Nhiều khi, cậu ta cảm thấy con người lão đại rất mâu thuẫn.
Bình thường, cô vừa mạnh mẽ vừa thô lỗ, tật xấu cả đống, lại đỏm dáng nữa.
Nhưng thỉnh thoảng, cô bật ra một hai câu dịu dàng đến tận xương tủy.Trong vẻ dịu dàng cũng chất chứa nỗi niềm khiến trái tim bạn bất giác thổn thức.Bạch Cẩm Hi im lặng một lúc, lại bắt đầu thèm thuốc.
Cô chợt nhớ đến mùi khói thuốc ngày hôm qua ngửi được.Mùi đó vừa mát lạnh vừa nồng nặc, pha lẫn mùi cà phê thơm phức, để lại ấn tượng sâu sắc cho cô.Bạch Cẩm Hi đảo tròng mắt rồi quay sang Châu Tiểu Triện: “Đến hộp đêm Tố Sắc.”Châu Tiểu Triện hơi ngây ra, lập tức lộ vẻ khó xử: “Đi làm gì hả chị? Đồn trưởng không cho phép chúng ta động đến người đàn ông đó.”“Đi nhanh lên!”Cậu ta liền ngậm miệng.Tại sao Bạch Cẩm Hi phải đi tìm hiểu tình hình? Tất cả là do bản năng thôi thúc.
Đây là địa bàn của cô.
Nơi này xuất hiện một nhân vật không rõ là địch hay bạn nên kiểu gì cô cũng phải làm rõ lai lịch của anh ta.Hộp đêm đèn đóm rực rỡ ngày nào giờ trở nên hoang tàn vắng lạnh, bên trong tối om.
Bạch Cẩm Hi vẫn giữ chìa khóa ngày hôm qua lấy được, hai người dễ dàng đột nhập vào bên trong.Đại sảnh tầng một ngổn ngang, các gian phòng ở tầng hai vắng lặng, không một bóng người.
Bạch Cẩm Hi bảo Châu Tiểu Triện đứng canh chừng ở cầu thang, còn mình đi tới căn phòng đó.Cô nhẹ nhàng đẩy cánh cửa, bên trong vẫn giống y ngày hôm qua: tấm bình phong trang nghiêm, chậu hoa lan thanh tịnh.
Cảnh vật cổ kính phảng phất như giấc mộng.Lúc này, ngoài trời đã tối mịt, căn phòng tối mờ mờ.
Cô rón rén đi vào, thuận tay khép cửa.Trong phòng không có ai.
Dựa vào bản năng của người cảnh sát được tôi luyện nhiều năm, cô có thể xác định điều này, nên cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Cô bật đèn pin, bắt đầu kiểm tra căn phòng.Trên chiếc giường gỗ lim có áo khoác đàn ông, Bạch Cẩm Hi nhẹ nhàng đi tới, lục túi áo nhưng chẳng thu hoạch được gì.
Cô đặt áo về chỗ cũ, đi tới bàn uống trà, cầm bao thuốc lên ngửi ngửi.
Mùi vị rất tuyệt, là loại cao cấp, đáng tiếc quá đắt so với mức lương của người cảnh sát hình sự nên cô không nỡ mua.Bạch Cẩm Hi luyến tiếc đặt bao thuốc về chỗ cũ.
Nhìn thấy gạt tàn đầy mẩu thuốc ở gần đó, mắt cô sáng lên.
Cô đeo găng tay, cầm một mẩu thuốc bỏ vào túi đựng vật chứng.
Có ADN, cô không tin không tìm ra lai lịch của người đàn ông.Nhưng ở giây tiếp theo, Bạch Cẩm Hi lập tức dừng động tác.
Bởi vì cô đột nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh ập đến từ sau lưng.Có lẽ do không khí trong căn phòng thay đổi, hoặc giả do tiếng động không dễ phát giác hay xuất phát từ linh cảm, trong đầu cô nảy sinh một ý nghĩ mãnh liệt: Đằng sau có người.Người đó lặng lẽ đứng ở một góc.
Có lẽ từ lúc cô đột nhập vào căn phòng, đối phương đã ẩn nấp ở đó, âm thầm quan sát cô.Bạch Cẩm Hi chỉ cảm thấy từng sợi lông trên người dựng ngược.
Không còn nghi ngờ gì nữa, cô đã gặp phải một nhân vật đáng gờm, khả năng phản trinh sát còn giỏi hơn cô… Ngay sau đó, cô đột nhiên cảm thấy một luồng khí ngày càng lại gần, đồng thời là tiếng bước chân rất nhẹ, và một cơn gió ập đến.Phát hiện ra sự bất thường của cô, đối phương liền ra tay trước.Biết không kịp xoay người, Bạch Cẩm Hi lập tức ném đồ trong tay, sau đó túm cánh tay đối phương, định vật anh ta xuống.“Hừ…” Một tiếng cười khẽ vang lên trong bóng tối.
Bạch Cẩm Hi thầm kêu một tiếng không xong rồi.
Tiếp theo, cô liền cảm thấy một sức mạnh to lớn ập đến, bị đối phương thuận thế vặn ngược cánh tay.Bạch Cẩm Hi đứng không vững, ngã xuống cái giường ở phía trước.
Nhưng cô không hề do dự, giơ chân đá vào đầu gối của người đàn ông.
Người đàn ông hoàn toàn không ngờ cô có thể tấn công ở góc độ khó, trong tình trạng thân thể mất thăng bằng như vậy.
Anh ta “hừm” một tiếng đau, thân hình nghiêng sang một bên.Bạch Cẩm Hi mừng rỡ trong lòng.Nhưng ngay sau đó…Cô cảm nhận được thân thể ấm nóng của người đàn ông đổ xuống người mình.Buổi đêm tĩnh mịch, trong phòng tối lờ mờ.
Ngoài cửa sổ, tiếng ve kêu rộn rã, vang lên rõ ràng.Bạch Cẩm Hi nằm thẳng trên giường.
Tuy cả hai cùng ngã xuống nhưng cô không hề chiếm thế thượng phong.
Ngược lại, hai tay cô bị người đàn ông khóa chặt, thân thể cũng bị anh ta khống chế, nhất thời không thể động đậy.Hô hấp của Bạch Cẩm Hi dần trở nên gấp gáp.Mùa hè mặc đồ mỏng, cô lại chỉ mặc áo ngắn tay nên có thể cảm nhận rõ ràng cơ bắp trên cánh tay người đàn ông chạm với da thịt mình.
Ngón tay đầy sức mạnh, hơi mát lạnh của đối phương nắm chặt cổ tay cô.
Thắt lưng anh ta dính vào người cô, chân cũng đè lên đùi cô.
Cô cảm nhận được trọng lượng, nhiệt độ cơ thể của người đàn ông, cũng như mùi thuốc lá thoang thoảng thuộc về anh ta..