Truy Tìm Ký Ức

Nói đến đây, Tô Miên vô thức liếc Hàn Trầm. Trên thực tế, ở đây cũng có một người mang lại sự tổn thương to lớn về mặt tình cảm cho Tân Giai.

Hàn Trầm đương nhiên hiểu ánh mắt của cô, nhưng sắc mặt anh vẫn không hề thay đổi.

Châu Tiểu Triện lên tiếng: “Đúng thế! Người nào cũng chịu sự tổn thương từ phía gia đình”. Lải Nhải tiếp lời: “Tổng kết điều này có tác dụng gì không?”

Tô Miên mỉm cười: “Hiện tại, chúng ta vẫn chưa rõ tình hình của Hứa Nam Bách và R. Nhưng căn cứ vào hoàn cảnh gia đình và tính cách của Hứa Nam Bách, tôi đoán, nhiều khả năng anh ta không được bố công nhận, hơn nữa còn nảy sinh mâu thuẫn lớn.

Trên thực tế, có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến tâm lý biến thái, chứ không phải ai cũng bị tổn thương nghiêm trọng từ phía gia đình. Tính theo xác suất thống kê, tỷ lệ là 50:50. Vậy mà trong sáu thành viên, đã có năm người thuộc trường hợp nói trên. Điều này có nghĩa không phải sự trùng hợp, mà đây là …” Ngừng vài giây, cô nhấn mạnh: “… Một trong những tiêu chuẩn lựa chọn thành viên của S. Nhóm sát thủ này là một tổ chức lạnh lùng, thông minh, lý trí, tàn nhẫn. Với tư cách nhân vật nòng cốt, S chắc chắn là một người xuất sắc. Người như vậy lại định ra một tiêu chuẩn “cảm tính” đến thế, chứng tỏ S có chấp niệm sâu sắc về vấn đề này, thậm chí có thể đây là nguyên nhân dẫn đến sự biến thái của hắn. Vì vậy, chân dung đầu tiên của S là, hắn từng bị gia đình gây tổn thương nặng nề về mặt tâm lý.”

Lải Nhải và Châu Tiểu Triện gật đầu, Mặt Lạnh hỏi: “Nghiêm trọng đến mức độ nào?”

Tô Miên ngẫm nghĩ rồi đáp: “Ví dụ, hắn bị ngược đãi một thời gian dài hay trong gia đình từng xảy ra vụ giết người thân”.

Mọi người im lặng lắng nghe, Tô Miên tiếp tục phân tích: “Chân dung thứ hai của S, hắn có khả năng là nhân viên trong ngành cảnh sát. Dù không phải thì hắn cũng từng học ở trường cảnh sát hoặc các chuyên ngành có liên quan.”

Cô mỉm cười: “Đặc điểm chung thứ hai của nhóm sát thủ là sự trung thành. Đối với một kẻ tâm lý biến thái, lợi ích không thể đổi lấy sự trung thành của bọn họ, cưỡng ép càng không thể, chỉ duy nhất yếu tố thấu hiểu và đồng cảm mới giành được điều đó. S thấu hiểu các thành viên, chỉ dẫn bọn chúng nên được chúng coi là lãnh tụ tinh thần.

Dưới sự dẫn dắt của S, chúng đã hình thành một tổ chức như thế nào? Đầu tiên là kín đáo, không một chút sơ hở, hầu như chẳng để lại dấu vết và chứng cứ khi gây án. Một lần phạm tội có thể dễ dàng làm được điều này, nhưng nhiều lần thì rất khó. Hơn nữa, thủ pháp gây án của mỗi tên sát thủ lại khác nhau, liên quan đến nhiều lĩnh vực như giám định dấu vết, địa lý, tâm lý tội phạm, điều tra hình sự, pháp y… Điều này chứng tỏ, S nắm rất rõ kiến thức và quy trình vận hành của ngành cảnh sát.

Ngoài ra, hắn còn cho các thành viên phát huy sở trường của mình như T bắn súng, A dùng chất nổ, R moi tim… để chúng có thể giải phóng tâm trạng, khiến chúng thỏa mãn và hưởng thụ. Điều này chứng tỏ, S rất rành về phương diện tâm lý.

Lải Nhải thắc mắc: “Liệu có tồn tại khả năng, hắn không phải là người thuộc ngành cảnh sát mà là tội phạm lõi đời, đấu với cảnh sát bao nhiêu năm nên mới hiểu rõ về chúng ta như vậy?”

Tô Miên lắc đầu: “Không đâu. Bây giờ chân dung thứ ba của S. Năm đó, hắn khoảng từ 20-30 tuổi, nhiều khả năng là đàn ông.”

Lải Nhải ngạc nhiên: “Hắn trẻ như vậy sao?”

Tô Miên đáp: “Đúng thế. Ở đây có hai nguyên nhân. Thứ nhất, tuổi tác của mấy thành viên trong tổ chức sát thủ đều không lớn lắm. Năm đó T và A chưa đến hai mươi tuổi. Nếu lớn hơn nhiều tuổi, lại đảm nhiệm vai trò lãnh tụ tinh thần thì trong con mắt của những thành viên bị tổn thương tâm lý từ phía gia đình, sự tồn tại của hắn sẽ có vai trò như một “người cha”. Tuy nhiên, bất kể thái độ của Hứa Nam Bách khi nói đến S hay câu từ nhắc tới S trong bài thơ của L và R, đều không bộc lộ thái độ kính trọng, mà dường như chỉ coi S là một thành viên trong nòng cốt của tổ chức mà thôi. Vì vậy, tôi đoán cách biệt tuổi tác của S và bọn chúng không lớn lắm, rất có thể là cùng độ tuổi. Nguyên nhân thứ hai, hành vi phạm tội của nhóm sát thủ năm đó đột nhiên bùng phát, công khai thách thức cảnh sát, dẫn đến cuộc chiến đẫm máu sau đó, khiến tổ chức tan rã. Mặc dù chúng lên kế hoạch tỉ mỉ, chu đáo nhưng cách hành sự lại mang tính chủ quan.

Ngoài ra đặc điểm gây án của phụ nữ thông thường khác với nam giới, sẽ tinh tế hơn, thủ pháp giết người cũng khác. Các thành viên của tổ chức này từ đầu đến cuối không thể hiện bất cứ đặc điểm nào của phái nữ, vì vậy tôi nghĩ, người lãnh đạo nhất định là nam giới.

Tiếp theo là ba chân dung cuối cùng. Thứ nhất, mỗi thành viên trong tổ chức đều thông thạo một nghề kỹ thuật nào đó, có người tài năng bẩm sinh nhưng đa phần học tập và đào tạo sau này. Tập trung vào kiến thức chuyên ngành hoặc một môn kỹ thuật ở mức độ nhất định có tác dụng vỗ về và xoa dịu tâm trạng xao động của kẻ tâm lý biến thái. Vì vậy, tôi đoán S cũng thông thạo một ngành kỹ thuật. Đây cũng là vỏ bọc để hắn ngụy trang thân phận của mình.

Thứ hai, S phải là một người thông minh, hiểu biết rộng, có sức hút to lớn mới có thể khiến nhiều thành viên tin phục và trung thành với hắn, đồng thời có thể đưa ra kế hoạch phạm tội hoàn hảo như vậy.

Thứ ba, S phải có nền tảng kinh tế vững chắc thì mới có thể tập hợp nhiều người và đào tạo bọn chúng.”

Mọi người đều nhìn lên tấm bảng trắng. Trong quá trình phân tích vừa rồi Tô Miên đã viết sáu chi tiết liên quan đến S.

1. Nam giới, tuổi từ 25-35.

2. Từng bị tốn thương tâm lý từ phía gia đình, bị ngược đãi một thời gian dài hoặc trong nhà xảy ra vụ giết người thân.

3. Học vấn cao, thành tích xuất sắc, hiểu biết rộng.

4. Nhà giàu, có thể tự do sử dụng một khoản tiền lớn.

5. Trước đây từng làm việc trong ngành cảnh sát, công việc có liên quan, từng học qua về chuyên ngành này.

6. Thông thạo một ngành kỹ thuật, đây có thể là công việc ngụy trang.

“Năm năm trước, phía cảnh sát thẩm vấn nhiều đối tượng tình nghi, nhân chứng hoặc người có liên quan đến vụ án…” Tô Miên nói, “Đầu tiên, hãy tìm kiếm S trong số những người đó và cả nhân viên cảnh sát tham gia vụ án, chúng ta sẽ có thu hoạch cũng không biết chừng.”

Đúng lúc này, Hàn Trầm đột nhiên mở miệng: “Tôi cũng muốn phác họa một chân dung.”

Hả? Anh cũng phác họa chân dung ư? Tô Miên ngồi xuống ghế rồi quay sang Hàn Trầm. những người khác nhìn anh bằng cặp mắt hứng thú. Hàn Trầm không tỏ ra trang trọng như Tô Miên, nào là đứng trước mọi người, nào là vừa phân tích vừa viết lên bảng. Anh xoay ghế ngồi về phía mọi người rồi mở miệng: “Các cậu còn nhớ một loạt hành vi phạm tội của T không?”

