Truy Thê [luna Huang]




Tác giả: Luna Huang

Chưa đến tiền thính đã nghe tiếng khóc của Chu thị cùng Chu Lệ Mẫn rồi. Mã Phi Yến ảo não thở dài một tiếng, lại gây phiền phức gì cho nàng nữa đây. Chẳng phải lúc sáng đã đuổi đi rồi sao?

Bước vào tiền thính chưa kịp thỉnh an đã bị Chu thị chỉ vào người hung hăng nói: "Ngươi, là ngươi, ngươi vì đố kỵ nên mới hại hài tử của Mẫn nhi."

Chu Lệ Mẫn khóc như hoa lê đái vũ đưa tay đặt lên bụng mình: "Tỷ tỷ, vì sao ngươi phải làm như vậy? Ngươi vì sao phải đố kỵ với ta."

Tầm mắt của Mã Phi Yến dời đến bụng của nàng ta. Hài tử chẳng phải là vẫn còn sao? Nàng ta cùng Chu thị là đang phát bệnh gì? Không nghĩ nhiều nữa, nàng bước đến hướng Cung Lạc Thiên hành lễ.

Hành qua lễ, Cung Vô khuyết lạnh nhạt hỏi: "Lại có chuyện gì?" Cung gia trước giờ chưa từng xảy ra những chuyện như thế này. Từ lúc Chu Lệ Mẫn vào phủ liền liên tiếp xả ra chuyện. Hắn thật hối hận lúc trước đáp ứng để nàng ta vào phủ.

Chu thị khóc lóc kể lại sự tình, Chu Lệ Mẫn tỏ ra đáng thương mọi người thương hại. Đám hạ nhân trong tiền thính thực sự dùng ánh mắt e ngại nhìn Mã Phi Yến. Họ nghĩ rằng Mã Phi Yến không có hài tử nên mới xuống tay độc ác hại Chu Lệ Mẫn sinh non.


Hóa ra trong lúc Mã Phi Yến cùng Cung Vô Khuyết vào cung, quản gia y theo phân phó từ trong kho của Vọng Nguyệt uyển mang tổ yến nhân sâm đến cho Chu Lệ Mẫn. Chu Lệ Mẫn vừa dùng xong không lâu liền ôm bụng đau ầm ĩ. Cũng may đại phu đến kịp lúc nếu không hài tử thực sự giữ không được.

Cung Vô Khuyết quét mắt nhìn Chu Lệ Mẫn đang bất chấp mang thai mà quỳ bên dưới. Chu Lệ Mẫn thấy được hắn nhìn bản thân liền bò qua đó ôm lấy chân hắn khóc lóc.

"Gia, người làm chủ giúp nô tỳ, vì hài tử của chúng ta đòi lại công đạo. Nô tỳ chỉ có mỗi hài tử làm niềm vui mỗi ngày thôi."

Bên này Chu thị cũng gào thét: "Lão gia, đó là trưởng tôn tử của người a, người mau nói gì đi."

Tô thị lắc đầu bĩu môi. Cho dù nàng thực sự muốn nghiên về Mã Phi Yến cũng khó a. Lúc nãy đại phu bảo nếu đến trễ chút nữa liền hài tử cũng không giữ được.

Mã Phi Yến lẳng lặng quan sát một màn trước mắt, nàng cúi đầu phun ra một câu: "Chuyện đó liên quan gì đến ta?" Lại muốn giá họa gì nữa đây. Nàng đã cẩn thẩn tặng đồ chứ không hề nấu cho nàng ta dùng a.

Chu Lệ Mẫn quay sang bày ra vẻ vô cùng ấm ức nói: "Ngươi còn nói không liên quan đến ngươi sao? Lúc nãy đại phu bảo trong tổ yến còn trộn một chút hòe hoa, tại sao ngươi lại có ác độc như vậy cả trưởng tử đích tôn của Cung gia còn chưa ra đời cũng hạ độc thủ?"

Mã Phi Yến ngẩng người ra không hiểu nàng ta nói gì. Hòe hoa là gì? Nàng đâu có biết. Mà tổ yến trộn hòe hoa là thế nào? Cái đó nàng được thái tử phi tặng a.


