Truy Tình Nhẫn Vị


2h20’
“Lão gia, lão phu nhân…cậu chủ đang ngủ, hai người không thể vào đâu” Lưu Tu Kiệt ấp a ấp úng ra sức ngăn cản ‘hai cây đại cổ thụ’ sắp tấn công vào phòng Trác Nhất Phong.
“Chúng ta chỉ muốn nhìn bảo bối một chút, có gì mà không được…cũng đâu có muốn đánh thức nó dậy” Trác Nhất Nguyên (Trác lão gia) thì thầm kéo theo vợ mình là Khâu Tố Hinh (Trác lão phu nhân) đến trước cửa phòng ngủ Trác Nhất Phong.
Ông bà nội của Trác Nhất Phong hôm nay từ đất nước Luxembourg trở về Thượng Hải để chuẩn bị đón tết nguyên đán, nhưng muốn tạo sự bất ngờ cho cháu trai cưng nên đã không thông báo trước.

Nửa đêm về đến sân bay Phố Đông Thượng Hải mới thông báo cho Lưu Tu Kiệt ra đón.
“Lão Lưu…ông còn ngơ ra đó.

Không mau mở cửa cho bọn ta” Trác lão phu nhân tiếng.
Căn phòng này chỉ có dấu vân tay của ba người: Trác Nhất Phong, Lưu Tu Kiệt và Chu Tĩnh Tuyền là mở được cửa.
“Nhưng mà…nhưng mà…” Ây dô, nội tâm của Lưu Tu Kiệt đang căng thẳng, không biết phản ứng của lão gia lão phu nhân khi nhìn thấy Đới An Lạc sẽ như thế nào nữa.

Nhưng lúc này ông lại không biết phải nói thế nào với hai người họ.
“Không nhưng nhị gì, mở nhanh lên” Trác lão gia nóng lòng sốt rột hối thúc Lưu Tu Kiệt.
Lưu Tu Kiệt cũng là do hết cách đành đưa ngón tay mình lên trên khóa từ, khóa từ hiện lên một đóm sáng màu xanh dương.

Mở khóa thành công.
Gương mặt Trác lão gia, Trác lão phu nhân mỉm cười hạnh phúc, họ sắp được nhìn thấy tiểu bảo bối yêu quý bằng xương bằng thịt chứ không còn qua màn hình điện thoại vô tri vô giác nữa.
Họ đẩy nhẹ cánh cửa hé mắt nhìn vào bên trong phòng, đảo mắt nhìn về hướng giường của Trác Nhất Phong, tuy bên trong phòng có đèn ngủ quan sát nhìn rõ được mọi thứ xung quanh nhưng vì Trác Nhất Phong đắp chăn kín quá đứng bên ngoài căn bản là không nhìn thấy được gì.
Trác lão gia đưa ngón tay lên miệng, ra hiệu cho vợ phải giữ im lặng, họ rón rén mở cửa phòng rộng ra một chút để dễ dàng tiến vào bên trong.
Lưu quản gia thật muốn ngăn cản phi vụ ‘Điệp viên ánh trăng’ này nhưng là thân bất do kỉ a.

Nội tâm không ngừng gào thét mong họ dừng lại.
Hai thân già đã tiến vào đến chân giường, Trác Nhất Phong đắp chăn bưng kín, chỉ còn mỗi phần đầu là lộ ra nhưng vẫn không thể nhìn kĩ được khuôn mặt.
Trác lão gia hí hửng đưa tay định nắm lấy chăn ở chân kéo xuống một chút để lộ khuôn mặt tiểu bảo bối, liền bị Trác lão phu nhân chộp lấy tay cản lại.

Dường như bà đã phát hiện ra điều gì đó không bình thường, lập tức lay lay cánh tay Trác lão gia kéo ông ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Trác lão gia vẻ mặt đăm chiêu, không hiểu vì sao vợ lại ngăn cản mình, giọng điệu trách móc “Tố Hinh bà làm sao vậy? Tôi còn chưa thấy được mặt Tiểu Phong”
“Lão già, ông không thấy thật sao? Trong đó không chỉ có mình Tiểu Phong”
“Ý bà là sao?”
“Ông ngốc thật, có một cô gái nằm cạnh Tiểu Phong đó” Trác lão phu nhân khằng định, tuy bà không nhìn thấy được khuôn mặt nhưng bà thấy mái tóc xoăn dài, cháu trai bà đang kê mặt lên trên đầu cô gái đó.
Cái này làm cho Trác lão gia sốc tận óc a, ông không khống chế được cảm xúc, giọng thất kinh “Cái gì”
Trác lão phu nhân vội vàng dùng tay bịt miệng ông lại, sợ sẽ làm cho Trác Nhất Phong thức giấc mất, mặc dù phòng ngủ có cách âm nhưng bà vẫn sợ.
Hai người bọn họ vội vội vàng vàng kéo Lưu quản gia xuống dưới lầu.

Lưu Tu Kiệt chả khác nào tù nhân sắp bị thẩm phán tra hỏi cả, dây thần kinh của ông bắt đầu căng thẳng tột độ.
Hai ông bà cầm tách trà gừng ấm nóng trong tay, thổi nhẹ một gợn sóng, uống lấy một ngụm trà cho tinh thần thật thư thả thoải mái.
“Lão Lưu, Tiểu Phong yêu đương từ lúc nào?” Trác lão gia giọng điệu nghiêm túc nhìn Lưu Tu Kiệt.
“Lão gia…tôi không biết”
“Ông đùa tôi chắc” Trác lão gia có chút nóng nảy đặt tách trà xuống bàn ‘cạch’
Trác lão phu nhân ngồi kế bên, đưa tay vuốt vuốt xuôi lưng ông “Nhất Nguyên, ông già này, ông phải bình tĩnh chứ”
Trác lão gia nghe lời vợ hít thở mạnh vài cái tiếp tục ‘thẩm vấn’ Lưu Tu Kiệt “Cô gái đó tên gì? Năm nay bao tuổi? Con cái nhà ai? Quê quán ở đâu? Hiện làm việc gì?”
Một loạt câu hỏi được Trác lão gia liệt kê khiến cho não bộ Lưu Tu Kiệt nghe xong nhảy số không kịp luôn a.
Thấy Lưu Tu Kiệt tiếp tục đứng ngớ người, ông lại mất kiên nhẫn lên tiếng “Ông đừng nói với tôi là ông lại không biết gì nhé! Cái vị trí quản gia của ông có vẻ hết hạn cần đổi người rồi a”
“Hai cái thân già này thèm bế cháu đến phát điên rồi, tiểu bảo bối già đầu nhưng lâu nay không chịu thành gia lập thất, khiến chúng tôi lao tâm khổ tứ trăm bề.

Bây giờ lại thấy tiểu bảo bối ngủ cùng một cô gái hỏi làm sao hai cái thân già này lại không sốt ruột muốn biết danh tánh cô gái cho được” Trác lão phu nhân bộc bạch nỗi lòng.
Trác lão gia đồng cảm với vợ, ông an ủi “Có khi chúng ta sắp có tiểu bảo bối nhỏ để chơi đùa rồi”
Lưu Tu Kiệt ngờ nghệch cả mặt, cản thán về cái trình độ ‘Phu xướng phụ tùy’ của hai ông bà lão gia này quá đi mất.
“Lão Lưu, ông còn không chịu nói” Hai ông bà đã than vãn muốn hết văn chương trong bụng rồi mà Lưu Tu Kiệt vẫn chưa hé răng.
Lưu Tu Kiệt thở hắc ra một hơi “Là…cô Đới”
Hai ông bà nở nụ cười hạnh phúc “Cháu dâu chúng ta họ Đới.

Đới gì?”
“Đới An Lạc” Lưu Tu Kiệt nói trắng ra.
“Cái gì? Đới An Lạc???” Khuôn mặt họ không còn sự vui tươi nữa, nó đã biến sắc chuyển đổi qua một sắc thái ngạc nhiên tột độ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui