Sáng hôm sau. Nắng vàng rực rỡ, gió thổi nhè nhẹ, máy phun sương ở cửa sổ phun ra hơi nước mỏng, tất cả cho thấy một buổi sáng yên bình, đẹp đẽ.
Vừa vào văn phòng, Tô Miên liền nhìn thấy một người ngồi ở chỗ của mình. Đó là Từ Tư Bạch. Anh đang cầm quyển sách của cô lên xem. Chẩu Tiểu Triện và Lải Nhải đang tán gẫu với Hứa Nam Bách ở đằng sau. Anh ta ngồi ở vị trí của Lải Nhải. Nghe tiếng động, bọn họ đều ngẩng đầu.
Tô Miên cười híp mắt, chào hỏi Hứa Nam Bách, “Sư huynh.”
Hứa Nam Bách mỉm cười, gật đầu với cô. Tô Miên đi đến bàn làm việc của mình, thấy Từ Tư Bạch định đứng dậy, cô liền ấn vai anh, “Anh cứ ngồi đi, anh là khách mà.”
Từ Tư Bạch cười cười, khóe mắt lấp lánh. Tính ra, hai người đã nhiều ngày không gặp. Anh vẫn chẳng có chút gì thay đổi so với trước, chỉ là ánh mắt càng thâm trầm hơn. Tuy nhiên, Tô Miên bỗng có cảm giác hơi xa lạ.
Cảm giác này khiến cô không mấy dễ chịu, nên cứ nhìn anh đăm đăm mà không lên tiếng. Từ Tư Bạch dường như thấu hiểu suy nghĩ của cô, ánh mắt càng trở nên dịu dàng. Anh hỏi, “Em vừa đi Bắc Kinh về? Có vui không?”
Vừa định trả lời, tim Tô Miên đột nhiên đập nhanh một nhịp. Cô chợt nhớ tới cuộc thảo luận với Hàn Trầm tối qua. Liệu Từ Tư Bạch có phải là thành viên của tổ chức sát thủ hay không?
Cô tập trung quan sát nét mặt của anh. Thần sắc Từ Tư Bạch vẫn rất ôn hòa, không có dấu hiệu lạ thường. Cô cất giọng bình tĩnh, “Em đi chơi ấy mà, có mua vịt quay về làm quà cho mọi người đấy, anh đã được thưởng thức chưa? Em bảo Tiểu Diêu mang cho anh nhé?”
Từ Tư Bạch hơi chau mày, “Chẳng ngon chút nào cả.”
Tô Miên phì cười. Anh cũng tủm tỉm. Bầu không khí này khiến Tô Miên cảm thấy rất thoải mái. Hai người dường như lại thân thiết như xưa. Trò chuyện vài câu, cô đảo mắt một lượt quanh phòng. Ngoài Từ Tư Bạch và Hứa Nam Bách, mấy người cảnh sát hình sự và nhân viên giám định cũng vừa có mặt. Căn phòng nhỏ trở nên chật chội trong giây lát, mọi người đều chờ đợi vụ án mới.
Đúng lúc này, Hàn Trầm và Mặt Lạnh từ bên ngoài đi vào, trên tay Mặt Lạnh cầm tập tài liệu khá dày. Mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào họ, không khí trở nên căng thẳng.
Hàn Trầm bảo Châu Tiểu Triện đóng cửa rồi mới phát tài liệu cho mọi người. Tô Miên âm thàm quan sát nét mặt của họ. Tất cả đều sửng sốt khi nhìn thấy tiêu đề “Hồ sơ giản lược về vụ án giết người hàng loạt nghiêm trọng 4.20” ở trang đầu tiên.
Đây là kế hoạch mà Hàn Trầm quyết định ngày hôm qua. Không nói bóng nói gió, cũng chẳng có kiểu bên ngoài theo dõi, bên trong dò la. Anh đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp ném vụ án vào mặt đối tượng tình nghi, khiến hắn trở tay không kịp.
Hàn Trầm nhanh chóng giới thiệu ngắn gọn về vụ án rồi kết luận, “Đây là vụ án từ mấy năm trước, nhưng vì gần đây tỉnh ta có dấu vết của tội phạm bỏ trốn năm đó nên cấp trên cho phép chúng ta tiến hành điều tra xác nhận trước. Tiến triển của cuộc điều tra lần này sẽ được báo cáo trực tiếp với Cục trưởng và phải tuyệt đối giữ bí mật. Vì vậy, bề ngoài, chúng ta lấy danh nghĩa điều tra vụ giết cô nhân tình. Bên trong, chúng ta tập trung toàn bộ tinh lực vào vụ án này. Tôi cũng đặc biệt mời giáo sư Hứa và bác sĩ Từ trợ giúp cho công việc của chúng ta.”
Hứa Nam Bách đang chăm chú theo dõi tài liệu trong tay, nghe Hàn Trầm nói vậy, anh ta chỉ gật đầu. Từ Tư Bạch giở ngay đến phần báo cáo khám nghiệm tử thi ở cuối tập hồ sơ, vẻ mặt rất tập trung. Có lẽ thông tin này đến quá đột ngột nên mọi người nhất thời không có phản ứng.
Mấy đồng nghiệp ở phòng Giám định và đội hình sự cũng chỉ trợ giúp vòng ngoài nên mở miệng trước, “Tổ trưởng Hàn, có việc gì anh cứ nói. Chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành nhiệm vụ được giao.”
Hàn Trầm gật đầu, liếc qua bọn họ. Mặt Lạnh vẫn lặng thinh. Châu Tiểu Triện lờ mờ đoán ra, vụ án có liên quan đến Tô Miên và Hàn Trầm. Cậu ta lặng lẽ nắm tay ở ở dưới gầm bàn, biểu đạt sự căng thẳng và xúc động từ trong nội tâm. Lải Nhải vừa giở tài liệu vừa lên tiếng, “Lão đại, vụ án này lớn thật đấy. Chúng ta phải điều tra thế nào? Bắt đầu từ đâu?”
Hàn Trầm đáp, “Tôi đã nắm được một số manh mối có giá trị.”
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn anh. Hàn Trầm rút ra hai tấm ảnh chụp T và Tân Giai đặt xuống trước mặt bọn họ, “Tôi đã xác minh được, hai người này là thành viên của tổ chức sát thủ.”
Nghe anh nói vậy, mọi người đều tỏ ra kinh ngạc. Lải Nhải lẩm bẩm, “Mẹ ơi! Không ngờ Tân Giai lại là sát thủ.” Hứa Nam Bách cũng rất bất ngờ, “Tân Giai ư?” Từ Từ Bạch không quen biết Tân Giai nên chẳng có phản ứng. Châu Tiểu Triện quay sang Tô Miên, “Không phải đấy chứ?”
Hàn Trầm kể lại vắn tắt nội dung trò chuyện giữa anh và Tân Giai hôm ở trong rừng. Anh nói, “Trước khi bị giết hại, Tân Giai đã tiết lộ với tôi, sau khi vụ án năm đó khép lại, tổ chức còn bảy người sống sót. Bây giờ, ngoại trừ cô ta và T, vẫn còn năm người nữa.”
Căn phòng lặng im như tờ, không một ai lên tiếng. Tô Miên quan sát vẻ mặt từng người nhưng vẫn không nhìn ra bất cứ manh mối nào.
“Tân Giai nói, đám người này lẩn trốn… ở một tỉnh miền Nam.” Hàn Trầm tiếp tục lên tiếng, “Bởi vì cái chết của T, cộng thêm sự điều tra của chúng ta nên rất có thể, chúng đã tới tỉnh K. Vì vậy, cô ấy nhắc tôi hãy cẩn thận.”
Vẫn không có ai phát biểu, Hàn Trầm bắt đầu phân công việc, “Giáo sư Hứa! Bạch Cẩm Hi đã căn cứ vào nội dung hồ sơ vụ án, phác họa một số chân dung tâm lý tội phạm đơn giản. Tôi muốn nhờ anh giúp cô ấy, hoàn thiện những chân dung này.”
Hứa Nam Bách nhìn Tô Miên, vô thức xoay xoay vòng hạt ở cổ tay, “Được.”
“Bác sĩ Từ.” Hàn Trầm quay sang Từ Tư Bạch, “Anh hãy nghiên cứu báo cáo khám nghiệm tử thi, xem có thể giúp gì chúng tôi hay không?”
Từ Tư Bạch đáp, “Được thôi!”
Hàn Trầm hướng ánh mắt về phía mấy người cảnh sát hình sự và nhân viên giám định, “Các anh hãy lập tức điều tra những người từ các tỉnh miền Nam đến thành phố chúng ta trong vòng ba tháng trở lại đây, đặc biệt là đối tượng phù hợp với chân dung của Bạch Cẩm Hi và giáo sư Hứa, đồng thời thu thập mọi tư liệu và mẫu DNA của họ.”
Bọn họ đều gật đầu.
“Mặt Lạnh!” Hàn Trầm mở tấm bản đồ Bắc Kinh, treo lên tấm bảng trắng sau lưng, “Cậu hãy cùng tôi vẽ lại sơ đồ gây án của hung thủ dựa theo vị trí địa lý xảy ra các vụ án mạng năm cưa, từ đó khoanh vùng phạm vi hoạt động của tội phạm ở Bắc Kinh, tìm kiếm đối tượng tình nghi.”
“Vâng.”
Manh mối do Tân Giai để lại, chân dung tâm lý tội phạm, báo cáo khám nghiệm tử thi, điều tra người ngoại tỉnh, khoanh vùng địa lý… Anh nói rõ ràng, đâu ra đấy, khiến mọi người đều thấy sôi sục. Châu Tiểu Triện cảm thán, “Tốt quá! Lải Nhải còn sợ không có manh mối thì điều tra kiểu gì. Anh xem, tôt Khiên Đen chúng ta một khi “hợp bích”, mọi con đường đều dẫn đến thành Rome luôn.”
Lải Nhải gật đầu, “Không sai, bây giờ tôi đã thông suốt cả rồi.”
Lúc này, Hàn Trầm nhận một chiếc túi đựng vật chứng nhỏ từ tay Mặt Lạnh, bên trong chứa một dấu vân tay. Nói một cách chính xác hơn, là dấu vân tay đã bị mất đi một miếng.
Hàn Trầm lên tiếng, “Cuối cùng là nhiệm vụ của Lải Nhải và Châu Tiểu Triện. Đây là một nửa dấu vân tay quý giá được lấy từ hiện trường gây án năm đó, tôi đã đem từ Bắc Kinh về đây. Lúc bấy giờ, điều kiện kỹ thuật còn hạn chế, chuyên gia đám định dấu vân tay cũng không thu được kết quả. Lần này, chúng ta khoanh vùng đối tượng tình nghi, một lần nữa kiểm nghiệm và đối chiếu dấu vân tay. Lải Nhải, tất cả trông chờ vào cậu. Kỹ thuật giám định của cậy không thua kém các chuyên gia Bắc Kinh. Chỉ cần công việc của cậu đạt kết quả, chúng ta có thể tìm ra một sát thủ trong số đó. Châu Tiểu Triện, cậu hãy giúp Lải Nhải. Hai người nhất định phải giữ gìn dấu vân tay này, không được đánh mất hoặc làm tổn hại.”
Lải Nhải thận trọng nhận túi vật chứng, hai mắt sáng rực.
Trong khuôn viên Cục Công an tỉnh, ngoài tòa văn phòng chính còn có mấy tòa nhà nhỏ như khu lưu trữ hồ sơ, nơi giám định, phòng nghiên cứu hình sự… Đâu đâu cũng rợp bóng cây xanh, ngăn nắp và trang nghiêm.
ở góc khuôn viên cách tòa nhà chính mấy trăm mét còn có một ngôi nhà hai tầng màu trắng cũ kỹ, bình thường dùng để chứa đồ. Hôm nay, ngôi nhà này được quét dọn sạch sẽ, chính thức treo biển “Tổ Khiên Đen”, trở thành địa điểm làm việc bí mật tạm thời của họ.
Đầu giờ chiều, Tô Miên ôm một chồng sách, sóng đôi cùng Hàn Trầm đi dưới tán cây. Anh đang ôm một chiếc thùng lớn, hầu hết là đồ dùng văn phòng của cô. Đi như thế này lại có cảm giác quay về thời còn đi học, Tô Miên quay sang người đàn ông bên cạnh, anh cũng nhìn cô, thần sắc thoải mái.
Tô Miên lại dõi mắt về ngôi nhà nhỏ cách đó không xa, Lải Nhải và Châu Tiểu Triện cũng đang chuyển đồ. Cô nói nhỏ, “Hàn Trầm, công nhận anh thâm hiểm thật đấy. Tân Giai nói “bọn họ đang ở miền Nam” bao giờ? Còn nữa, anh kiếm đâu ra dấu vân tay giả thế?”
Hàn Trầm đi chậm lại, “Lẽ nào, anh là một kẻ lỗ mãng hay sao? Nếu có gì nói đấy, em còn trông chờ anh bắt được tổ chức tội phạm chắc?”
Tô Miên cười hì hì, liếc xung quanh rồi thì thầm, “Công nhận chiêu này độc quá đi! Những chuyện khác mà Tân Giai tiết lộ đều là sự thật, ví dụ, cô ta là thành viên nhóm sát thủ, cô ta sử dụng chất độc, tổ chức có bảy người còn sống, duy nhất “ở miền Nam” là giả. Một điều giả lẫn lộn trong bao nhiêu điều thật thì giả cũng biến thành thật. Anh còn sai mấy cảnh sát hình sự đi điều tra ngoại tỉnh nữa. Tên sát thủ chắc sẽ tin là thật, cho rằng trước khi chết, Tân Giai không tiết lộ về mình, từ đó lơi là cảnh giác.”
Hàn Trầm cười cười. Tô Miên nói tiếp, “Dấu vân tay cũng có đạo lý tương tự. Anh bảo em phác họa chân dung tội phạm là thật; anh và Mặt Lạnh tìm kiếm phạm vi địa lý là thật; Từ Tư Bạch xem xét báo cáo khám nghiệm tử thi cũng là thật nốt, chỉ có dấu vân tay giao cho Lải Nhải là giả. Năm xưa, tuy tổ chức sát thủ rất thận trọng và kín kẽ nhưng sau đó xảy ra cuộc chiến đẫm máu và hỗn loạn, cũng có khả năng lưu lại nửa dấu vân tay. Chỉ có điều… Anh nói thử xem, liệu người đó có mắc mưu không? Liệu hắn có mạo hiểm đi đánh cắp dấu vân tay hay không?”
“Bây giờ hắn còn nửa tin nửa ngờ nên sẽ không mạnh động.” Hàn Trầm đáp, “Vì vậy, chúng ta cần tiếp tục đánh lừa cho đến khi hắn tin là thật, cuối cùng ra tay. Tới lúc đó, chúng ta sẽ “bắt baba trong rọ”.”
Tầng một khu làm việc tạm thời của tổ Khiên Đen thật ra là một căn phòng lớn, nền xi măng, bức tường loang lổ, tuy cũ kỹ nhưng rất rộng và thoải mái. Tầng hai có mấy căn phòng riêng biệt nhưng vẫn còn chứa đầy đồ.
Tô Miên và Hứa Nam Bách phụ trách mảng tâm lý tội phạm, chiếm một góc phòng, đặt hai chiếc bàn làm việc và một tấm bảng trắng. Hàn Trầm, Mặt Lạnh, Lải Nhải, Châu Tiểu Triện, Từ Tư Bạch và những người khác mỗi người một chỗ, bận rộn sắp xếp.
Tô Miên dán mắt vào màn hình máy tính, nghiên cứu hồ sơ vụ án. Hứa Nam Bạch ở phía đối diện dường như rất nhập tâm. Đúng lúc này, giọng nói oang oang của Châu Tiểu Triện vang lên, “Các vị! Tài liệu mà các vị đọc được hôm qua chỉ là giới thiệu vắn tắt về vụ án thôi. Hôm nay, tôi đã phân loại tất cả các hồ sơ thành các mục: Báo cáo của cảnh sát, hồ sơ về nạn nhân, phân tích thủ pháp gây án của tội phạm, tư liệu về những người cảnh sát tham gia tổ chuyên án, báo cái về cuộc lùng bắt tội phạm sau đó… Tôi đã đăng hết lên mạng nội bộ có bảo mật, để mọi người tiện theo dõi. Ngoài ra, dựa theo yêu cầu của Hàn lão đại, tôi cũng đã thiết lập một trang công tác của mỗi nhóm nhỏ, mọi người có thể cập nhật thành quả công việc mới nhất của mình bất cứ lúc nào, bao gồm chân dung tâm lý tội phạm của Tiểu Bạch, kết luận mới về khám nghiệm tử thi của bác sĩ Từ, hay báo cáo giám định dấu vân tay của Lải Nhải. Đây là trang chung, mọi người đều có thể truy cập.”
Tất cả đều gật đầu. Thành quả của các nhóm nhỏ vốn cũng cần trao đổi để tham khảo, bây giờ được điện tử hóa, rõ ràng có thể nâng cao hiệu suất làm việc của cả tổ chuyên án.
Tô Miên mở mạng nội bộ, quả nhiên nhìn thấy hồ sơ được chia thành từng mục riêng. Cô mở thư mục về nạn nhân và thủ pháp gây án của tội phạm, bắt đầu nghiên cứu kỹ lưỡng.
Những nạn nhân vô tội thiệt mạng trong cuộc giao tranh giữa cảnh sát và tổ chức sát thủ năm đó và những vụ giết người lẻ tẻ không nằm trong phạm vi quan tâm của cô. Ngoài vụ bắn chết người của T và những vụ sử dụng chất độc để giết người mà Tân Giai đứng đằng sau, còn có ba kẻ giết người hàng loạt khác có đặc điểm hết sức rõ ràng. Hai sát thủ còn lại trong nhóm bảy người tạm thời không nhìn ra manh mối.
Tô Miên hết tư liệu về những vụ dùng chất nổ vào một thư mục con rồi mở ra xem.
Vụ thứ nhất: Nạn nhân 48 tuổi, là Phó tổng Giám đốc một công ty đã lên sàn chứng khoán. Hôm bị bắt cóc, két sắt ở nhà anh ta cũng bị mất trộm, không rõ mất đi bao nhiêu tài sản, số tiền mặt lên đến hàng chục triệu nhân dân tệ trong tài khoản của anh ta bị chuyển ra nước ngoài. Sau đó, xác nạn nhân được phát hiện tại một nhà kho ở ngoại thành. Nói đúng hơn là mảnh vụn thi thể, bởi người anh ta đã bị nổ tung thành bảy mảnh.
Bàn tay cầm chuột máy tính của Tô Miên bất động. Hung thủ dùng thuốc nổ tự chế, thủ pháp điêu luyện. Điều này chứng tỏ trong tổ chức tội phạm tồn tại một cao thủ về chất nổ. Năm đó, cô và Hàn Trầm gặp nạn, rất có thể do người này gây ra.
Nạn nhân thứ hai là một nhà sưu tầm đồ cổ. Cùng với việc ông ta bị bắt cóc, số đồ cổ mà ông ta cất giữ trong nhà cũng bị mất sạch. Kết cục của ông ta càng thảm khốc hơn so với nạn nhân đầu tiên. Ông ta bị bịt miệng rồi bị ném vào khu phố xá sầm uất. mọi người nhìn thấy nhưng không ai dám tiến lại gần cứu giúp. Khi cảnh sát đến nơi, ông ta đã bị nổ banh xác.
Vụ án thứ ba, thứ tư, thứ năm… Tô Miên chau mày. Những nạn nhân sau đó tuy phần lớn đều là những người giàu có nhưng cũng xuất hiện cả người làm công ăn lương bình thường, hoặc dân nghèo. Họ đều bị sát hại bằng thuốc nổ. Có người bị ném vào khu dân cư đông đúc, có người bị ném lên nóc tòa nhà chọc trời, có người bị ném vào trường đại học. Phương thức cũng rất đa dạng: có người bị nổ tung bụng, có người phân thành năm mảnh, có người nổ thành tám mảnh, cũng có người thành thịt vụn.