Mọi người chưa kịp phản ứng, anh lại nói tiếp: “Thứ nhất là mồi nhử. T giết một số đối tượng trước, để phía cảnh sát cho rằng, mục đích của hắn là trừng phạt những người này. Tất nhiên, đây cũng là một trong những mục tiêu của hắn nhưng không phải là mục tiêu chủ yếu nhất.

Thứ hai, hắn biết cách tạo dư luận. Thông qua mồi nhử trước đó, hành động phạm tội của hắn trở thành tâm điểm chú ý. Nên đến lúc hắn thực hiện kế hoạch trừng phạt thật sự, sẽ gây ra ảnh hưởng lớn cho xã hội.

Thứ ba, hắn khống chế thời gian rất chuẩn. Điểm này xuất phát từ việc hắn hiểu rõ ngành cảnh sát, biết rõ tôi và Tô Miên như Tô Miên vừa đề cập. Trước khi đi vào vùng núi tham gia cuộc thi CS, chúng ta đã tìm ra nơi ở và xe ô tô của hắn, chẳng mấy chốc sẽ tìm ra thân phận hắn. Nhưng hắn chỉ mất hai ngày đã hoàn thành kế hoạch phạm tội. Hắn phải sắp xếp cực kỳ tỉ mỉ và chu đáo mới có thể làm được điều này”.

Nói đến đây, mọi người đều gật đầu. Ai nấy đều nhớ rõ mồn một quá trình phạm tội của T. Hàn Trầm bình thản nói tiếp: “Thứ tư, mục đích thật sự của hắn được che giấu rất kỹ, không để lộ bất cứ manh mối nào, thậm chí đến phút cuối mới được công khai. Nhưng vào thời khắc đó hắn đã đạt được mục đích của mình, cục diện đã được xác định."

Tô Miên hơi ngẩn người. Cô không rời mắt khỏi Hàn Trầm, trong đầu lóe lên một ý nghĩ nào đó, nhịp tim cũng đập nhanh hơn.

Hàn Trầm bỗng chuyển sang vấn đề khác: “Lại nói đến Tân Giai. Tuy khả năng hoạch định không bằng T nhưng cũng chẳng phải hạng tầm thường. Hôm đó, cô ta lợi dụng chuyện của Tô Miên nhử tôi đến vùng núi. Trên đường, cô ta không ngừng tạo ra hình ảnh giả dối, khiến tôi tưởng cô ta đã mất hết hi vọng về tôi nên quyết định bỏ cuộc. Mục đích thật sự được che giấu đên phút cuối của cô ta là dụ tôi vào căn nhà có khí độc, trở thành người thực vật.” Ngừng vài giây, anh nói tiếp: “Theo hồ sơ của T, sau khi bỏ nhà đi, hắn biệt vô âm tín, chắc là gia nhập tổ chức tội phạm của S. Vì vậy, rất có thể hắn được S đào tạo trở thành sát thủ và chịu ảnh hưởng của S như Tô Miên nhận xét. Tân Giai cũng tương tự…”

Tô Miên lập tức tiếp lời: “… Vì vậy, A, L và R nhiều khả năng cũng hành sự theo phong cách đó”.

Lải Nhải cau mày: “Cũng có nghĩa là, một loạt hành động như cài bom, dựng tượng sáp, bắt cóc Châu Tiểu Triện và Từ Tư Bạch đều chỉ là mồi nhử. Bởi vì lá thư khiêu chiến trước đó, chúng ta đều cho rằng mục đích của chúng là quyết chiến với tổ Khiên Đen để trả thù cho các thành viên đã thiệt mạng. Đây chỉ là một trong những mục đích của chúng, chứ không phải là mục đích thật sự và quan trọng nhất.”

Mặt Lạnh tiếp lời: “Lợi dụng dư luận, kiểm soát thời gian, chúng cũng giống T ở hai điểm này. Hiện tại, ba tên đã trở thành đề tài thu hút sự quan tâm của dư luận và giờ truyền thông. Tiếp theo, bất kể chúng làm gì cũng sẽ trở thành tâm điểm chú ý. Tuy bây giờ chúng ta đã có một số manh mối, nhưng vẫn cần thêm thời gian để điều tra. Tình hình này tương đối giống vụ của T.”

Hàn Trầm kết luận: “Chúng còn một mục đích thật sự được che giấu rất kỹ, chưa từng để lộ, không phải những thứ chúng ta đã nhìn thấy. Đây mới là dự tính ban đầu của nhóm sát thủ. Kế hoạch phạm tội thật sự của chúng chắc sẽ tiến hành trong thời gian tới.”

