây giờ, bàn trước bàn sau trao đổi bài.”
Phương Lăng ngốc lăng.
Chỗ ngồi trong phòng học là số chẵn, đủ để trước sau trao đổi sửa bài thi.
Phương Lăng rất rõ ràng cậu hiện tại ngồi ở cuối cùng, nói cách khác, cậu chỉ có thể cùng Triệu Thuấn trao đổi bài.
“Đây, bài thi tôi đưa cậu.” Phía trước Triệu Thuấn chuyển qua, buông bài thi của mình, rồi lấy bài thi trên bàn Phương Lăng.
Phòng học có máy chiếu, giáo viên vật lý trực tiếp chiếu ra đáp án chính xác.
Phương Lăng cầm bút đỏ, xem một câu sửa một câu.
Chỉ có sai mới có thể đánh dấu, không thể làm khác, đề trắc nghiệm này xem từ trên xuống dưới, Phương Lăng chỉ đánh sai đúng một câu.
Bài thi lật qua mặt trái, mỗi một câu thực hành đều viết ra đáp án.
Lại một đôi đáp án, bất kể là công thức hay đáp án cuối đều đúng.
Phương Lăng nhớ tới Triệu Thuấn học môn vật lý đúng là rất không tồi, gia hỏa này lúc học cấp 3 còn cầm phần thưởng khi thi vật lý quốc gia.
“Chậc chậc chậc chậc.” Phía trước truyền đến thanh âm người nào đó.
Phương Lăng mí mắt nhảy dựng.
Giáo viên vật lý: “Tốc độ nhanh lên, tiết sau chúng ta sửa bài.”
Hôm nay vật lý hai tiết liền, tiết tiếp theo vẫn là vật lý.
Triệu Thuấn cầm bài thi chuyển lại, “20 câu, chỉ đúng bốn câu trắc nghiệm.
Hay cậu cầu xin tôi đi, tôi có thể suy xét dạy cậu.”
Phương Lăng hoảng hốt trong nháy mắt, phảng phất về tới lúc cậu sau khi cùng hắn kết hôn, hai người ngủ trên cùng cái giường, người này cũng là dùng loại ngữ khí khoe khoang này ở bên tai cậu nói: “Vợ, em cầu xin anh đi, anh cho em sướng.”
Triệu Thuấn khẽ nâng cằm, ngữ khí vui sướng khi người khác gặp họa, “Tiểu béo, không chừng cậu là người duy nhất toàn khối thấp điểm.”
Phương Lăng: “???”
Vỏ sầu riêng của cậu đâu?
*
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Triệu: Thằng mọt sách đó giống con gái, không thú vị.
Lão Triệu: Vợ, nhìn anh!