Ngày tháng trôi qua nhanh đông qua xuân tới bọn nhỏ ngày càng nhiều trò Tôn Thất thời gian này vẫn thường đến thăm lũ trẻ, Tôn Lượng theo anh đến ánh mắt Tôn Lượng nhìn cô đầy thù địch cậu nhóc tưởng rằng mình đã che giấu rất kỹ cố tỏ ra hòa hợp với cô.
Hàm Phi cầm ly rượu trong tay từng hụm từng hụm xuyên qua cổ họng, Tôn Thất bắt gặp thân ảnh Hàm Phi cô đơn ngồi một mình, anh vốn dĩ không định tới đây nhưng thấy danh sách khách mời có tên Hàm Phi liền đổi ý.
Cô ngồi đó ánh sáng bạc từ ánh trăng hắt lên bộ váy dạ hội màu đỏ mận làm cô thêm kiều mị từng trải, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác đơn độc.
“Sao em ngồi đây.
”
Cô không trả lời ngay chỉ vừa uống rượu vừa nhìn anh trăng bạc, Tôn Thất ngồi bên cạnh Hàm Phi vẫn không mấy để ý chỉ làm việc mình muốn uống rượu, hút thuốc.
Tôn thất lần đầu tiên thấy Hàm Phi hút thuốc khó chịu giật điếu thuốc trên tay cô phụ nữ hút thuốc không sợ người khác chê cười hay sao?
“Hút cái gì nhìn xem em có chỗ nào giống phụ nữ.
”
Hàm Phi cười lạnh uống nốt chỗ rượu trong ly mới nhìn Tôn Thất.
“Vì sao tôi không giống phụ nữ không phải tôi như thế này là do anh à, Tôn Thất năm đó vì sao anh không về vì sao lại bị tai nạn anh không sao nhưng đứa con năm đó của chúng ta thì khác anh có thể về nhưng nó không thể về nữa rồi.
”
Men rượu trong người làm Hàm Phi chếnh choáng những lời nói ra cũng trong vô thức đau lòng dựa vào Tôn Thất khóc lớn, Tôn Thất không hiểu rốt cục anh đã quên truyện gì vì sao Hàn Như không nói cho anh biết anh là muốn kết hôn với Hàn Như hay Hàm Phi.
Anh muốn mượn cơ hội Hàm Phi không tỉnh táo để hỏi những truyện của cô và anh trước đấy.
“Hàm Phi lúc trước tôi và em yêu nhau sao?”
Hàm Phi hai mắt nhắm hờ mông lung lắc đầu lại gật đầu.
“Không biết anh không yêu tôi anh yêu Hàn Như sau đó tôi có thai sinh con khi gặp lại anh thì ép tối lấy một người xa lạ.
”
Hàm Phi cười gian sau đó lại gần thì thầm vào tai Tôn Thất.
“Nói cho anh nghe thật ra tôi với Jon đã quen nhau từ trước anh ấy rất đáng thương người đàn ông ấy ấy yêu lại phản bội anh ấy, sau này gặp lại anh liền bám lấy tôi nói yêu tôi nhưng chỉ là nói dối.
”
Tôn Thất đau lòng cuộn chặt bàn tay ly rượu bị bóp nát mảnh thủy tinh găm vào da thịt.
“Vì sao em lại biết tôi nói dối.
”
Hàm Phi nhìn vào mắt Tôn Thất nở một nụ cười chói mắt.
“Bởi vì khi cherry gặp nguy hiểm anh không chọn cứu con bé mà lại chọn cứu con của Hàn Như, để cherry rơi xuống biển mất tích nhiều ngày.
”
Nói xong Hàm Phi từ từ nhắm mắt dù Tôn thất có hỏi thế nào cũng không trả lời.
Tôn Thất đưa cô vào một phòng khách sạn thu xếp ổn thỏa cho Hàm Phi, mới gọi điện cho bác sĩ tâm lý lúc trước anh vẫn nghĩ quá khứ không quan trọng nhưng hôm nay anh đổi ý rồi.
Chăm sóc Hàm Phi suốt một đêm cô say rượu rất yên tĩnh không ồn ào, trời vừa sáng Tôn Thất liền rời đi, lái xe hơn một tiếng đồng hồ tới bệnh viện khi Tôn Thất đến bác sĩ đã chuẩn bị xong lần này bọn họ quyết định thôi miên sâu để giúp Tôn Thất tìm lại ký ức.
Hàm Phi tỉnh lại đã hơn 9 giờ nhìn thấy mảnh giấy Tôn Thất lưu lại cũng không mấy bận tâm rửa mặt qua loa rồi đến công ty.
Bận bịu một ngày cuối cùng cũng xong việc Hàm Phi chuẩn bị về nhà thì trời đổ mưa lớn, Thành phố chìm trong màn mưa từ trên cao nhìn xuống mọi thứ hối hả nhộn nhịp hút nốt điếu thuốc trong tay Hàm Phi quyết định đi taxi về nhà.
Vừa về đến nhà đã thấy Tôn Thất cả người ướt sũng dầm mưa đứng ngoài cổng, ánh mắt vô hồn nhìn thấy cô liền kích động chạy lại.
“Phi anh xin lỗi, anh nhớ lại rồi.
”
Hàm Phi thoáng kinh ngạc xong cũng không có phản ứng gì lớn, nhớ lại thì đã sao dù sao chuyện của cô và anh cũng là quá khứ rồi.
“Vậy thì chúc mừng anh.
” Hàm Phi nói xong gạt tay Tôn thất đi vào nhà.
Tôn Thất không đuổi theo cô bây giờ anh không biết mình phải đối diện với Hàm Phi thế nào từng chuyện trong quá khứ như bủa vây lấy anh, hối hận day dứt đau đớn từng chuyện cắn xé lương tâm của Tôn Thất khiến anh mất phương hướng
Không biết đứng thêm bao lâu đến khi trước mắt bao phủ bởi một màu đen Tôn Thất ngã xuống hai mắt nhắm chặt, vừa hay Tam Thái nhìn thấy anh ngất xỉu đỡ anh trở lại bệnh viện.