Năm năm rồi, cô kết hôn với anh đã được 5 năm cứ ngỡ sẽ có được tình yêu nhưng cô sai rồi, tất cả chỉ là bắt đầu của sự đau khổ.
Cô vì anh mà bất chấp mọi thứ để có được anh ngay cả anh của cô đã ngăn cản cô cũng không được.
Cô biết không tiếp tục mối quan hệ này được nữa nên đã chấp nhận chấm dứt mối quan hệ tồi tệ này, có lẻ nên kết thúc từ lâu về trước rồi.
Kỳ thực, kết quả như vậy không ngoài ý muốn của cô.
Cuộc hồn này là do cô cưỡng cầu mà có được.
Cô ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần kết hôn, cô có thể có được anh, nghĩ rằng thời gian có thể thay đổi mọi thứ, anh sẽ chậm rãi yêu cô, mà không hận cô nữa…
Kết quả chứng minh — cô thua rồi…
"Cố Kinh Trạch, chắc anh đợi ngày này lâu lắm rồi.
Sau khi em ra đi anh sẽ được tự do." Hôm nay là kỉ niệm ngày cưới, chỉ có cô nhớ một mình ngồi ngắm nhìn chiếc bánh kem mình tự làm.
Đưa tay lấy một ít kem đưa lên miệng.
Nhạt nhẽo đến kì lạ, mùi vị đã không còn ngon từ khi cô làm điều đó.
Mộc Quân Dao cô hôm nay quyết định ra đi trả lại sự tự do cho anh, cũng chính là giải thoát cho cô.
Trước khi ra đi cô đã soạn sẵn giấy ly hôn bên trên cũng đã có tên của cô chỉ cần anh kí là xong.
Cô soạn đồ xong xuôi trên tay là tấm vé bay sang Pháp, chỉ là cô muốn trốn khỏi sự khó xử này.
Rồi mọi chuyện sẽ tốt lên khi không có cô.
Năm năm hôn nhân, cô chỉ có sự vắng vẻ, trào phúng, thái độ lạnh lùng vắng vẻ mỗi ngày của anh, nhìn anh dịu dàng ôm người yêu xuất hiện trên báo, trên tạp chí…
Phu nhân chính thức là cô bị mọi người nhìn bằng ánh mắt đồng tình, chê cười… Cô biết những người đó vẫn nói gì ở sau lưng cô.
Bọn họ nói… Cô xứng đáng! Đây là báo ứng! Cô cướp đi người yêu của người ta, không biết nhục nhã ép kết hôn.
Khó trách bị đối xử như vậy.
Bọn họ đều nói đúng.
Cô không phủ nhận điều đó.
Cô biết anh có bạn gái đã luận đàm cưới gả.
Nhưng cô vẫn thiết kế một cái bẫy, buộc anh phải cưới cô.
Cô chưa bao giờ cảm thấy hối hận vì đã yêu anh cả, cô làm đúng! Cô thương anh, cô yêu anh như vậy, cho dù có liều lĩnh, cho dù có ti bỉ cũng phải có được anh!
Không được khóc.
Nếu cô khóc chứng tỏ cô đã thua rồi, cô thua thật rồi.
Cuối cùng người phải ra đi lại chính là cô, thế giới của ba người… Không, luôn luôn chỉ có hai người! Là cô tự tiện xâm nhập vào giữa bọn họ, tách rời bọn họ, biến mình thành một kẻ xấu xí làm cho người ta oán hận.
Mộc Quân Dao cô chính là kẻ dư thưa trong mối tình này.
Rõ ràng cô biết Cố Kinh Trạch đã có người yêu biết rõ vậy mà cô lại dùng cách hèn hạ nhất là hạ thuốc để ép anh lấy mình.
Mộc Quân Dao nhìn hành lý đã sớm thu dọn xong, nhìn đơn ly hôn mà cô đã kí, nước mắt tràn lan qua hai gò má.
Nhưng cô vẫn mỉm cười.
Lấy nhẫn cưới trên ngón tay xuống.
Viên kim cương tượng trưng cho sự vĩnh hằng như đang cười nhạo cô: những thứ do cô dùng tâm cơ đoạt lấy, vĩnh viễn cũng không phải là của cô.
Cô cười nhẹ nhàng, không chút lưu luyến đặt nhẫn cưới lên trên đơn li hôn.
Đợi đến khi trời tối một mình xách vali mà ra đi rời khỏi ngôi biệt thự đã sống từ sau khi cưới.
Không một lời tự biết, ngay cả anh trai cô cũng không biết.
Còn mặt mũi nào mà dám thông báo chứ, là cô đã không nghe lời thì bây giờ có tư cách gì mà hô hào.
Cô bước lên máy bay, là chạy trốn hay không phải vậy, không quan trọng nữa chỉ cần ra đi là được.
Lưu lạc cũng được, trục xuất cũng không sao.
Cô chỉ muốn ở một mình, lại không nghĩ rằng đây là lúc cuối cùng của cuộc đời.
Xung quanh cô lúc này mọi thứ hổn loạn, mặc cho mọi người xung quanh la hét sợ hãi.
Sắc mặt cô vẫn như không, có lẻ từ lâu cô đã không sợ chết nữa rồi.
Mộc Quân Dao vẫn thoải mái ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế, trong lòng bình tĩnh đến lạ thường.
Thậm chí lúc này cô vẫn còn tâm trạng nghĩ, lúc anh nhìn thấy đơn ly hôn sẽ có biểu hiện gì? Sẽ vui vẻ sao? Lúc anh nghe tin cô rơi máy bay mà tử vong, lại có cảm giác như thế nào? Có thể cảm thấy khổ sở hay không? Chắc sẽ không khổ sợ mà là thương hại, thương hại cô một chút tình yêu thật sự cũng không có...
Mặc kệ có hay không, là gì đi nữa thì cũng đã kết thúc rồi…
Khoảnh khắc cô kí tên vào đơn ly hôn, cô đã quyết định sẽ không yêu anh nữa…
Mộc Quân Dao chậm rãi nhắm mắt lại, cảm nhận áp khí mãnh liệt khi máy bay rơi xuống.
Thoáng chốc, cô cảm thấy hô hấp khó khăn, màng tai đau nhức.
Máu ấm áp tràn ngập khắp miệng mũi.
Cô vẫn mỉm cười.
Cho dù trong mắt có lệ, cô cũng không cho nó rơi xuống.
Thực sự, cô đã trả lại tự do cho anh rồi.
.