Thế An thấy Mã Phi Yến ngẩng ngơ, thấy được Cung Vô Khuyết nhìn mình hắn liền giải thích: "Thiếu phu nhân, hòe hoa là một loại dược liệu giúp thông máu nhưng lại không tốt với thai phụ. Hòe hoa rất nhỏ nếu như tổ yến có bám một chút cũng có phát hiện ra."

Mã Phi Yến gật gù cắn môi nghĩ, thái tử phi tự nhiên tặng nàng mấy thứ đó để làm gì? Cho dù là tổ yến có trộn một ít hòe hoa cũng sẽ nói cho nàng nghe cơ mà. Tầm mắt của nàng chuyển lên mặt của Cung Lạc Thiên, thấy hắn hừ một tiếng, nàng nghĩ lần này e là khó qua rồi.

Nếu vì chuyện này mà bị hưu đối với nàng cũng không có gì là không tốt cả. Chỉ là nàng không muốn Mã Tuấn Vĩnh, Tề thị cùng ca ca tẩu tẩu của mình không có mặt mũi gặp người vì có một nữ nhi, muội muội độc ác. Bọn họ biết nàng bị hưu e là cũng cao hứng đi?

Mã Phi Yến đâu biết cái hừ này của Cung Lạc Thiên là đối với Chu thị cùng Chu Lệ Mẫn đâu. Hắn rõ ràng hơn ai hết, Cung Vô Khuyết nhất định sẽ không để thiếp thất mang hài tử của mình. Nếu hắn muốn thì đã có hài tử từ sớm rồi sẽ không để đến bây giờ đâu.

Cung Vô Khuyết nhìn Chu Lệ Mẫn ôm chân mình khóc lóc mà không hề có chút thương cảm nào, trái lại còn sinh ra chán ghét đến cực điểm. Vì sao nàng ta cứ phải mang tội đổ hết lên người của Mã Phi Yến?

Ngay lúc Mã Phi Yến đang phân vân có nên tự minh oan hay không, hay là cứ để cho bị hưu đi liền tốt, thì Cung Lạc Thiên lên tiếng: "Mau cho người đến Vọng Nguyệt uyển đem hết số tổ yến đến đây, đến cả chỗ của Chu di nương lấy số tổ yến còn lại đến đây nữa."

Quản gia nhận lệnh mang theo hạ nhân rời đi. Mã Phi Yến chớp chớp mắt nhìn Cung Lạc Thiên vài lần. Hắn làm vậy là có ý gì? Không phải chán ghét nàng sao?

Cung Vô Khuyết nhấp một ngụm trà trên bàn không hề nói gì. Mắt hắn nhìn chung tổ yến trên bàn của Cung Lạc Thiên. Đó chính là bằng chứng buộc tội Mã Phi Yến. Mặc kệ Chu Lệ Mẫn đang ôm chân mình, hắn đứng dậy bước đến cầm chung tổ yến lên xem xét vài thứ.


Lát sau quản gia bước vào, bảo hạ nhân mang nhân sâm tổ yến lấy ở hai nơi đặt chính giữa tiền thính. Thế An được phân phó qua đó xem xét, một lúc liền nói: "Lão gia, thiếu gia, thiếu phu nhân, tổ yến lấy từ Vọng Nguyệt uyển không chứa hòe hoa. Tổ yến bên Chu di nương lại có."

Chu Lệ Mẫn khóc to hơn, đầu nàng ta cúi thấp xuống, lệ lăng dài chảy xuống mặt thảm dưới đất, khóe miệng lại để lộ tiếu ý. Lúc nãy nàng sớm phòng tình huống này nên đương nhiên là mang hòe hoa trộn vào hết rồi.

Cung Vô Khuyết đưa chung tổ yến cho Thế An ra lệnh: "Ngươi xem thử xem?"

Thế An đưa hai tay nhận lấy xem qua, thần sắc tối lại nói: "Hồi thiếu gia, số lượng hòe hoa bên trong chung rất nhiều. Cũng may chưa dùng hết nếu không e là. . .hài tử không giữ được."

Mã Phi Yến đảo mắt nhìn ánh mắt hả hê của Chu thị bên dưới. Nàng có nên quỳ xuống nhận tội để cầu hưu thư không? Vừa lúc quyết định quỳ xuống thì lại nghe Cung Vô Khuyết hỏi: "Lúc nãy là ai đưa tổ yến sang đó?"

Quản gia liền nói: "Chính nô tài đích thân đến lấy tổ yến, nô tài cũng chính mắt thấy Bạch Chỉ lấy từ bên trong rương ra."

Cung Lạc Thiên biết nói đến đây thì mọi người đã minh bạch cả rồi. Không lẽ lại dám đẩy hết lên đầu của quản gia sao? "Vậy liền mang người nấu chung tổ yến này ra dùng loạn côn đánh đến khi nào khai thật mới thôi."

Chu thị cùng Chu Lệ Mẫn hoảng sợ nhìn nhau. Đánh chết một nha hoàn bọn họ không sợ, chỉ sợ nàng khai ra thì bọn họ đều chết a. Lúc nãy không phải là kịp thời tìm được đại phu mà là bọn họ sớm thỉnh đại phu trước rồi. Chỉ cần Chu Lệ Mẫn đau bụng liền tìm được đại phu ở tửu lâu gần đó.

Nàng cũng không muốn có thêm người nào chết oan nữa. Nha hoàn ở Mã gia năm đó là quá đủ rồi. Mã Phi Yến nghĩ vậy vừa định quỳ xuống liền được Cung Vô Khuyết bước đến ôm lấy.


Cung Vô Khuyết là nghĩ nàng sợ quá đứng không vững nên bước đỡ. Những chuyện thông thiên hại lý này một nữ nhân lương thiện như nàng làm sao có thể xuống tay chứ.

Cùng lúc đó, nha hoàn thiếp thân của Chu Lệ Mẫn đang đứng liền quỳ xuống mặt đất. Cung Vô Khuyết liền hướng nàng ta quát: "Có phải ngươi biết được chuyện gì? Mau khai ra sẽ tránh được nỗi đau xác thịt."

Nếu nàng ta khai ra chẳng phải là chết chắc sao? Nghĩ vậy Chu thị, Chu Lệ Mẫn đồng loạt nín thở quay sang. Cung Lạc Thiên vỗ bàn mạnh một tiếng trừng mắt nhìn Chu thị cùng Chu Lệ Mẫn: "Hài tử đã bảo trụ được chuyện này xem như chấm dứt." Nói xong phất tay áo rời đi.

Mọi người trong tiền thính liền hiểu rõ, Cung Lạc Thiên nói thế chính là cảnh cáo Chu thị cùng Chu Lệ Mẫn không nên quá đáng. Sở dĩ Cung Lạc Thiên không trực tiếp vạch trần kế hoạch của các nàng là bởi vì vẫn chưa gây ra tổn hại nào lớn lại nói Chu thị hiện là đương gia chủ mẫu. Nếu nàng ta mất mặt thì mặt mũi cũng hắn cũng đâu còn. Làm vậy chẳng qua đưa cho Chu thị một bậc thang mà thôi.

Tô thị nhếch môi hạ mi mắt nhìn Chu thị đang thất thần ngồi bệt trên thảm đầy khinh bỉ. Nàng ta biết, giờ phút này đây Chu thị đã hoàn toàn bị thất sủng rồi. An ủi Mã Phi Yến vài câu lắc mông nhỏ rời đi.

Lúc này Cung Vô Khuyết được hạ nhân thông báo gì đó cũng vội vã rời đi. Trước khi đi hắn dặn nàng nhanh chóng trở về Vọng Nguyệt uyển không được đi lung tung. Thế An cúi người hành lễ với nàng rồi bước theo Cung Vô Khuyết

Mã Phi Yến mất cơ hội bị hưu liền ngồi xổm xuống bên Chu Lệ Mẫn nhẹ nhàng nói: "Ta việc gì phải hại hài tử của ngươi, ngươi sinh hài tử ra chẳng phải hắn cũng phải gọi ta là mẫu thân sao? Ngươi phải chịu đau mới sinh được hài tử, ta chẳng cần phí sức lại có được hài tử, ngươi nói xem có phải là chuyện buôn bán này rất có lợi không?" Dứt lời nàng đứng lên rời đi.

Nàng là muốn cảnh cáo nàng ta không được quá phận. Nàng chưa hề nghĩ đến việc cùng nàng ta tranh sủng a. Mấy thứ trạch đấu này nàng không muốn quan tâm cũng không muốn day vào.

Thật không ngờ vì tranh sủng có thê mang cả hài tử của mình ra mạo hiểm đánh cược. Nếu là đại phu kia đến không kịp e rằng nửa đời còn lại cũng sẽ sống trong dằn vặt hối hận a.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận