Truy Tìm Ký Ức

Đây thật sự là một cảnh tượng khó hiểu. Nửa đêm nửa hôm, Lải Nhải xuất hiện ở văn phòng, miệng ngậm đèn pin, tay cầm dấu vân tay quý giá. Còn Hàn Trầm và Tô Miên nhìn chằm chằm anh ta, sắc mặt rất khó coi.

Trước ánh mắt của mọi người, Lải Nhải lấy chiếc đèn pin khỏi miệng, lắp bắp hỏi: “Sao… Sao mọi người lại qua đây?”

Châu Tiểu Triện lên tiếng: “Lão đại, chuyện này là thế nào Lải Nhải, nửa đêm anh đến đây lấy dấu vân tay làm gì?”

Hứa Nam Bách và Từ Tư Bạch đều không lên tiếng.

Hàn Trầm cất giọng nghiêm nghị: “Lải Nhải, cậu hãy trả lời câu hỏi của Tiểu Triện. Cậu đến văn phòng lấy dấu vân tay để làm gì?”

Lải Nhải lập tức ném dấu vân tay lên bàn, gãi đầu: “Em đột nhiên có phát hiện quan trọng nên mới qua văn phòng xem dấu vân tay. Không ngờ lại làm kích động đến mọi người.”

“Anh còn đóng kịch nữa?” Tô Miên lạnh lùng mở miệng. “Lải Nhải, tôi thật sự không ngờ người đó lại là anh.” Cô quay sang mấy người đàn ông kia: “Tháng trước, lúc phá vụ án của Thiệu Luân và Tư Đồ Lập, có một hôm tôi và Hàn Trầm ở phòng họp thảo luận về tổ chức sát thủ, anh ta ở bên ngoài nghe trộm. Kể từ lúc đó, chúng tôi đã nghi ngờ anh ta.”

Lải Nhải đờ người, vội xua tay: “Tôi không nghe trộm. Hôm đó… Tôi nhớ ra rồi. Hôm đó, tôi chỉ tình cờ đi ngang qua thôi”.

Anh ta giải thích một hồi, những người khác biến sắc mặt, Châu Tiểu Triện vẫn chưa hiểu ra vấn đề: “Nghe trộm ư? Nghi ngờ Lải Nhải làm sao cơ?” Hứa Nam Bách cất giọng kinh ngạc: “Hai người… Lẽ nào hai người nghi ngờ cậu ta là thành viên của tổ chức sát thủ?”

Hàn Trầm gật đầu, tiến lên vài bước, khóe mắt vụt qua ý cười lãnh đạm: “Có một chuyện tôi chưa nói với các vị. trước khi qua đời, không phải Tân Giai tiết lộ “sát thủ ở miền Nam”, mà cho biết… sát thủ ở bên cạnh tôi.”

Mọi người đều trầm mặc. Lải Nhải há hốc mồm. Tô Miên phụ họa: “Đúng thế. Trước đó, chúng tôi không thông báo với các vị để tránh rút dây động rừng. Nửa dấu vân tay này hết sức quan trọng, tuy chúng tôi sợ kẻ đó đánh cắp, nhưng cũng muốn nhân cơ hội này thăm dò đối phương. Không ngờ hắn lại lộ diện thật. Nếu không phải là sát thủ, tai sao anh lại mò đến lấy dấu vân tay vào lúc nửa đêm? Lải Nhải, anh còn gì để nói nữa không? Một lần còn có thể gọi là trùng hợp, hai lần thì sao?” Ngữ khí của cô trở nên hết sức nặng nề: “Lải Nhải anh thật sự khiến chúng tôi vô cùng đau lòng. Không ngờ tổ Khiên Đen lại có sát thủ…”

Bây giờ, Châu Tiểu Triện mới hiểu rõ ngọn nguồn, cậu ta chỉ tay vào Lải Nhải: “Anh… Anh.. đừng nói với tôi, thật sự là anh đấy nhé!”

Lải Nhải nhìn hết người này sang người khác rồi vội vàng phủ nhận: “Không phải! Thật sự không phải tôi! Làm sao tôi có thể là sát thủ cơ chứ?”

“Vậy tại sao cậu mò sang đây vào lúc nửa đêm?” Hàn Trầm gầm lên.

Căn phòng rộng lớn trở nên yên tĩnh trong giây lát, Lải Nhải không dám mở miệng. Hàn Trầm bình thường tuy hơi khó gần nhưng rất hiếm khi nổi nóng. Vào thời khắc này, sắc mặt anh vô cùng lạnh lẽo. Lải Nhải tái mặt, ấp a ấp ùng: “Em… Em… đột nhiên nhớ ra, dấu vân tay sau khi được khôi phục trông hơi quen quen… nên em muốn đến xem thế nào…”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Tô Miên hỏi: “Trông quen ư? Ý anh là gì?”

Lải Nhải gãi đầu, nôn nóng nhìn Hàn Trầm như muốn đối phương tin lời mình: “Chuyện là thế này, em là chuyên gia giám định dấu vân tay nên trong đầu em chứa ít nhất cả nghìn, thậm chí cả vạn tiêu bản. Não bộ của em có dấu vân tay của tất cả mọi người trong cơ quan. Em đã xem lại dấu vân tay của tội phạm truy nã toàn quốc nên cũng có ấn tượng. Hôm nay, trong quá trình phục hồi, em không nghĩ ngợi nhiều, cũng chẳng đối chiếu trên máy tính. Buổi tối đi ngủ, em mới chợt nhớ ra, hình như đã nhìn thấy nửa dấu vân tay đó ở đâu. Đúng rồi, nhất định là dấu vân tay của người nào đó mà em từng xem qua. Em nhất thời xúc động nên không thể chợp mắt…”

Mọi người sửng sốt. Là người không mong Lải Nhải trở thành sát thủ nhất nên Châu Tiểu Triện mở miệng trước tiên: “Vì vậy, anh không phải đến đánh cắp dấu vân tay mà là làm việc?”