Đã hơn tám giờ sáng, ánh nắng nhàn nhạt chiếu vào phòng họp. Mọi người nhất thời im lặng. Hàn Trầm cầm cốc trà, uống một ngụm. Nhìn gương mặt nghiêm nghị của anh, lại liên tưởng đến những lời vừa rồi, sống lưng Tô Miên lạnh toát.

Châu Tiểu Triện mở miệng hỏi: “Lão đại! Tiếp theo, chúng ta phải làm thế nào mới tìm ra mục đích thật sự của đối phương?”

Mọi người đều quay sang Hàn Trầm, Tô Miên cúi đầu, vẻ mặt có chút thất thần. Anh liếc cô một cái, đồng thời lên tiếng: “Hành động trừng phạt của T ở giai đoạn đầu là vì sự trừng phạt càng lớn ở phía sau. Tương tự, những chuyện ba tên sát thủ gây ra trước đó, cho dù là mồi nhử, cũng sẽ tồn tại một mối liên hệ nào đó với hành động tiếp theo. Tiểu Triện, cậu hãy chỉnh lý lại một lượt toàn bộ hành vi phạm tội của chúng.”

“Được ạ!” Châu Tiểu Triện đứng lên, đi tới trước một tấm bảng trắng, vừa nói vừa viết như đã học thuộc lòng:

“Khoảng 11 đến 12 giờ tối ngày 6, A đột nhập vào nhà lão đại, gọi chị xưng em với Tiểu Bạch, để lại bức thư khiêu chiến tổ Khiên Đen.

7 giờ 7 phút ngày 7, chúng gây án lần đầu. Trong thành phố đồng thời xảy ra vụ nổ, vụ tượng sáp và người cá. Ba tên chính thức xuất hiện.

7 giờ 7 phút ngày 9, chúng gây án lần thứ hai, làm chết một người. Chúng ta phá giải được bài hát L viết cho A.

3 giờ chiều ngày 9, Tiểu Bạch nhận được đoạn băng khiêu vũ của L. A và R cũng xuất hiện trong đoạn băng.

Ngày 11, lão đại truy đuổi L, nã đạn khiến hắn bị thương.

Tối ngày 11, Tiểu Bạch lại nhận được tin nhắn của A, nói sẽ giết hai người để trả thù cho L.

Sáng sớm ngày 12, phát hiện hai người dân bị hóa trang thành thằng hề, trên người buộc trái bom. Lão đại phá giải bài thơ do R viết, Tiểu Bạch suy đoán ra mật mã của trái bom thứ hai là ngày sinh nhật của Tô Miên. Cảnh sát cứu thoát hai dân thường.

Cùng buổi sáng ngày 12, Châu Tiểu Triện và bác sĩ Từ bị bắt cóc. Chúng bắt Tiểu Bạch lựa chọn, nhưng cuối cùng cả hai người đều thoát chết.

Kể từ hôm đó, A, L và R biệt tích một tuần liền.

Mọi người đều dõi mắt lên tấm bảng. Hàn Trầm trầm tư trong giây lát rồi mở miệng: “Lập tức liên lạc với cảnh sát Bắc Kinh, tìm kiếm S theo chân dung do Tô Miên phác họa, đồng thời rà soát lại một lượt tất cả manh mối, nạn nhân từ ngày 7, xem có tồn tại mối liên hệ hay không? Hãy điều tra tất cả những cảnh sát và nhân viên công vụ tham gia vụ án.”

Sau khi cuộc họp kết thúc, tổ Khiên Đen bắt đầu bận rộn. Nhiệm vụ của Châu Tiểu Triện là điều tra mối liên hệ giữa các nạn nhân, cũng là sở trường của cậu ta. Cậu ta tìm một phòng họp nhỏ yên tĩnh để tập trung tinh thần làm việc.

Tài liệu tương đối nhiều Châu Tiểu Triện phải chạy đi chạy lại giữa văn phòng và phòng họp mấy lần. Đúng lúc ra đến hành lang, cậu ta bất chợt nhìn thấy Tô Miên đi vào gian chứa đồ, trên tay cầm bao thuốc lá.

Chẳng phải lão đại không cho Tiểu Bạch hút thuốc hay sao? Châu Tiểu Triện lập tức mang tài liệu vào phòng họp rồi lặng lẽ đi tới gian chứa đồ đó.

Qua cánh cửa khép hờ, cậu ta phát hiện bên trong chất đầy đồ đạc, không bật đèn, tối mờ mờ, thoang thoảng mùi ẩm mốc. Châu Tiểu Triện chau mày, Tiểu Bạch muốn hút thuốc cũng nên tìm nơi tử tế chứ.

Cậu ta thò đầu vào trong, liền nhìn thấy Tô Miên đang ngồi trên đống thùng bên cạnh cửa sổ. Rèm cửa kéo một nửa nên có ánh sáng từ bên ngoài hắt vào. Tô Miên ngồi khoanh chân trên thùng gỗ, tay kẹp điếu thuốc. Cô cúi đầu, hít hết hơi này đến hơi khác, sắc mặt có vẻ nhợt nhạt.

Châu Tiểu Triện gọi khẽ: “Tiểu Bạch.”

Tô Miên ngẩng đầu, ngón tay kẹp điếu thuốc bất động. Trong tổ Khiên Đen, người hiểu rõ cô nhất chưa chắc đã là Hàn Trầm mà là Châu Tiểu Triện. Bắt gặp bộ dạng này của cô, cậu ta lập tức hiểu ra vấn đề.

“Chị đang sợ hãi đúng không? Chị sợ điều gì chứ?” Bằng không tại sao cô lại một mình trốn ở đây hút thuốc?

Trong ấn tượng của Châu Tiểu Triện, Tiểu Bạch là người không sợ trời không sợ đất. Cho dù có lúc nôn nóng, sốt ruột lo lắng cho Hàn Trầm nhưng cậu ta thật sự chưa bao giờ thấy cô sợ hãi điều gì. Tuy mắc chứng sợ độ cao nhưng khi cần thiết, cô cũng sẽ ép bản thân nhảy xuống. Cô chẳng sợ chết. Tổ chức sát thủ có tàn ác và nguy hiểm đến mấy, cô cũng chưa từng kiêng dè bọn chúng.

Châu Tiểu Triện lập tức khép cửa, chạy đến bên Tô Miên ngồi xuống cạnh cô: “Rốt cuộc chị làm sao thế? Có cần gọi lão đại tới đây không?”

“Đừng gọi.” Tô Miên lại hít một hơi thuốc rồi ngẩng đầu dõi mắt ra ngoài cửa sổ.

Phải giải thích thế nào về tâm trạng của cô bây giờ? Đối với cô, nhân vật thứ bảy S vốn chỉ là một sự tồn tại mơ hồ. Hôm qua nhận được gợi ý từ giáo sư Hứa, hôm nay lại phác họa ra chân dung của hắn nên đường nét mơ hồ đó đã trở nên cụ thể.

Hắn vô cùng thông minh và tàn nhẫn. Hắn học rộng biết nhiều, hiểu biết rõ về cảnh sát, cũng hiểu rõ về cô. Hắn có thể khiến những tên giết người biến thái cúi đầu phục tùng. Hắn từng có thời kỳ huy hoàng nhưng giờ lại án binh bất động.

Cô bị mất trí nhớ, bị tổ chức của hắn giấu ở thành phố Giang nhiều năm. Nếu không phải Hàn Trầm kiên trì tìm kiếm, cô vĩnh viễn không thể khôi phục thân phận Tô Miên, sẽ mãi mãi làm Bạch Cẩm Hi. Rất nhiều người có liên quan đã qua đời như Bạch Cẩm Hi, bố mẹ cô ấy, mẹ của Tô Miên, Hứa Mộ Hoa…

Bây giờ, Hàn Trầm suy đoán, ba thuộc hạ của hắn là A, L và R gây ra một loạt tội ác nhưng vẫn còn một mục đích thật sự được che giấu trong đó.

Tô Miên chậm rãi mở miệng, “Tiểu Triện, tôi đã kể với cậu chuyện này chưa? Tôi từng mơ thấy một người đàn ông khác hôn tôi.”

Châu Tiểu Triện đờ ra, lại nghe cô nói tiếp, “E rằng người đó chính là S.”

Từ trước đến nay, Tô Miên đúng là một người chẳng sợ bất cứ điều gì. Cô không ngại đối thủ hung tàn, cũng chẳng e dè trước sự tổn thương và nguy hiểm. Sự đọc ác của A, L và R chỉ càng kích thích quyết tâm trong con người cô mà thôi. Nhưng khi chân dung của S dần hiên ra trong đầu, một cảm giác quen thuộc tựa như ngủ quên đã lâu đột nghiên ùa vào lòng cô.

Cảm giác đó là nỗi sợ hãi, nỗi sợ hãi đối với S. Hắn uyên bác, yên tĩnh, thần bí, mạnh mẽ và lạnh lùng, dễ khiến người khác chìm đắm.

“Người tôi sợ là S.” Nói xong câu này, Tô Miên cúi đầu, tiếp tục hút thuốc. Châu Tiểu Triện há hốc miệng một lúc mới lên tiếng, “Vì vậy… chị cho rằng, mục tiêu cuối cùng của chúng là chị?”

Tô Miên yên lặng trong giây lát mới trả lời, “Ừ. Hàn Trầm nói, phải tìm ra mối liên hệ giữa các vụ án trước đó. Thật ra, anh ấy không nhắc tới một điều, còn một mối liên hệ là tôi. Thư khiêu chiến rơi vào tay tôi; bài thơ phải có tôi mới có thể giải, vì chỉ tôi mới hiểu rõ bọn chúng; đoạn băng khiêu vũ là gửi cho tôi xem. Trong đoạn băng đó, A và R đứng ở bờ tường bên trái, còn bên phải trống không. Đó là chúng dành chỗ cho tôi và S.”

Châu Tiểu Triện trợn mắt há mồm, nghe Tô Miên nói tiếp, “Cuối cùng, tôi cũng buộc phải đưa ra sự lựa chọn cứu cậu hay Từ Tư Bạch. Mật mã là dấu vân tay trên ngón áp út tay phải của tôi. Chúng còn tạo ra tình huống khiến tôi quyết định chọn cậu. Điều đó có nghĩa là gì? Người mà chúng định giết là Từ Tư Bạch, vì anh ấy thích tôi, chứ không phải cậu.”

“Em hiểu rồi. Bọn chúng bày ra nhiều trò như vậy là muốn bắt chị đi làm “áp trại phu nhân” của chúng.” Châu Tiểu Triện thất thanh.

Tô Miên nghiêm giọng, “Cậu im miệng cho tôi! Lúc này rồi mà cậu còn nói năng bừa bãi được. Tôi cảm thấy, bọn chúng không hẳn gây án mà giống truyền tin hơn.”

“Truyền tin gì cơ?”

Tô Miên bóp trán, “Khiến tất cả mọi người, trong đó có tôi đều biết đến sự tồn tại của tổ chức sát thủ và tinh thần của chúng, để người đời cảm nhận được nỗi khiếp sợ do chúng gây ra. Ngoài ra, chúng muốn giày vò ý chí và hủy hoại tinh thần của tôi.” Ngừng vài giây, cô nói tiếp, “Cũng có thể, bởi vì tôi từng nằm vùng ở cạnh chúng nên chúng cho rằng, trước sau gì tôi cũng sẽ quay về bên chúng, trở thành người phụ nữ của S. Hoặc giả, hành động gây án của chúng có thể được lý giải thành sự kêu gọi đối với tôi.”

Ngữ khí của cô rất bình thản nhưng Châu Tiểu Triện bất giác sởn gai ốc. Tuy nhiên, lời giải thích của Tô Miên khiến tất cả thông suốt về mặt logic.

“Không được! Bọn này đúng là lũ điên, mắc bệnh hoang tưởng rồi. Chị là thành viên của tổ Khiên Đen. Chị và lão đại S không bao giờ cách xa.” Cậu ta cất cao giọng.

Tô Miên im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Châu Tiểu Triện ngẫm nghĩ, lại hỏi, “Vậy… Vậy tên S có vai trò như thế nào trong cả quá trình? Hắn có phải là người lập kế hoạch không?”

“Chắc là phải.” Tô Miên đáp khẽ, “Ngay cả trong vụ án năm năm trước, hắn cũng chưa từng lộ diện, không trực tiếp gây án. Hắn chỉ đứng sau lưng những tên sát thủ khác mà thôi.”

“Bao nhiêu năm qua, chúng đều không lộ diện, S cũng không ra tay với chị. Tại sao bây giờ lại…” Châu Tiểu Triện thắc mắc.

Tô Miên không thể giải đáp câu hỏi này. Yên lặng một lúc, cô nói, “Tôi không biết. Tôi cũng chẳng rõ năm xưa xảy ra chuyện gì. Bây giờ bọn chúng quyết định ra tay… có lẽ bởi vì tôi không sống với thân phận mà chúng sắp đặt, cũng có thể bởi ba người trong tổ chức vì chúng tôi nên mới thiệt mạng, hoặc vì nguyên nhân tôi và Hàn Trầm lại một lần nữa sát cánh bên nhau, tổ Khiên Đen quyết tâm lật lại vụ án năm xưa. Vì vậy, cuộc chiến này mới xảy ra.”

Châu Tiểu Triện nhất thời không biết nói gì. Tô Miên dập tắt mẩu thuốc, hai tay ôm đầu gối, “Cậu cứ đi trước đi, tôi muốn ngồi đây thêm một lát. Những lời nói vừa rồi, cậu đừng nói với Hàn Trầm nhé! Tôi không muốn anh ấy lo lắng.”

“Vâng!” Châu Tiểu Triện gật đầu, lặng lẽ đi ra ngoài.

Sau khi Châu Tiểu Triện rời đi, Tô Miên lại thẫn thờ một lúc rồi mới ra khỏi gian chứa đồ. Vừa đi ra ngoài, cô chợt sứng người. Hàn Trầm đứng tựa vào tường, quay đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như đáy đại dương. Cũng không biết anh đã ở đây bao lâu rồi.

Tô Miên khỏi cần nghĩ cũng lập tức hiểu ra vấn đề. Cô đã dặn Châu Tiểu Triện giữ bí mật nhưng cậu ta một lòng hướng về Hàn Trầm nên chắc chắn đã kể hết với anh.

Hai người nhất thời im lặng. Nghĩ đến nỗi hoảng sợ của cô đối với S, phân tích của cô về ý đồ của S mà Châu Tiểu Triện vừa thuật lại, đồng thời mường tượng ra cảnh cô ngồi trong không gian phòng tăm tối, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, Hàn Trầm chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo tràn dâng trong lồng ngực. Anh giơ tay kéo người phụ nữ vừa mạnh mẽ vừa mềm yếu trước mặt vào lòng.

Tô Miên tựa vào người anh, cảm nhận hơi ấm tỏa ra từ thân thể anh, tâm trạng dịu đi đôi chút.

“Năm năm trước, anh hai mươi ba tuổi, còn trẻ người non dạ nên mới để mất em. Là anh có lỗi với em.”

Ngữ khí của anh có chút đanh thép, Tô Miên lập tức ngẩng đầu, nhìn anh bằng ánh mắt xót xa, “Anh nói gì thế? Chuyện này đâu phải lỗi của anh. Từ trước đến nay, em chưa từng trách anh.”

“Là anh tự trách bản thân. Từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ để mất em một lần nữa.” Hàn Trầm nâng cằm cô, “Em đừng sợ! Có anh ở đây, anh sẽ bắt S về chịu tội, anh sẽ đập tan tổ chức sát thủ. Chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi. Cả cuộc đời này, anh sẽ luôn ở bên cạnh em. Anh nói được, nhất định sẽ làm được.”

Tô Miên liền ôm cổ anh, khóe mắt rưng rưng, “Hàn Trầm… Hàn Trầm… Em xin lỗi! Em không sợ bọn chúng! Em xin lỗi!”

Cô cũng không biết vì sao phải xin lỗi anh, nhưng bản thân cứ muốn thốt ra những lời này. Hàn Trầm cúi xuống hôn cô, chặn mọi lời nói của cô.

Vào thời khắc đó, cả thành phố giá lạnh như không có lấy một tiếng động. Hàn Trầm ôm cô đứng ở một góc, giống như những ngày tháng của rất rất lâu trước.

Lúc hai người quay về văn phòng, Châu Tiểu Triện vẫn nhốt mình trong phòng họp nhỏ, Mặt Lạnh chăm chú xem xét tài liệu. Lải Nhải gà gật, vô tình đập đầu vào máy tính, anh ta lại ngồi thẳng người, tiếp tục nghiên cứu hồ sơ.

Hàn Trầm và Tô Miên vừa về chỗ ngồi, nhân viên văn thư của phòng hành chính đi vào, “Tổ trưởng Hàn, anh có bưu kiện chuyển phát nhanh.”

Mọi người đều ngẩng đầu, vì bình thường Hàn Trầm rất hiếm khi nhận được bưu kiện. Cô nhân viên văn thư bê đến một chiếc hộp giấy hình chữ nhật tương đối lớn. Hàn Trầm ký nhận, phía trên không có thông tin người gửi mà chỉ có người nhận được viết tay, nét chữ nguệch ngoạc quen thuộc.

Anh hơi chau mày, “Lải Nhải, mau chụp ảnh! Mặt Lạnh, mang dao rọc giấy lại đây!”

Tất cả mọi người đều đứng dậy, Tô Miên đi đến bên anh, lập tức biến sắc mặt khi nhìn thấy dòng chữ, “Là chữ của A.”

Kể từ khi xảy ra vụ nổ, tất cả đồ vật phải qua máy kiểm tra mới được mang vào Cục Công an nên bên trong chắc không phải thuốc nổ. Hàn Trầm nhấc hộp giấy. Chiếc hộp tương đối nặng, bên trong cũng không phải là chất lỏng.

Anh và Lải Nhải lập tức đeo găng tay và khẩu trang, Tô Miên và Mặt Lạnh lùi lại phía sau. Lải Nhải dùng con dao rọc giấy rạch nắp hộp, sau đó dùng một thanh kim loại nhỏ mở ra.

Nhìn thấy thứ ở trong hộp, mọi người đều sững sờ. Bởi vì đó không phải là chất độc hay là thứ có hại mà toàn là ảnh của Tân Giai. Nói một cách chính xác hơn, đây không phải những tấm hình của Tân Giai mà là vô số túi nilon nhỏ, ít nhất hơn một trăm chiếc, ngoài mặt túi đều in hình Tân Giai mặc bộ váy dài, tóc xõa xuống vai, nở nụ cười rạng rỡ, nhìn vô cùng sinh động. Tuy nhiên, tất cả đều là hình ảnh giống nhau nên Tô Miên bất giác nổi da gà. Mặc dù không rõ dụng ý của nhóm sát thủ nhưng nghĩ đến chuyện chúng gửi đồ in ảnh Tân Giai cho Hàn Trầm, cô bỗng có chút buồn nôn.

Lải Nhải cầm một chiếc túi, đưa lên tai lắc lắc, “Thứ ở bên trong dạng hạt nhỏ, hình như là thuốc.”

“Lập tức đưa sang phòng Giám định kiểm tra.” Hàn Trầm lên tiếng.

Nhóm sát thủ đã bắt đầu hành động, nhưng không biết chúng định bày trò gì? Đến buổi tối, tổ Khiên Đen liền có câu trả lời. Phòng Giám định thông báo: Thứ được gửi đến đúng là thuốc, bao hàm thành phần giải độc thường thấy. Nhưng cụ thể là loại thuốc giải độc gì, có công hiệu như thế nào, cần tiến hành kiểm nghiệm thêm.

Đến tám, chín giờ tối, Châu Tiểu Triện là người đầu tiên phát hiên ra sự cố, “Xảy ra chuyện rồi! Khu dân cư Bắc Thần ở phía thành phố xảy ra vụ trúng độc tập thể. Đã có hơn năm mươi người dân được đưa đến bệnh viện, nguyên nhân trúng độc không rõ.”

“Chuyện này là thế nào vậy?” Lải Nhải lên tiếng, “Lẽ nào chúng gửi thuốc giải cho chúng ta rồi hạ độc, để chúng ta đi cứu? Bọn này định chơi chúng ta à?”

Hàn Trầm đứng bất động, ánh mắt sắc lạnh. Tô Miên cũng lặng thinh. Không, không phải chúng chơi tổ Khiên Đen, cũng chẳng phải chúng đang đùa giỡn.

Nhóm sát thủ chắc cũng không có hứng thú với việc đầu độc chết mấy chục người dân. Chúng gửi cho Hàn Trầm, để anh cầm túi thuốc giải có in hình Tân Giai đi cứu người dân.

Lẽ nào… Đây là… lễ tế Tân Giai?

Chỉ lũ biến thái mới có thể nghĩ ra phương thức tế lễ kiểu này. Vì vậy, vụ án cuối cùng của chúng đã chính thức bắt đầu, hay nói cách khác, bắt đầu lễ truy điệu người đã khuất?

Trong đầu Tô Miên chợt vụt qua lời nói của Hàn Trầm ngày hôm nay, “Hành động trừng phạt của T ở giai đoạn đầu là vì sự trừng phạt càng lớn hơn ở phía sau. Hành động gây án trước sau tồn tại một mối liên hệ nào đó.”

Bây giờ, bọn cô còn chưa biết chúng sẽ làm gì tiếp theo. Tạo ra vụ nổ lớn, hạ độc khiến nhiều người dân bị nguy hiểm đến tính mạng hay triển khai vụ giết chóc tập thể đẫm máu như năm xưa?

Trước đó, A, L và R đã tiến hành một loạt hành động, tạo thành nỗi sợ hãi cho cô và người dân. Vì vậy, Tô Miên có thể khẳng định một điều. Tiếp theo, bất kể chúng dùng thủ đoạn gì, chắc chắn cũng sẽ gieo rắc nỗi khiếp sợ to lớn chưa từng thấy cho mọi người, cho cả thành phố và bản thân cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui