Tác giả: Luna Huang
Cuộc sống trôi qua cực kỳ nhàn tản trừ lúc lên Lãm Hiên trấn. Lãm Hiên trấn là một nơi tấp nập người, mỗi lần mang đồ lên trấn bán thì lại gặp tên hoa hoa công tử Mông Thiếu Thành trêu ghẹo.
Đối tượng bị trêu ghẹo lúc đầu là Trần Tây Tư, sau khi thành thân, tên Mông Thiếu Thành vẫn không ngừng cho người bức hôn. Nông A Lực mỗi lần thấy được cảnh đó đều nổi máu mang lưỡi hái ra hù dọa.
Cứ như vậy kéo đến quan phủ. Tri huyện liên tục thở dài vì cứ mười ngày là vụ này lại tái diễn. Sớm được đút lót nên Nông A Lực bị nói đến á khẩu rồi lôi xuống đánh cho mấy đại bản thả về. Bọn họ đều là nông dân không biết chữ làm sao nói lại đám quan có đến hai cái miệng.
Mã Phi Yến không tin có chuyện thông thiên hại lý như vậy liền nằn nặc đòi đi theo. Hôm nay sau khi nhận đồ của mọi người trong thôn ủy thác, Nông A Lực mang Trần Tây Từ cùng Mã Phi Yến đến Lãm Hiên trấn bán đồ. Chuẩn bị thu dọn liền bị tên Mông Thiếu Thành đến quấy phá.
Mã Phi Yến xem như không thấy hắn vẫn thu dọn. Trần Tây Tư nép vào lòng trượng phu không dám nhìn. Nông A Lực hung hãn đưa lưỡi hái phòng thủ, quát: "Tên cặn bã này không được bước đến gần nàng."
Mông Thiếu Thành tuy có nhiều gia đinh ở phía sau nhưng bọn họ làm sao lực lưỡng được như Nông A Lực mà so chứ, tuy đầu quả tim là run nhưng vẫn mạnh miệng, đôi mắt dâm tà nhìn vào người Trần Tây Tư, nuốt nước bọt thèm thuồng, nói:
"Sau khi thành thân mỹ nhân càng mị người, bổn thiếu gia thật là muốn có nàng."
Nông A Lực ôm chặt Trần Tây Tư lùi về phía sau vài bước. Mông Thiếu Thành xoa xoa tay cùng đám gia đinh bước đến gần.
Mã Phi Yến thầm thở rồi lắc đầu, nàng đứng thẳng thắt lưng nhìn tên dâm tà trước mặt: "Không biết Mông thiếu hôm nay đến đây là muốn mua vật gì? A, hôm nay thứ gì cũng bán hết rồi, hôm khác Mông thiếu hãy quay lại, không tiễn."
Nghe được tiếng nữ nhân, Mông Thiếu Thành liền quay sang, mắt hắn mở to rồi gạt luôn hình bóng mị người của Trần Tây Tư ra khỏi đầu rồi bước đến bên Mã Phi Yến: "Mỹ nhân, ngươi là muội muội của tên nông phu này sao? Làm thiếp của bổn thiếu gia sẽ không cần phải mỗi ngày cực khổ như vậy nữa."
Cung Vô Khuyết cho nàng làm chính thê lại còn có cáo mệnh nhất phẩm nàng còn không cần. Lý nào lại đến nhà hắn làm thiếp chứ? Hoang tưởng đến độ này cơ à? Mã Phi Yến thập phần khinh bỉ hắn, hóa ra thể loại nam nhân vô liêm sỉ không chỉ có mỗi mình Cung Vô Khuyết cùng Trữ thân vương. Chỉ là ở kinh thành nàng danh phận sao quý nên không ai dám làm thế thôi.
Nông A Lực lập tức ôm Trần Tây Tư chạy đến bên Mã Phi Yến, đem hai nữ nhân yếu đuối để ở phía sau bản thân chặn trước: "Không được đến gần bọn họ."
Mông Thiếu Thành hừ một tiếng, nhổ một ngụm nước bọt xuống mặt đất, khinh thường nói:
"Ta khuyên ngươi nên bớt xen vào chuyện của bổn thiếu gia đi tránh lại vị lôi đi đánh vài đại bản. Lo tốt cho thê tử của mình đi nếu không đừng trách vì sao bổn thiếu gia hoành đao đoạt ái."
Nông A Lực bị nói đến á khẩu, sức lực cùng trí lực của hắn là tỉ lệ nghịch với nhau. Mã Phi Yến hừ lạnh một tiếng rồi kéo Nông A Lực xuống bước lên nửa bước: "Mông thiếu đây là trực tiếp thừa nhận ý đồ ghê tởm của bản thân sao? Ta thực thay tổ tiên mười tám đời nhà của ngươi mắng chửi tên súc sinh hoàn khố như ngươi."
Nông A Lực cùng Trần Tây Tư hoàn toàn mất hồn khi thấy thái độ của Mã Phi Yến. Bọn họ chưa từng thấy nàng đanh đá như vậy đâu.
Mông Thiếu Thành bị nói đến phát nghẹn nhưng vẫn là vì mỹ nhân mà nhịn xuống. Hắn đem chiết phiến trong tay gấp lại, nâng cằm của Mã Phi Yến lên: "Chẳng phải lúc nãy nàng hỏi bổn thiếu gia muốn mua gì sao? Bổn thiếu gia là muốn mua nàng."
