Cảm xúc của Hàm Phi không ổn định Tôn Thất không nói gì chỉ ngồi cạnh để cô tự bình tĩnh lại, bên ngoài bắt đầu mưa trời nổi giông bão những dải tang trắng bay tán loạn trên nền đất vương vãi khắp sân.
Khung cảnh đau thương lại càng thêm bi thương Hàm Phi đứng không vững dựa vào Tôn Thất đi từng bước nhặt lại những thứ bị gió thổi bay.
Cô không bao giờ quên ngày mưa hôm ấy cô gặp Jon anh cho cô thêm hy vọng vào phía trước.
Ngày đưa tiễn Jon trời lất phất mưa Hàm Phi cầm ô đen đứng rất lâu trước mộ, đợi mọi người về hết cả nghĩa trang chỉ chỉ còn lại hai người nhìn ảnh Jon trên bia mộ nụ cười ấm áp.
“Anh biết không nếu tôi không tự cho mình là đúng thì anh ấy sẽ không ra đi trong oan ức như vậy.
”
Tôn Thất mặc dù không hiểu nhưng vẫn nhẹ giọng an ủi Hàm Phi.
“Không phải do em.
”
Lắc đầu Hàm Phi đau đớn nước lưng tròng.
“Anh không biết đâu là tôi hại anh ấy.
”
Hàm Phi về đến nhà bên trong Chu Thần cung kính đợi cô, Hưu Tư đang quỳ dưới đất mặt mũi đầy rẫy những vết thương lớn nhỏ.
“Không ngờ chúng ta lại gặp nhau sớm như vậy, anh có bất ngờ không?” Hàm Phi nhàn nhạt nói.
Ngồi trước mặt Hưu Tư cố tình để anh ta phải quỳ dưới chân cô, Chu Thần nghe theo lệnh của Hàm Phi mang di ảnh của Tôn Thất để trang trong bên trên, lạnh lùng quét mắt đến chỗ Hưu Tư.
“Chu Thần anh giúp anh ta đi, để anh ta dập đầu trước di ảnh của Jon không đổ máu là không thành tâm.
”
Chu Thần “Dạ.
” một tiếng đứng sau Hưu Từ mặc kệ anh ta phản kháng cưỡng ép ấn đầu xuống đất tạo thành tiếng.
Hưu Tư đau đớn gào thét đến khi anh ta không còn sức để phản kháng dưới đất máu cũng tạo thành vệt Hàm Phi mới cho phép dừng lại.
“Hàm Phi cô không còn tư cách đứng trước mặt tôi nữa, tất cả các mỏ quặng thuộc về Jon đều là của tôi.
”
Hàm Phi phủi lại tà áo nhàn nhạt đứng liếc Hưu Tư.
“Vậy sao? nhưng sao bây giờ từ trước đến nay Jon đều để tài sản dưới tên của tôi anh ấy không có tài sản anh chưa biết à.
”
Hưu Từ lắc đầu khó tin cậu ta hy sinh nhiều như vậy chịu đựng nhiều như vậy kết quả bây giờ như thế này anh ta không cam lòng.
“Chu Thần đưa đến nghĩa trang để anh ta sống ở đó không có lệnh của tôi không được để anh ta ra ngoài, thủ tang ba năm sau đó tìm một trại tâm thần nào đó để anh ta sống nốt quãng đời còn lại.
”
Tôn Thất không hiểu Hàm Phi như vậy là vì quá yêu Jon hay vì một lý do nào khác theo như anh thấy thời gian cô và Jon ở cạnh nhau không nhiều, cô và Jon sống ly thân từ lúc cưới còn Hưu Tư này rốt cuộc đã có nỗi gì.
"Hưu Tư nếu anh chịu an phận sau ba năm tôi sẽ có cách để anh rời đi êm đẹp thứ anh muốn tôi sẽ giúp anh có được, nhưng anh lòng mang đầy tham vọng cấu kết với Minh Tôn Giả giết người cướp đoạt tài sản, yên tâm đi tôi sẽ cho anh và anh ta sống dưới đáy của xã hội.
”
Bố mẹ Jon không muốn tiếp tục ở lại Mỹ, quá đau thương hai người họ không thể chịu được nên đã quyết định chuyển sang Nam Phi sống nốt quãng đời còn lại, tuy ở bên đó không đầy đủ nhưng ít nhất ông bà vẫn cảm nhận được Jon đang ở cạnh.
Hàm Phi không ngăn cản chỉ dặn ông bà có chuyện gì phải gọi ngay cho cô nhất định cô sẽ qua ngay với bọn họ.
Mẹ Jon nắm lấy tay Hàm Phi ánh mắt thân thiện nhìn Tôn Thất đứng đằng sau cô.
“Con à, bố mẹ biết Jon khác biệt ngay từ đầu, cũng biết nó với con kết hôn chỉ muốn làm cho chúng ta vui lòng nhưng ta và bố con thật lòng yêu thương con cùng bọn trẻ, con hãy nhớ chúng ta mãi là bố mẹ của con.
”
Máy bay cất cánh Hàm Phi vẫn đứng đó thẫn thờ nhìn theo, Tôn Thất ôm cô từ phía sau.
Về lại Đan Mạch, Hàm Phi cả ngày ủ rũ việc trả thù cho Jon đành chờ cô đẻ xong rồi tính tiếp, gần đây điều làm cô phiền muộn nhất là cô lại tăng cân một tháng cô tăng đến năm cân.
Tôn Thất từ khi về vẫn đi sớm về muộn cô biết là anh muốn tránh mặt cô không muốn làm cô khó chịu nên anh mới như vậy.
Hàm Phi thở dài nhìn bọn trẻ chơi đùa trong lòng đầy phiền muộn.
"Mẹ khó chịu ở đâu vậy ạ.
"
Tôn Lượng ân cần ôm Hàm Phi, Xoa đầu cậu bé không hổ danh con của cô Tôn Lượng càng lớn càng đáng tin cậy.
Buổi tối ăn cơm xong Hàm Phi đi dạo quanh khu vô tình thấy Tôn Thất đang đứng cùng một người phụ nữ lớn tuổi.
Vốn muốn tránh đi nhưng Hàm Phi lại tò mò đành viện cớ vào mua sữa chốn sau bức tường khoảng cách quá xa cuối cùng cô cũng không nghe được gì.
"Anh rất không vui khi em dậy con điều xấu ngay từ trong bụng.
"
Tôn Thất không biết từ lúc nào đã đứng cạnh cô.
Hàm Phi hừ một tiếng tự mình đi về phía trước Tôn Thất không nghĩ nhiều chạy theo cô, dưới bầu trời đầy sao em chạy anh đuổi cuối cùng bọn họ vẫn đi về một hướng nơi có những đứa trẻ đang chờ.