Bạch Cẩm Hi ngồi ở bàn làm việc trầm tư suy nghĩ, sắc mặt nghiêm túc.Lúc này sắp đến giờ làm việc, một người cảnh sát đi vào, thuận tay vỗ lên đầu cô: “Tiểu Bạch, đang nghĩ gì vậy? Lại băn khoăn không biết bữa sáng nên ăn bánh bao hay bát mì nóng hổi đấy à?”Anh ta vừa dứt lời, mọi người cười ồ cả lên, Bạch Cẩm Hi lườm anh ta một cái: “Biến đi!”Tiếng chuông báo hiệu tới giờ làm việc vang lên, ai nấy đều trở về vị trí của mình.Gần đây không có vụ án lớn, trong khi chuyện lặt vặt thì nhiều không kể xiết.
Nào là quản lý hộ tịch, tranh chấp cá nhân, còn có cô gái trẻ báo án bị người khác theo dõi quấy rầy… So với các phòng ban khác, đội hình sự chẳng có việc gì để làm, vô cùng nhàn nhã.Châu Tiểu Triện đẩy chiếc ghế đến bên Bạch Cẩm Hi.“Lão đại, chị nghĩ gì mà nhập tâm thế?”Bạch Cẩm Hi nằm bò xuống bàn, nói nhỏ: “Cậu đi tìm cái cô Tư Tư, thử thăm dò xem thế nào.”Châu Tiểu Triện phải mất mấy giây mới nhớ ra “Tư Tư” là tên cô tiếp viên gặp ở hộp đêm Tố Sắc hôm trước.
Cậu ta tỏ ra khó xử: “Lão đại, sao chị còn không bỏ qua cho người đàn ông đó?”Bạch Cẩm Hi im lặng.Tựa hồ nhớ ra điều gì, cậu ta hơi biến sắc mặt, quan sát cô kỹ lưỡng: “Không phải chị có hứng thú với anh ta đấy chứ?”Bạch Cẩm Hi còn chưa kịp phản ứng, Châu Tiểu Triện tiếp tục lẩm bẩm: “Lẽ nào đúng là đàn ông không xấu phụ nữ không yêu, dù chỉ là cuộc gặp thoáng qua nhưng tình cảm vẫn nảy sinh…”Bạch Cẩm Hi cầm quyển sách trên bàn đập vào đầu cậu ta: “Câm miệng! Đừng ở đây nói vớ vẩn nữa, mau đi điều tra đi!”Châu Tiểu Triện tiếp tục lải nhải: “Đây là em muốn nhắc nhở bà chị! Chị đừng để bác sĩ pháp y Từ biết chuyện chị quá quan tâm đến người đàn ông khác.
Chị quên lần trước chẳng may bị đối tượng tình nghi tham gia vụ cướp giật ôm một cái, bác sĩ Từ biến sắc mặt ngay tại trận rồi à? Sau đó, anh ta chẳng có tinh thần, một tuần liền ngó lơ chị, chị không nhớ sao?”Bạch Cẩm Hi đang cúi xuống nhặt quyển sách, nghe nói vậy, cô liền dừng động tác, ngẩng đầu lườm cậu ta một cái: “Nói linh tinh, tôi và bác sĩ Từ chỉ là bạn bè trong sáng.
Lúc đó, anh ấy sợ tôi bị thương mà thôi.”Châu Tiểu Triện không tán thành, bĩu môi rời đi.Đồn cảnh sát Quan Hồ nằm ở phía Tây thành phố, là một tòa nhà nhỏ màu xám trắng, trước cổng có cái sân lớn, trồng hàng cây long não dày đặc nên rất mát mẻ.Buổi trưa, mọi người chuẩn bị kéo nhau đi ăn cơm.
Bạch Cẩm Hi vừa đứng dậy, cửa văn phòng bỗng dưng mở ra, một người đàn ông đi vào.Mấy người cảnh sát hình sự nhiệt tình chào hỏi, còn không quên nháy mắt với Bạch Cẩm Hi.“Bác sĩ Từ đến rồi à?”“Bác sĩ Từ lại mang cơm cho Tiểu Bạch đấy à?”“Tiểu Bạch không đi ăn cùng chúng tôi nữa.
Bác sĩ Từ, gặp sau nhé!”Vừa nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay.
Lúc này, Bác sĩ pháp y Từ Tư Bạch mà Châu Tiểu Triện đề cập mặc áo sơ mi trắng và quần âu đen đơn giản, một tay bỏ vào túi quần, một tay xách cặp lồng cơm, nhã nhặn đứng ở cửa, mỉm cười trò chuyện với mọi người.
Đợi đám cảnh sát đi hết, anh mới quay đầu về phía Bạch Cẩm Hi rồi tiến lại gần cô.Bạch Cẩm Hi chống cằm, nhìn người đàn ông đang đi tới.“Anh không cần suốt ngày mang cơm cho em, phiền phức chết đi được.” Tuy nói vậy nhưng mắt cô đã vô thức liếc hộp cơm, cánh mũi phập phồng, như muốn ngửi xem là mùi thơm của món gì.Từ Tư Bạch dường như đoán ra phản ứng của cô.
Anh không đáp lời, từ tốn lấy từng cái hộp nhỏ xếp xuống bàn, mở nắp, sau đó lấy hai đôi đũa gỗ màu đen, đưa cho cô một đôi.
Cuối cùng, anh ngồi xuống phía đối diện cô.“Đồ ăn bên ngoài không vệ sinh.” Anh cất giọng ôn hòa: “Không bằng anh nấu.”“Cám ơn anh.” Bạch Cẩm Hi không nhịn được cười, cầm hộp cơm bắt đầu ăn ngấu nghiến.Từ Tư Bạch ăn cơm cũng yên tĩnh và tập trung như lúc làm việc.
Bạch Cẩm Hi cũng chỉ khi nào cùng anh ăn cơm, mới hiền lành như một thục nữ.
Thật ra cô cũng chẳng còn cách nào khác, bởi vì anh không nói chuyện, cũng chẳng thích người khác ồn ào.Hai người nhanh chóng ăn xong.Từ Tư Bạch rút tờ giấy ăn lau miệng, chậm rãi uống ngụm nước rồi lại bỏ từng chiếc hộp vào cặp lồng.
Anh làm hết những công việc này, không thích người khác nhúng tay vào.Cuối cùng, anh cầm cặp lồng cơm đứng dậy, một tay đút vào túi quần, cất giọng dịu dàng với cô: “Đi thôi! Anh đưa em đi xem tử thi!”“Tử thi gì cơ?”Lúc này, khóe miệng anh mới để lộ ý cười nhàn nhạt: “Sáng nay vừa có một thi thể được đưa đến, trước và sau khi chết bị năm kiểu tổn thương khác nhau, chắc em chưa gặp bao giờ.”Bạch Cẩm Hi chớp chớp mắt, miệng mỉm cười: “Được thôi!”Tình bạn giữa Bạch Cẩm Hi và Từ Tư Bạch bắt đầu từ ba năm trước.
Lúc đó, anh mới được điều từ tỉnh ngoài đến thành phố Giang.
Họ quen nhau qua một vụ án giết người.
Trước khi gặp anh, Bạch Cẩm Hi chưa từng gặp một bác sĩ pháp y nào có tay nghề cao và kiến thức uyên bác như vậy.Tuy cảnh sát hình sự không cần tham gia vào quá trình giám định của bác sĩ pháp y nhưng càng nắm nhiều kiến thức liên quan, càng có lợi cho việc phá án.
Sau khi phát hiện anh là cuốn “từ điển sống”, Bạch Cẩm Hi và Châu Tiểu Triện thường lân la sang chỗ anh làm việc, bọn họ mới dần trở nên thân quen.Từ Tư Bạch có tính cách tẻ nhạt, không ham danh lợi.
Cuộc sống của anh đơn điệu đến mức cả ngày chỉ đi đi về về giữa ba điểm là phòng khám nghiệm, cục cảnh sát và nơi ở.
Vì vậy, tuy còn trẻ, diện mạo sáng sủa, lại có tài, thậm chí có danh tiếng nhất định trong ngành cảnh sát ở thành phố Giang nhưng Từ Tư Bạch vẫn chưa có bạn gái, cũng chẳng có người phụ nữ nào theo đuổi anh.Bạch Cẩm Hi trở thành bạn gái tin đồn duy nhất của anh.Tuy nhiên, trong con mắt của cô, hai người chẳng qua chỉ là tâm đầu ý hợp mới trở nên thân thiết.
Hơn nữa, Từ Tư Bạch tuy có tính cách lãnh đạm nhưng đối xử với bạn bè rất chân thành.
Do đó, anh mới quan tâm đến cô nhiều hơn người bình thường một chút, chứ giữa họ không tồn tại quan hệ nam nữ..