Mã Phi Yến hất tay của hắn ta, nhếch môi khinh bỉ: "Ta hỏi Mông thiếu muốn mua đồ gì không phải muốn mua người gì. Ngay cả từ căn bản cũng không phân biệt được, có phải hay không nên bảo lão sư dạy lại?"
"Mỹ nhân mồm mép thế này thật hơn khẩu vị của bổn thiếu gia." Mông Thiếu Thành vương lưỡi liếm mép môi, quay ra phía sau hạ lệnh: "Mang nàng về cho ta."
Sau đó Nông A Lực cùng đám gia đinh ẩu đả một phen to. Kết quả lại lôi hết lên quan phủ. Mông Thiếu Thành nghênh ngang ngồi trên ghế uống trà. Ba người Mã Phi Yến quỳ dưới công đường.
Tên quan huyện lệnh Lỗ Kha đưa ngón tay vuốt hai bên ria mép rồi dùng vỗ mặt bàn: "Nông A Lực lại là ngươi, mau đem xuống đánh."
Mã Phi Yến ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lỗ Kha hỏi: "Dân nữ không hiểu vì sao Lỗ đại nhân không tra xét hỏi sự tình mà đã kéo người xuống đánh."
Lỗ Kha lại vỗ mặt bàn quát: "To gan, bổn quan xử án ở đâu đến lượt ngươi mở miệng, người đâu vả miệng ả cho ta."
Mông Thiếu Thành nghe được Lỗ Kha đòi đánh mặt mỹ nhân của hắn, hắn liền đứng bật dậy ném luôn tách trà chưa kịp uống xuống đất quát: "Làm càn, ai cho ngươi đánh nàng."
Lô Kha khép nép, xin lỗi Mông Thiếu Thành rồi thu lại lệnh lúc nãy rồi quát mấy tên nha sai: "Còn không mau đem Nông A Lực lôi xuống."
Mã Phi Yến nhìn biểu tình không có chút quan uy nào của Lô Kha liền không chút khách khí đứng dậy phủi bụi trên người. Phụ thân nàng làm quan trung lương lại bị dâng tấu đòi chém đầu. Tên tham quan này trái lại ở đây an hưởng ra oai với bá tánh.
"Dừng tay cho ta." Mã Phi Yến hét to, không phải nàng không sợ chết mà là hiện nàng đang được thế lực có Mông Thiếu Thành bảo vệ nên không khiêng kị gì nữa.
Nghe được tiếng hét của Mã Phi Yến không ai dám cử động nữa. Lỗ Kha nhìn qua Mã Phi Yến rồi lướt đến nét mắt của Mông Thiếu Thành: "Mông thiếu gia. . ."
Mã Phi Yến đem sắc đẹp vốn có của bản thân dụ tên háo sắc: "Mông thiếu là muốn ta đánh luôn phải không?" Khuôn mặt e lệ của nàng làm Mông Thiếu Thành ngây ngất.
Mông Thiếu Thành say mê không tự chủ được nhẹ giọng phun ra một chữ 'Không.'. Nàng cười với hắn rồi, đây nghĩa là sẽ chấp nhận làm thiếp của hắn.
Mã Phi Yến lại mỉm cười nói: "Vậy vụ án này. . ." Nàng lúc lắc thân người, đầu hơi cúi len lén nhìn hắn như thiếu nữ ngượng ngùng.
"Thôi, không xử nữa." Hắn phất tay rồi quay sang Lô Kha phân phó: "Lỗ đại nhân mau bãi đường đi."
Lỗ Kha ngơ ngác lúc lâu rồi hỏi: "Vậy chuyện này là lỗi do ai? Hạ quan phải phán quyết a."
Mã Phi Yến liền nói: "Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi." Tay nàng không quên đỡ Trần Tây Tư đang hóa đá đứng dậy rồi nháy mắt ra hiệu cho Nông A Lực đứng dậy.
Lỗ Kha bất đắc dĩ tuyên bố xong liền hô bãi đường. Vừa dứt lời, Mã Phi Yến cùng Trần Tây Tư và Nông A Lực chạy như bay ra khỏi công đường. Hiện nàng chỉ là một dân đen không quyền không thế, không thể lấy trứng chọi đá được.
Vừa về thôn Trần Tây Tư cùng Nông A Lực liền khuyên Mã Phi Yến không nên mạnh động như vậy, nhỡ bị vả miệng thật thì khổ. Mã Phi Yến lại chu môi bảo sau này lên trấn nên để một mình nàng thôi. Cãi qua cãi lại cảm thấy Mã Phi Yến nói có lý nên bọn họ không nói gì nữa.
Cứ như vậy, mỗi lần lên trấn Mã Phi Yến lại cải nam trang còn dán thêm một vết sẹo trên mặt nữa. Khăn cùng hài thêu rất đẹp cho dù người bán dung mạo xấu xí nhưng lại khéo ăn nói nên lúc nào cũng bán sạch.
Buổi tối Mã Phi Yến nhìn trời, nhớ lại chuyện lúc sáng. Hóa ra đường ca của tên Mông Thiếu Thành, Mông Thiếu Liệp là tướng quân dưới trướng của Trữ thân vương nên hắn mới hống hách như vậy. Nếu thực sự để Trữ thân vương ngồi lên ngôi vị kia thì bá tánh lầm than mất.
Hy vọng thái tử sớm lên ngôi, trị hết đám tham quan ở đây. Nàng đem miếng ngọc như ý từ trong ngực áo ra lau chùi vài lần. Nằm trên giường rất nhanh vào giấc.