Lải Nhải gật đầu lia lịa. Hai người đàn ông đều quay sang Hàn Trầm, Hàn Trầm hất cằm về chiếc đèn pin trong tay anh ta: “Tại sao cậu không bật đèn mà lại lén lút vụng trộm như vậy?” Ngữ khí của anh đều đều nhưng chỉ đúng chỗ hiểm.

Lải Nhải vô cùng oan ức: “Bởi vì em sợ đánh thức mọi người. Nửa đêm bật đèn mọi người sẽ tưởng xảy ra chuyện gì nên em mới đem theo đèn pin…”

Châu Tiểu Triện một lòng muốn bảo vệ Lải Nhải nên nghe đối phương giải thích, thần sắc cậu ta nhẹ nhõm hơn nhiều, trong khi ngoài miệng quát mắng: “Anh đúng là ngu như heo! Tự dưng lén lút làm gì để bị hiểu nhầm?”

Hàn Trầm im lặng, Tô Miên cũng không biết nói gì hơn. Về giải thích của Lải Nhải, cô bán tín bán nghi nhưng cũng không muốn tin anh ta là sát thủ.

Đúng lúc này, Hứa Nam Bách lên tiếng: “Tôi đã hiểu đại khái toàn bộ sự việc. Lải Nhải, cậu đã nhớ ra dấu vân tay là của ai chưa? Một khi tìm thấy đáp án là có thể chứng minh cậu trong sạch.”

Lải Nhải lắc đầu: “Vẫn chưa. Bộ nào của tôi chứa nhiều như vậy nên tôi nhất thời chưa nhớ ra.” Anh ta ngẩng đầu nhìn Hàn Trầm: “Lão đại hãy cho em thêm một ít thời gian. Hai ngày… à không… chỉ cần một ngày thôi, một ngày là em có thể hoàn thành việc đối chiếu, xác định chủ nhân của dấu vân tay này!”

Mọi người nhất thời lặng thinh, Từ Tư Bạch đột nhiên mở miệng: “Cậu ta nói cũng có lý. Trong não bộ của tôi chứa vô số hình ảnh xác chết, có lúc nhìn thấy thủ pháp và vết thương tương tự, tôi sẽ cảm thấy quen thuộc nên cần thời gian mới có thể hoàn thành việc đối chiếu.”

Lải Nhải gật đầu: “Bác sĩ Từ! Anh tốt quá! Tuy nghề nghiệp của chúng ta khác nhau nhưng anh đã hoàn toàn hiểu tôi!”

Hàn Trầm hết nhìn Từ Tư Bạch lại nhìn anh ta, gương mặt tuấn tú không có bất cứ biểu cảm nào.

“Cẩm Hi, đưa Lải Nhải đến phòng thẩm vấn của đội.” Cuối cùng, anh lên tiếng: “Chúng ta phải làm rõ chuyện này rồi tính sau. Mặt Lạnh đâu rồi?”

Mọi người ngó nghiêng nhưng không thấy bóng dáng của Mặt Lạnh. Châu Tiểu Triện nói: “Buổi chiều chẳng phải anh bảo anh ấy đi kiểm tra việc sàng lọc người ngoại tỉnh hay sao? Chưa thấy anh ấy về, chắc phải làm việc thâu đem.”

Hàn Trầm gật đầu: “Khi nào cậu ta về nhớ bảo cậu ta đi gặp tôi ngay. Tiểu Triện, đêm nay, cậu hãy gác ở đây, bảo vệ dấu vân tay”. Anh lại quay sang Từ Tư Bạch và Hứa Nam Bách, “Giáo sư Hứa, bác sĩ Từ, chuyện xảy ra tối nay, chúng tôi cần điều tra rõ ràng. Vì bất đắc dĩ nên mới giấu hai vị, mong hai vị đừng để ý. Lải Nhải có phải là sát thủ hay không, chúng tôi nhất định sẽ điều tra đến nơi đến chốn. Trước khi sự thật được phơi bày, mong hai vị hãy giữ bí mật chuyện này.”

Từ Tư Bạch gật đầu, chẳng nói chẳng rằng quay người đi ra ngoài. Hứa Nam Bách lên tiếng: “Có gì cần giúp thì mọi người cứ đề xuất.” Anh ta vỗ vai Tô Miên, cũng nhanh chóng rời đi.

Hàn Trầm nói với Lải Nhải: “Đi thôi! Chúng ta đến phòng thẩm vấn.” Châu Tiểu Triện ngó nghiêng, xác nhận hai người kia đã đi xa mới làm động tác tay “OK” với Hàn Trầm và Tô Miên. Sau đó cậu ta ngồi dựa vào thành ghế, bắt đầu nhiệm vụ canh gác.

Hai giờ sáng, tòa văn phòng tắt đèn tối om, không một bóng người. Hàn Trầm và Tô Miên cùng Lải Nhải đi vào phòng thẩm vấn rồi bật đèn sáng, như thể sẽ xét hỏi thâu đêm.

Vừa ngồi xuống ghế, Lải Nhải không kiềm chế nổi sự xúc động: “Vừa rồi em diễn thế nào? Mẹ ơi, em sắp thành Đậu Nga đến nơi rồi, còn bịa chuyện bộ não chứa hàng vạn dấu vân tay nữa chứ. Có phải máy tính đâu mà chứa nhiều thế? Hết giờ làm là em không bao giờ nghĩ đến dấu vân tay vân chân, làm gì có chuyện mất ngủ. Nhắc tới mới nói, tay Từ Tư Bạch cũng chuyên nghiệp ghê, còn hiểu nhau gì đó. Em buồn cười chết đi được ấy!”

Anh ta lải nhải một hồi, Hàn Trầm và Tô Miên ngồi phía đối diện khóe miệng đều nhếch lên. Tô Miên cũng xúc động hỏi anh: “Còn em nữa, vừa rồi em đóng kịch thế nào?”

Hàn Trầm liếc cô một cái: “Khá đạt, vẫn hung hãn như thường ngày”.

Tô Miên đẩy người anh: “Anh biến đi!” Lải Nhải cười hì hì phụ họa, “Đúng thế! Tôi bị em truy vấn đến mức không biết đối đáp ra sao”.

Ba người cùng dõi mắt về văn phòng của tổ Khiên Đen ở ngoài cửa sổ.

“Những việc cần làm đều làm cả rồi, liệu cá có cắn câu không?” Lải Nhải hỏi.

“Có”.

“Có”.

Hàn Trầm và Tô Miên đồng thanh đáp. Cái gọi là cuộc chiến tâm lý, chẳng qua chỉ là một quá trình “nước chảy thành sông” mà thôi. Bây giờ, lửa đã đủ độ rồi.

Ba giờ sáng, Châu Tiểu Triện ngồi trước máy tính, ngáp dài ngáp ngắn. Văn phòng vừa rộng vừa trống trải, chỉ có ngọn đèn trên đầu cậu ta bật sáng, xung quanh tối om nên càng có cảm giác u ám. Cậu ta đứng dậy đi pha cốc café rồi ngồi về vị trí, cố gắng mở to mắt xem tài liệu vụ án, đồng thời bảo vệ dấu vân tay “quý giá” nắm trong hộp vật chứng.

Không biết bao lâu sau, ngoài cửa dường như vang lên tiếng động khe khẽ. Châu Tiểu Triện nghi hoặc ngẩng đầu, chỉ thấy cành lá lay động trong đêm đen. Cậu ta cũng không để ý, kéo cổ áo khoác lên cao rồi vừa ngâm nga vừa dõi mắt vào màn hình máy tính.

Trong phòng thẩm vấn ở tòa nhà chính cách đấy mấy trăm mét. Hàn Trầm, Tô Miên và Lải Nhải cầm ống nhòm hồng ngoại theo dõi ngôi nhà nhỏ có màu trắng. Một lúc lâu sau vẫn không có động tĩnh, Lải Nhải buông ống nhòm, hỏi: “Lão đại, sao anh và Tiểu Bạch lại đoán ra, giáo sư Hứa là người của tổ chức sát thủ?”

Tô Miên lên tiếng trước: “Thật ra, ngay từ lúc tiến hành trắc nghiệm nói dối với Tư Đồ Dập, tôi đã cảm thấy anh ta hơi lạ lùng. Rõ ràng Tư Đồ Dập có vấn đề, nhưng khi tôi nghi ngờ kết luận của anh ta, thái độ của anh ta mạng lại một cảm giác rất khó diễn tả”.

“Cảm giác gì cơ?” Lải Nhải hỏi.

Tô Miên ngẫm nghĩ rồi đáp: “Tôi từng nói, nhiều kẻ biến thái nhân cách rất dễ nổi nóng, không thể khống chế tâm trạng, đó là bản tính của họ. Tuy lúc bấy giờ chỉ là thoảng qua nhưng tôi vẫn cảm thấy thái độ thù địch của Hứa Nam Bách. Có điều, tôi chỉ nghĩ, tính tình anh ta bảo thủ, không thích người khác thách thức uy quyền của mình mà thôi, chứ không nghĩ anh ta là thành viên của tổ chức sát thủ. Tôi thật sự nảy sinh nghi ngờ với Hứa Nam Bách là từ chiều hôm qua, khi xem ghi chép truy cập mạng nội bộ của anh ta”.

Tô Miên hừ một tiếng: “Hứa Nam Bách có nằm mơ cũng không ngờ, chúng ta đã cài phần mềm giám sát, theo dõi ghi chép truy cập của từng người. Cứ đối chiếu so sánh là ra ngay kết quả. Tư duy của cảnh sát và tội phạm đương nhiên không giống nhau”. Cô nhìn Lải Nhải: “Anh chỉ đọc qua hồ sơ vụ án rồi đi nghiên cứu dấu vân tay. Điều này phù hợp với đặc điểm hành vi và yêu cầu công việc của anh.”

Lải Nhải: “Thế à?”

“Châu Tiểu Triện mục nào cũng xem nhưng cứ tà tà, Từ Tư Bạch tập trung vào phần thủ pháp gây án của tội phạm và báo cáo khám nghiệm tử thi. Ghi chép truy cập của Mặt Lạnh cũng chỉ xung quanh công việc… Khi một tên tội phạm nhìn thấy hồ sơ vụ án mà hắn từng tham gia, hắn sẽ có tâm trạng như thế nào? Câu trả lời là: Hứa Nam Bách chủ yếu xem báo cáo của cảnh sát và tư liệu về những người cảnh sát tham gia phá án. Phần nạn nhân và thủ pháp gây án, anh ta chỉ giở qua một lượt.” Tô Miên mỉm cười: “Chiêu “ nhìn mầm biết cây” của tôi vận dụng không tồi đấy chứ?”

“Xuất hiện rồi!” Hàn Trầm đột nhiên mở miệng, Tô Miên và Lải Nhải lập tức cầm ống nhòm lên, hướng về ngôi nhà nhỏ. Lúc này, cửa ra vào xuất hiện một bóng đen, âm thầm lén vào văn phòng.

Trong phòng làm việc, Châu Tiểu Triện dán mắt vào màn hình máy tính, không hề phát giác có người đang tiến lại gần.

Đó là một người đàn ông cao lớn, mặc đồ đen, nhẹ nhàng di chuyển không phát ra tiếng động. Hắn từ từ đi đến sau lưng Châu Tiểu Triện.

Châu Tiểu Triện vẫn giữ nguyên tư thế. Cho tới khi người đàn ông dừng lại phía sau lưng, cậu ta mới phát hiện trên bức tường đối diện xuất hiện thêm một hình bóng. Cậu ta giật mình, vội cầm quyển sổ trên bàn định quăng về phía sau. Tuy nhiên, đối phương phản ứng nhanh hơn, đánh mạnh vào gáy Châu Tiểu Triện. Cậu ta chỉ cảm thấy một cơn đau buốt lan tỏa, trời đất quay cuồng, đến mặt đối phương cũng không nhìn thấy đã ngã vật xuống đất.

Người đàn ông ngẩng đầu ngó xung quanh. Xác định không có ai khác, hắn mới đeo găng tay, rút chùm chìa khóa ở thắt lưng Châu Tiểu Triện rồi mở nắp hộp đựng vật chứng.

Tiếp theo, hắn lấy dấu vân tay ra ngoài, nhìn vài giây rồi nhếch miệng, đồng thời rút bật lửa đốt cháy. Đến khi chỉ còn lại tro tàn, hắn ném vào thùng rác bên cạnh.

“Chúng ta có hành động ngay bây giờ không ạ?” Lải Nhải cầm ống nhòm hồng ngoại cất giọng khẩn trương.

“Đợi thêm một lát nữa”. Hàn Trầm đáp khẽ, "Chúng ta vẫn chưa nhận được tín hiệu.”

Sắp bắt được đối tượng tình nghi của một vụ án lớn, lại là người có mối quan hệ mật thiết với cảnh sát, Tô Miên không khỏi xúc động, một tay cầm ống nhòm, tay kia túm cánh tay Hàn Trầm: “Liệu Tiểu Triện có bị ăn đòn nặng không anh? Bắt cậu ta làm bia đỡ đạn, anh cũng tàn nhẫn thật đấy.”

Hàn Trầm thản nhiên đáp: “Cậu ta là người có thân thủ tệ nhất. Nếu đổi lại là người khác, liệu Hứa Nam Bách có yên tâm mạo hiểm không?”

Lải Nhải phì cười: “Sau này bảo Mặt Lạnh nấu canh bồi bổ cho Tiểu Triện là được”.

Ba người đợi thêm một lát nữa, Lải Nhải hỏi: “Vì ghi chép truy cập của giáo sư Hứa nên hai người mới nghi ngờ anh ta, sau đó giăng cái bẫy “dấu vân tay” à?”

Tô Miên gật đầu, hồi tưởng lại phản ứng của mọi người sau khi Lải Nhải cập nhật nửa dấu vân tay được phục hồi vào hệ thống. Đây chính là chủ ý của Hàn Trầm, một chiêu rất hay và bất ngờ, một mặt có thể tìm ra ai là kẻ tình nghi, mặt khác tung ra mồi nhử.

Vì lúc bấy giờ, sau khi đăng nhập hệ thống, dấu vân tay mà mọi người nhìn thấy là không giống nhau. Thứ mà họ nhìn thấy trên máy tính đều là nửa dấu vân tay của chính mình.

“Sau khi phát hiện ra điều đó, cậu lập tức chạy đi báo cáo với tôi.” Hàn Trầm nói.

Lải Nhải cười cười. Anh ta là chuyên gia nên đương nhiên biết rõ từng đường vân trên mười đầu ngón tay của mình. Ban đầu, anh ta không để ý nhưng sau khi quan sát kỹ, anh ta lập tức phát hiện ra điều bất thường. Tại sao lại là vân tay của mình? Lúc đó, anh ta hoàn toàn mù mờ nên mới chạy đi tìm Hàn Trầm.

Hàn Trầm bảo anh ta đừng sốt ruột, đồng thời tiết lộ toàn bộ kế hoạch, còn bảo anh ta làm “mồi nhử”.

“Mặt Lạnh và Châu Tiểu Triện không hề quan tâm đến dấu vân tay, có lẽ xem cũng chẳng hiểu.” Tô Miên lên tiếng, “Từ Tư Bạch tính tình cẩn thận, dấu vân tay lại liên quan đến công việc giám định nên anh ấy xem ngay. Khi nhận ra đây là dấu vân tay của mình…” Cô cười cười, “Anh ấy rất thông minh, lập tức đoán ta chúng ta đang bày trò gì đó. Anh ấy hơi bực mình, gọi điện cho tôi.”

Lải Nhải cảm thán: “Thì ra là vậy”.

Hàn Trầm liếc cô một cái.

“Chỉ duy nhất Hứa Nam Bách”. Tô Miên vừa chăm chú theo dõi ngôi nhà nhỏ qua ống nhòm vừa nói tiếp: “Sau khi nhìn thấy dấu vân tay của mình, anh ta giữ im lặng từ đầu đến cuối”.

Lải Nhải búng tay “tách” một cái: “Chiêu này đúng là hay tuyệt. Đánh vào tâm lý như vậy, anh ta biết làm thế nào? Sau đó, hai người mới đề ra kế hoạch tối nay, dụ anh ta ra tay?”

Tô Miên gật đầu, quay sang Hàn Trầm, Hàn Trầm nhếch miệng, bình thản mở miệng: “Cho dù nhìn thấy nửa dấu vân tay của mình, nhưng với tính cách của Hứa Nam Bách, anh ta cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, thậm chí nghi ngờ đây là một cái bẫy. Vì vậy, chúng ta lại thêm cho anh ta một mồi lửa nữa.”

Tô Miên tiếp lời: “Một mặt, để Hứa Nam Bách cho rằng đối tượng chúng tôi nghi ngờ là anh, cái bẫy mà chúng tôi giăng ra tối nay là để bắt anh. Điều này khiến toàn bộ câu chuyện càng tăng thêm độ tin cậy. Anh ta cũng cho rằng, sau khi bắt được anh, chúng tôi sẽ lơi là cảnh giác. Mặt khác, những lời anh nói cũng rất quan trọng, khiến nah ta tưởng, anh đúng là cảm thấy dấu vân tay quen thuộc nên mới mò đến văn phòng. Sự việc này càng tăng thêm mối nguy cơ cho anh ta. Hứa Nam Bách cho rằng anh sẽ nhanh chóng phát hiện ra, đó là dấu vân tay của anh ta.”

Lải Nhải gật đầu: “Vì đã lên kế hoạch từ trước nên lạo đại điều Mặt Lạnh đi chỗ khác. Như vậy, Châu Tiểu Triện nghiễm nhiên được cử ở lại trông coi dấu vân tay. Trong điều kiện thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Hứa Nam Bách đương nhiên không bỏ qua. Đây cũng là cơ hội duy nhất để anh ta thoát khỏi diện bị tình nghi. Cám dỗ quá lớn, có trách thì nên trách chúng ta đóng kịch quá đạt.”

Hàn Trầm và Tô Miên mỉm cười. Đúng lúc này, di động của Hàn Trầm tít tít báo hiệu có tin nhắn, màn hình hiển thị hai chữ: hành động. Người gửi là Mặt Lạnh.

Ba người không do dự, lập tức chạy xuống dưới, hướng ngôi nhà nhỏ.

Sau khi đốt dấu vân tay, Hứa Nam Bách lại mất mấy phút bố trí máy móc. Hắn mở thiết bị đo lường, điều chỉnh ánh sáng đến mức độ cao nhất rồi chiếu thẳng vào đống giấy lộn ở trên bàn. Hắn ném cả chiếc bật lửa của Lải Nhải lên trên. Khoảng mười mấy phút sau, giấy lộn chắc chắn sẽ bốc cháy, không biết chừng sẽ tạo ra trận hỏa hoạn nho nhỏ. Một khi tiến hành điều tra thì cũng chỉ có thể kết luận do máy móc trục trặc hoặc vận hành không đúng nên dẫn đến sự cố bất ngờ. Về phần Châu Tiểu Triện, cậu ta thần hồn nát thần tính, bị đánh ngất nên không thể cung cấp manh mối có giá trị, không biết chừng có trăm cái miệng cũng khó biện bạch như Lải Nhải.

Làm xong những việc này, Hứa Nam Bách chuẩn bị rời đi. Đúng lúc đó, hắn nghe thấy tiếng động nhẹ. Hắn từ từ quay đầu. Chiếc tủ chứa đồ bên cạnh đột nhiên mở tung, một người đàn ông chui ra ngoài, trong tay cầm camera mini, nhằm thẳng vào hắn.

Đó là Mặt Lạnh, người được cử ra ngoài làm việc, cả ngày không thấy bóng dáng. Không biết anh ta trốn trong tủ bao lâu rồi?

Mặt Lạnh đặt camera xuống bàn, lên tiếng: “Toàn bộ quá trình phạm tội của anh đã được ghi lại và lưu trong hệ thống nội bộ. Bây giờ, anh hãy đi theo tôi. Có gì muốn nói thì hãy nói với họ đi.”

Vào thời khắc này, Hứa Nam Bách mới bừng tỉnh, nhận ra đây chỉ là cái bẫy dành cho mình. Khóe miệng hắn nhếch lên, để lộ nụ cười thâm hiểm. Giây tiếp theo, hắn liền cầm máy tính xách tay trên bàn, ném vào Mặt Lạnh rồi quay người chạy ra ngoài.

Trong tổ Khiên Đen, thân thủ của Mặt Lạnh chỉ thua Hàn Trầm, xuất sắc hơn Tô Miên và Lải Nhải nhiều. Anh ta phản ứng rất nhanh, nghiêng người né tránh rồi giơ tay chụp vai Hứa Nam Bách.

Nhưng Hứa Nam Bách cũng tránh được, tung nắm đấm về phía Mặt Lạnh. Mặt Lạnh có chút ngạc nhiên, không ngờ thân thủ của đối phương lại khá như vậy. Điều này khiến anh ta càng tin chắc, người đánh lén Tiểu Bạch hôm ở nhà Thiệu Luân chính là Hứa Nam Bách.

Trong lúc đánh nhau, hai người nghe thấy tiếng bước chân từ phía xa xa. Hứa Nam Bách giật mình, đưa mắt về phía của ra vào, kết quả bị Mặt Lạnh đấm một phát vào bụng. Hứa Nam Bách đau đớn gập người, Mặt Lạnh nhanh như chớp bẻ quật cánh tay đối phương, đồng thời đẩy hắn vào tường: “Anh chạy không thoát đâu.”

Hứa Nam Bách hít một hơi sâu. Một giáo sư luôn chỉnh tề và nho nhã, thời khắc này đầu tóc lòa xòa, kính trắng rơi xuống đất, đồng hồ và vòng hạt ở tay cũng xiêu vẹo.

Hắn ngoảnh đầu về phía Mặt Lạnh, đột nhiên bật cười, ánh mắt âm u khó dò, đồng thời cất giọng lạnh lùng: “Cậu tưởng cứ thế bắt được tôi sao?”

Mặt Lạnh thoáng ngẩn người.

Hàn Trầm, Tô Miên và Lải Nhải chạy thục mạng về phía văn phòng, lúc này cửa đang mở toang. Lải Nhải sôi sục ý chí chiến đấu, vừa chạy vừa lẩm bẩm: “Mẹ kiếp! Tên Hứa Nam Bách này rất cáo già nên chúng ta không thể lắp camera theo dõi, cũng không thể mai phục ngay bên ngoài. Hắn lại là người trong nội bộ nên không thể kinh động đến các đồng nghiệp khác. Có điều, người mai phục trong phòng là Mặt Lạnh, anh ta vốn thận trọng, lại giỏi đánh đấm, kiểu gì cũng hạ gục tên giáo sư? Chỉ e anh ta vì muốn trả thù cho Châu Tiểu Triện, ra tay quá tàn nhẫn…”

Ba người nhanh chóng chạy đến ngôi nhà nhỏ. Vừa vào phòng, Tô Miên liền bật đèn điện. Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, cô và Lải Nhải đều sững sờ. Hàn Trầm sa sầm mặt vội chạy đến chỗ Mặt Lạnh.

Vì trận đọ sức vừa rồi nên căn phòng hơi hỗn loạn, ghế đổ chỏng chơ. Châu Tiểu Triện vẫn bất tỉnh, Mặt Lạnh nằm dưới đất, bả vai cắm một con dao, máu tuôn ra như suối, còn Hứa Nam Bách đã biến mất.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bánh xe ma sát trên mặt đất. mọi người đều ngẩng đầu, thấy hai luồng đèn pha xuyên qua màn đêm, nhanh chóng di chuyển ra cổng lớn cơ quan.

“Gọi xe cấp cứu!” Hàn Trầm nghiêm giọng rồi lập tức chạy ra ngoài, Tô Miên vội vàng bám theo anh.

Buổi đêm yên tĩnh, gió lạnh từ ngoài thổi vào, Lải Nhải vô cùng sốt ruột, gọi 120 rồi vỗ vào mặt Châu Tiểu Triện: “Mau tỉnh lại đi!”

Châu Tiểu Triện từ từ mở mắt, lập tức ngồi dậy: “Thế nào rồi, thế nào rồi? Đã bắt được Hứa Nam Bách chưa?” Cậu ta ngoẹo đầu, bóp gáy: “Hắn đánh tôi đau chết đi được ấy!”

Thấy cậu ta không sao, Lải Nhải thở phào nhẹ nhõm: “Hắn chạy mất rồi! Lão đại và Tiểu Bạch đang đuổi theo. Không ngờ hắn lại đâm Mặt Lạnh một nhát”.

Hai người đồng thời quay sang Mặt Lạnh, may mà nhát dao không trúng chỗ hiểm. Châu Tiểu Triện vội chạy về chỗ ngồi của mình lấy hộp cứu thương, Lải Nhải vỗ vào má Mặt Lạnh: “Mặt Lạnh! Anh còn không chịu tỉnh? Hứa Nam Bách chạy thoát rồi kìa!”

Mặt Lạnh không bị hôn mê quá sâu, lông mi anh ta hơi động đậy, đôi mắt từ từ mở ra. Lải Nhải hết sức vui mừng: “Tốt quá!” Châu Tiểu Triện nhanh chóng đi đến, xử lý vết thương cho anh ta.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Tên Hứa Nam Bách sao có thể làm anh bị thương?” Lải Nhải hỏi: “Không phải hắn giở trò đánh lén đấy chứ?”

Mặt Lạnh nhận miếng vải băng từ tay Châu Tiểu Triện, ấn vào vết thương rồi đứng dậy. Anh ta hơi chau mày: “Tôi không biết!”

Lải Nhải và Châu Tiểu Triện không khỏi ngạc nhiên: “Anh không biết ư?”

Mặt Lạnh gật đầu, trong đầu hiện lên cảnh tượng trước khi anh ta hôn mê. Anh ta ấn người Hứa Nam Bách vào tường chuẩn bị còng tay đối phương. Đúng lúc này Hứa Nam Bách ngoảnh đầu về phía anh: “Mặt Lạnh, tay của tôi”.

Mặt Lạnh vô thức đưa mắt xuống cổ tay hắn. anh ta thấy mặt đồng hồ phát sáng, kim giờ, kim phút và kim giây đang từ từ di chuyển; còn chuỗi hạt đeo tay của Hứa Nam Bách cũng dường như tỏa ra ánh sáng kỳ dị dưới ánh đèn.

Mặt Lạnh chưa kịp phản ứng, Hứa Nam Bách đã bắt đầu xoay chuyển từng hạt tròn. Trong khi đó, tiếng tích tắc của kim đồng hồ lọt vào tai anh ta theo một nhịp điệu rõ ràng.

“One, two, three, four…” Giọng Hứa Nam bách như từ một nơi rất xa truyền tới: “Cậu đã nghe thấy tiếng kim đồng hồ chưa? Có phải rất nhẹ nhàng, rất dễ chịu không?”

Mặt Lạnh không nhớ rõ chuyện xảy ra sau đó. Tuy nhiên, bản năng cơ thể vẫn còn nên khi mơ hồ cảm thấy mũi dao sắc lạnh chạm vào làn da của mình, anh ta liền xoay người né tránh. Sau đó, anh ta nghe thấy tiếng tích tắc lặp đi lặp lại bên tai, còn bản thân chìm vào bóng tối vô tận.

“Anh bị thôi miên rồi!” Châu Tiểu Triện tròn mắt.

Mặt Lạnh ngẫm nghĩ rồi gật đầu. Ba người từng nghe qua về thuật thôi miên nhưng chưa được chứng kiến bao giờ, không ngờ chuyện này lại xảy ra với Mặt Lạnh. Lải Nhải lập tức chửi bậy một câu.

Ngoài cửa chợt vang lên tiếng bước chân gấp gáp, Từ Tư Bạch và Tiểu Diêu xuất hiện. Từ Tư Bạch đảo mắt một vòng quanh phòng, mở miệng hỏi: “Bọn họ đâu rồi?”

Mặt Lạnh lên tiếng: “Tôi không sao! Chúng ta đuổi theo đi.”

Mấy người đàn ông không chậm chễ, lập tức lên hai chiếc xe cảnh sát, hú còi phóng đi.

Land Rover lao nhanh trong đêm tối. Ở con đường phía trước, ô tô của Hứa Nam Bách phóng với tốc độ cao nhất, hòng cắt đuôi Hàn Trầm, nhưng làm sao có thể? Khoảng cách giữa hai chiếc xe ngày càng gần, Hứa Nam Bách lập tức rẽ sang đường bao hướng ra ngoại ô thành phố. Vào thời điểm này, trên đường bao không có nhiều xe con, mà chỉ toàn xe tải chở hàng đường dài. Mặt đường nhiều chỗ đang thi công và tu sửa nên tương đối khó đi.

Hàn Trầm dõi mắt về phía trước, điều khiển ô tô lạng lách giữa những chiếc xe tải, bám theo Hứa Nam Bách. Tô Miên kết thúc cuộc điện thoại với Lải Nhải, quay sang nói với anh: “Là thuật thôi miên, Hứa Nam Bách đã thôi miên Mặt Lạnh. Nếu không phải Mặt Lạnh phản ứng nhanh, kíp né tránh có khi anh ta đã nguy hiểm đến tính mạng chứ không chỉ bị đâm vào vai”.

Ngừng vài giây, cô nói tiếp: “Mặt Lạnh nhắc đồng hồ và vòng hạt. Trước kia, em cũng có đọc sách về lĩnh vực này, chắc đây là công cụ dùng để thôi miên của Hứa Nam Bách. Thảo nào anh ta suốt ngày đeo vòng hạt, còn hay xoay đi xoay lại. Nghe nói, những cao thủ về thôi miên ngay cả trong cuộc sống thường ngày cũng có thể khiến đối phương rơi vào trạng thái lơ mơ một cách vô thức. Vì vậy, tối nay anh ta mới dễ dàng thành công”.

Sắc mặt Hàn Trầm càng trở nên lạnh lẽo: “Bám chắc vào!” Anh nói.

Tô Miên lập tức túm tay vịn. Anh liền rồ ga, chiếc xe lao đi như tên bắn. Tô Miên trợn mắt, lập tức quay đầu sang một bên. Một tiếng “ầm” lớn vang lên, Land Rover đã đâm thẳng vào đuôi xe của Hứa Nam Bách.

Ô tô của Hứa Nam Bách bắn về đằng trước, va chạm với lan can bên đường. Hắn vội đánh tay lái, tiếp tục phóng đi. Hàn Trầm nhếch miệng, để lộ nụ cười lạnh lùng. Anh khéo léo điều khiển ô tô luồn lách qua những chiếc xe tải ở bên cạnh rồi lại rồ ga đuổi theo, lại một lần nữa ép Hứa Nam Bách vào đường cùng giống như đang chơi trò mèo đuổi chuột.

Nếu việc Mặt Lạnh bị thương khiến Tô Miên vừa phẫn nộ vừa đau lòng, thì bây giờ chứng kiến Hàn Trầm thản nhiên lái chiếc ô tô trị giá hơn một triệu, đâm bẹp đầu mà không chớp mắt, cô vừa sảng khoái vừa xót của.

Trước mặt là một ngã tư, ở giữa có bùng binh. Xe của Hứa Nam Bách chạy thẳng về con đường phía trước. Hàn Trầm né tránh một chiếc ô tô rẽ qua. Tô Miên lại túm chặt tay vịn. Đúng lúc này, cô chợt nhìn thấy tia sáng màu đỏ nhấp nháy trong bãi cỏ ở bùng binh.

“Đó là thứ gì thế?” Cô liền giơ tay chỉ.

Hàn Trầm liếc qua, lập tức đánh tay lái, chuyển hướng về bụi cây ở bên đường. Tô Miên chỉ cảm thấy thân xe văng đi, bánh xe ma sát trên mặt đường phát ra âm thanh sắc nhọn. Land Rover đâm vào hai thân cây nhỏ, lao xuống dốc rồi dừng lại.

“Ầm!” Đằng sau vang lên tiếng nổ cực lớn, ánh lửa chiếu sáng cả con đường. Hàn Trầm liền buông tay lái, ôm Tô Miên vào lòng, cúi thấp người. Do bị ảnh hưởng bởi vụ nổ nên cửa kính xe bị vỡ, rơi xuống sau lưng anh.

Tô Miên kinh hãi ngẩng đầu: “Anh không sao đấy chứ?”

“Không sao”. Hàn Trầm nhặt mảnh vụn thủy tinh bám trên tóc cô rồi mở cửa xuống xe. Tô Miên cũng bước xuống, cùng anh ngẩng đầu quan sát tình hình trên đường. Bùng Binh đang bốc cháy, vụ nổ có uy lực rất lớn nên đoạn đường xung quanh cũng bị phá hỏng. Rất nhiều xe tải đã dừng lại, các tài xế nhảy xuống xe, chạy thục mạng về phía sau. Còn ở con đường phía trước ô tô của Hứa Nam Bách đã biến mất.

Trống ngực Tô Miên đập thình thịch, cô đảo mắt một vòng. Sát thủ thứ tư, kẻ chuyên về chất nổ đã xuất hiện. Nhưng xung quanh vô cùng hỗn loạn, cô làm sao có thể phát hiện ra hắn?

“Lên xe!” Hàn Trầm lại ngồi vào ô tô, rút di động gọi đi, “Lập tức kiểm tra mọi camera theo dõi trên những con đường quanh đây. Mau tìm hắn cho tôi!”

Land Rover lại đi theo hướng Hứa Nam Bách biến mất, tiếp tục cuộc truy đuổi.

Lúc này, trời đã tờ mờ sáng, xung quanh vô cùng tĩnh lặng, chỉ thỉnh thoảng có tiếng còi hú xe cảnh sát vụt qua.

Lúc này khoảng hơn năm giờ sáng, Hàn Trầm lái ô tô đi trên một con đường núi. Tô Miên đã nhìn thấy đuôi xe của Hứa Nam Bách thấp thoáng phía trước. Còn ở nơi xa xa, mấy chiếc xe cảnh sát đang xuyên qua khu rừng. Cuộc vây bắt đã được hình thành, Hứa Nam Bách mọc cánh cũng khó thoát.

Hai chiếc ô tô ngày càng thu hẹp khoảng cách. Khi chỉ còn cách xe của Hứa Nam Bách mười mấy mét, Hàn Trầm đột ngột kéo tay Tô Miên, đặt lên vô lăng: “Em lái đi”.

“Hả?” Tô Miên ngẩn người. Có lẽ vẻ mặt của cô quá buồn cười nên Hàn Trầm nhếch mép: “Anh giao mạng sống cho em đấy!” Nói xong, anh rút khẩu súng ở thắt lưng thò nửa người ra ngoài, nhằm thẳng vào lốp xe đối phương.

Lúc này mà anh còn có tâm trạng đùa cợt, Tô Miên thật sự muốn cho anh ăn đòn. Nhưng cô chỉ nghiến răng, tay nắm chặt vô lăng, tập trung lái xe.

“Pằng! Pằng! Pằng!” Mấy phát súng vang lên, hai lốp sau và một lốp trước xe của Hứa Nam Bách bị trúng đạn. Ô tô chạy ngoằn ngoèo thêm một đoạn rồi đâm vào thân cây bên lề đường, nằm im bất động. Bên cạnh thân cây là vực sâu, ở dưới có một con sông chảy cuồn cuộn, vô cùng nguy hiểm.

Tô Miên lập tức phanh gấp, Hàn Trầm nhảy xuống, cầm súng tiến lại gần xe của Hứa Nam Bách. Ở đầu kia con đường núi, mấy chiếc xe cảnh sát cũng nhanh chóng dừng lại. Lải Nhải, Mặt Lạnh và mấy người cảnh sát hình sự cầm súng nhảy xuống xe, đứng vây quanh chiếc ô tô đó.

Vừa xuống xe, Tô Miên liền bắt gặp Từ Tư Bạch đứng ở phía đối diện. Hai người nhìn nhau từ phía xa rồi lại ngoảnh đầu về hướng Hứa Nam Bách.

“Mau xuống xe!” Một người cảnh sát cất cao giọng. Vô số khẩu súng nhằm thẳng vào chiếc ô tô từ khoảng cách hàng chục mét.

Sau giây phút trầm mặc ngắn ngủi, cửa xe đã bị đâm biến dạng từ từ mở ra. Hứa Nam Bách bước xuống. Khác với vẻ nho nhã thường ngày, bộ dạng của hắn bây giờ rất thảm hại. Mái tóc lòa xòa, bộ đồ đen xộc xệch, vòng hạt trên cổ tay chỉ còn lại sợi dây và một vài hạt tròn. Sắc mặt hắn u ám, ánh mắt đầy vẻ châm biếm và oán hận. Hắn đảo mắt qua các thành viên tổ Khiên Đen rồi từ từ giơ hai tay, đặt sau gáy.

“Ngồi xuống!” Mặt Lạnh ra lệnh.

Hàn Trầm vẫn giữ nguyên tư thế, theo dõi nhất cử nhất động của hắn. Hứa Nam Bách đột nhiên cười cười, lùi lại phía sau hai bước.

Đằng sau là vực sâu, trong khi hắn chỉ còn cách mép vực một bước chân. Mọi người nín thở, Hàn Trầm nghiêm giọng: “Mau dừng lại”.

Ánh mắt Hứa Nam Bách tựa hồ dõi về một nơi rất sâu xa. Sau giây phút thất thần ngắn ngủi, liền nhìn chằm chằm Tô Miên.

“Tiểu sư muội, em còn nhớ câu đó không?”

Tô Miên lạnh lùng nhìn hắn, không nói một lời.

Hứa Nam Bách tiếp tục mở miệng, nói rành rọt từng từ một, thanh âm vang vọng, tựa như tuyên bố với cả núi rừng, “Cuộc đời của tôi đã sớm kết thúc. Cho đến khi gặp được người đó, sinh mệnh mới thật sự được đốt cháy”.

Tô Miên chấn động. Vừa dứt lời, gương mặt Hứa Nam Bách để lộ ý cười kỳ dị, khóe miệng rỉ ra một dòng máu tươi.

“Hắn đã uống thuốc độc.” Lải Nhải hét lớn. Nhưng không còn kịp nữa. Hứa Nam Bách vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi dang hai tay ngả người về phía sau.

Hàn Trầm đã sớm có sự chuẩn bị, lập tức lao đến để túm lấy cánh tay hắn. Tuy nhiên, không biết có phải là ý trời, đất đá dưới chân Hứa Nam Bách bỗng bị sụt lún, khiến cả người hắn rơi xuống dưới trong giây lát.

Mọi người đều chạy đến mép vực. Từ Tư Bạch cũng đi lên, đứng cạnh Tô Miên, lặng lẽ quan sát. Ở dưới đáy vực sâu mấy chục mét, nước sông cuồn cuộn như vạn mã phi nhanh đã cuốn trôi tất cả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui