Truy Thê

Tác giả: Luna Huang

Lần này Cung Vô Khuyết đến phiên bang để điều tra chuyện thư từ mưu phản. Mã Phi Yến lại mang Tuyết Ly cùng Thiết Trụ đến giúp đỡ hắn. Hắn lại càng nghĩ rằng nàng vì lo lắng cho hắn nên mới có quyết định này. Hắn lại càng muốn đại sự sớm thành công để quang minh chính đại hồi kinh đến Mã gia cầu hôn nàng.

Mất một thời gian mới thuyết phục được hoàng đế phiên bang mới đồng ý giúp hắn. Sau khi điều tra ra được kẻ phản quốc chính là một phó tướng liền ra lệnh bắt người chờ thẩm vấn.

Không nghĩ đến sáng hôm sau tên phó tướng kia cư nhiên bị ám sát trong ngục. Cung Vô Khuyết đương nhiên là biết do ai làm ra chuyện này. Bất quá không có bằng chứng, lại chưa tra ra được gì từ tên phó tướng kia nên đành từ bỏ.

Vụ buôn bán này hoàng đế phiên bang cũng là có lời. Cung Vô Khuyết không đến hắn cũng không biết có kẻ muốn mưu phản soán ngôi. Hoàng đế phiên bang phái sứ thần cùng Cung Vô Khuyết hồi kinh để giúp hắn giải oan.

Cung Vô Khuyết mang tâm trạng phấn khởi hồi kinh, hắn cố ý không để Tuyết Ly và Thiết Trụ trở về bên nàng là vì muốn chính mình đến báo tin cho nàng biết. Hắn âm thầm cùng sứ thần trở về.

Tiến vào hoàng cung, hắn bị một đám ngự lâm quân giữ lại. Hắn hùng hổ bảo muốn đến gặp hoàng thượng để mình oan. Trong đám ngự lâm quân kia có người từng làm thuộc hạ của hắn nên giúp hắn vào gặp hoàng thượng.


Sau khi mang sứ thần vào điện thỉnh an xong liền mang sự tình kể ra. Còn có sứ thần làm chứng, đã vậy, mục đích lần này của sứ thần chính là kết hảo với hai quốc.

Hoàng thượng nghe thế cao hứng liền xoa bỏ tội danh mưu phản cho hắn. Lúc đó Trữ thân vương lại nhắc đến chuyện ngọc bội và chuyện mưu sát.

Cung Vô Khuyết cung kính nói: "Không biết thần có thể xem qua ngọc bội được không?" Hắn không tin có người lấy được ngọc bội của hắn.

Hoàng thượng đáp ứng liền bảo An công công mang ngọc bội đến cho hắn xem. Hoàng thượng trước giờ vẫn là có lòng tin với hắn. Cho dù hắn có bị nghi ngờ lòng tin đó vẫn không hề bị giảm xuống.

Khi thấy được ngọc bội, Cung Vô khuyết nhoẻn miệng cười. Hóa ra là miếng ngọc bội này. Xem ra lần này hắn có thể trước mặt văn võ bá quan tự minh oan cho mình rồi: "Hồi hoàng thượng, ngọc bội này không phải của thần."

Trữ thân vương nhếch môi cao ngạo hỏi: "Đây là ngọc bội gia truyền của Cung gia, cả Cung thừa tướng cũng xác nhận đây là sự thực làm sao có thể giả được?"

Cung Vô Khuyết cười thầm trong bụng mắng hắn ngu dốt. Muốn dùng ngọc bội vu oan cho hắn cũng nên xác định rõ một chút chứ: "Hồi hoàng thượng, đây đích xác là ngọc bội gia truyền của Cung gia nhưng lại cũng không phải." Phụ thân hắn vốn bận rộn chiến sự lại chưa từng nhìn kỹ ngọc bội làm sao để ý chuyện này. Gia gia trước khi lâm chung mang ngọc bội giao trong tay hắn, nói với hắn rất nhiều thứ.

Văn võ bá quan nhốn nháo một phen. Phải mà không phải là có ý tứ gì? Phải là phải, không phải là không phải làm sao có thể phải mà không phải được. Càng nghĩ càng nhức đầu, vẫn là nghe Cung Vô Khuyết nói tốt hơn, khỏi phải tổn hại đầu óc.

Hoàng thượng vuốt râu ngồi thẳng thắt lưng hỏi: "Vậy là có ý tứ gì?"

Cung Vô khuyết cầm miếng ngọc đen tuyền, một mặt khắc chữ Cung một mặt khắc con kỳ lân hung tợn đang đuổi theo hỏa châu, xem một hồi rồi chậm rãi giải thích:

"Nếu nhìn qua thì đây chính là ngọc bội gia truyền của Cung gia, nhưng nhìn kỹ lại thấy không phải. Trên ngọc bội của Cung gia giữa hai răng nanh của kỳ lân gồm có năm cái răng nhưng trên này chỉ có bốn cái. Nếu nhìn không kỹ sẽ không phát hiện được điều này. Thỉnh hoàng thượng xem qua."


Nói xong hắn đặt lại ngọc bội lên khay để An công công mang lên cho hoàng thượng xem. Hoàng thượng xem xong liền gật đầu.

Trữ thân vương nghe được khóe mắt giật lên một cái, thần sắc ngạc nhiên nhanh chóng được phục hồi lại trạng thái ban đầu: "Vậy ngọc bội của ngươi ở đâu? Có thể lấy ra cho mọi người xem thử không?" Giờ đây Cung Vô khuyết vẫn còn chưa được phục hồi chức vị nên không mang tước phong của hắn ra gọi cũng chẳng sao.

Cung Vô Khuyết hướng Trữ thân vương nói, khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt sáng rực. Muốn cướp nàng khỏi tay hắn sao? Về phủ đóng của bế quan thêm vài chục năm nữa đi.

"Nếu Trữ thân vương muốn xem liền cho người đến Mã phủ lấy. Lúc thần được tứ hôn cùng Yến nhi đã sớm mang ngọc bội giao cho nàng làm vật đính ước rồi." Hai chữ "Yến nhi" cũng được hắn nhấn mạnh ngụ ý cho Trữ thân vương biết nàng là của ai.

Hôm cùng Mã Phi Yến tiến cung hắn nhân cơ hộ giúp nàng lựa trang sức đã lén để ngọc bội vào trong. Hắn được Tuyết Ly cho biết, miếng ngọc vẫn nằm yên dưới đáy rương, Mã Phi Yến không hề phát hiện ra. Cả Bạch Chỉ, Ngân Chỉ cũng chưa từng chạm đến rương. Chính vì điều này hắn càng yên tâm xác nhận miếng ngọc được xem là bằng chứng buộc tội hắn là giả.

Ngọc của Cung gia sở dĩ chỉ để năm cái răng chính là phòng tránh những chuyện như thế này xảy ra. Đương nhiên trên ngọc vẫn còn có rất nhiều điểm nhỏ để xác nhận ngọc thật ngọc giả nhưng không nên một lần nêu ra hết như vậy.

Hoàng thượng vội phái An công công đến Mã phủ lấy ngọc bội. Trước khi đi Cung Vô khuyết có nói với An công công là ngọc bội nằm ở đáy rương bảo Mã Phi Yến đích thân lấy mang ra.

Lát sau, miếng ngọc bội quả thực được mang trình lên. Hoàng thượng xem xong liền mang đến trước mặt Trữ thân vương. Trữ thân vương nắm chặt ngọc trong tay, nén giận trả ngọc lại cho Cung Vô Khuyết, miệng vẫn là cười nói:


"Hóa ra là hiểu nhầm, ngươi sẽ không trách bổn vương chứ?"

Cũng may hắn sớm cho người ám sát tên phó tướng kia. Nếu không ngôi vị Vương gia của hắn cũng khó bảo toàn chứ đừng nói đến cái ngôi vị cửu ngũ chí tôn kia. Hắn vạn lần không ngờ được Cung Vô Khuyết còn có năng lực chuyển bại thành thắng này.

Vốn để Bạch Chỉ, Ngân Chỉ theo Mã Phi Yến gả vào Cung gia làm nội gián. Một hôm hắn không thấy được Cung Vô Khuyết mang ngọc bội liền nghĩ ra kế này. Không nghĩ đến Cung Vô Khuyết lại sớm mang ngọc bội kia đưa cho Mã Phi Yến mà Bạch Chỉ, Ngân Chỉ hoàn toàn không hề hay biết.

Lúc đầu dùng ngọc giá họa hắn mưu sát hoàng đế chỉ là cái cớ để xét nhà mà thôi. Sau đó lục soát được thư từ tạo phản thì chuyện mưu sát hoàng thượng sẽ nhanh chóng đẩy Cung gia cùng thái tử diệt vong. Cũng may hắn sớm có chuẩn bị trước. Vậy liền thực hiện tiếp kế hoạch thứ hai vậy.

"Chuyện này chỉ có Cung gia mới biết được, dĩ nhiên thần không dám trách Vương gia." Nhận lại ngọc hắn nói nhìn như cung kính, nhưng mắt vẫn đầy kinh thường. Mà cũng không có ai nhắc đến chuyện Cung Lạc Thiên không phân biệt được ngọc thật giả, vì năm đó chỉ mỗi Cung Vô Khuyết ở cùng với Cung lão thái gia lúc đó ngọc bội vẫn chưa được trao qua tay Cung Lạc Thiên.

Hoàng thượng phục chức cho Cung Vô Khuyết cùng Cung Lạc Thiên rồi ban thưởng thêm một số thứ. Thái tử cùng hoàng hậu cũng được gỡ lệnh cấm túc. Cung Vô Khuyết sau khi tạ ơn liền xin chiếu chỉ tứ hôn.

Hoàng thượng cũng biết vì sao lúc đó hắn lại từ hôn liền không do dự viết chiếu chỉ trước mặt bá quan văn võ. Nắm chặt chiếu chỉ trong tay, tâm hồn của Cung Vô Khuyết đã sớm bay đến Mã Phủ tìm Mã Phi Yến rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận