“Lạc Lạc”
“Lâm thiếu gia, cậu đừng gọi lớn như thế, trong nhà đang có…” Cô bé người làm vất vả đuổi theo một con người đang bất chấp mọi rào cản xung quanh xông vào trong nhà.
Nhưng anh ta đâu dễ nghe lời người khác đến thế, gọi “Lạc Lạc” từ lúc bước xuống xe đã không ngừng gọi, rồi xông thẳng vào bên trong đưa mắt giáo giác tìm kiếm…
Nào ngờ đâu lại chạm mặt phải cây cổ thụ nhà họ Trác “Ông nội???”
“Hừmmm” Trác lão gia hằn giọng.
“Ông về nước bao giờ vậy ạ?” Lâm Hữu Đằng ngạc nhiên khi thấy Trác lão gia Trác lão phu nhân trở về nhà.
“Ai là ông nội của cậu? Tên tiểu tử thối nhà cậu đừng suốt ngày ham chơi bám dính lấy Tiểu Phong nữa, mau lấy vợ đi cho ta nhờ”
Ầy sau bao năm vừa gặp lại nhau Trác lão gia lại nhắc đến vấn đề này nữa.
Nếu lấy dễ như thế sao Trác lão gia không bắt tiểu bảo bối của mình lấy vợ đi.
Aaaaa, suýt chút thì anh quên mất nha, chẳng phải Trác Nhất Phong từng có hôn ước với tiểu thư Adelia con gái của bá tước Darius thuộc hoàng gia đất nước Luxembourg đó a.
Hôn ước này là do Trác lão gia và hoàng gia Luxembourg thỏa hiệp sắp đặt, bởi vì tiểu thư Adelia có tình cảm với Trác Nhất Phong.
Nhưng vào giây phút tuyên thệ Trác Nhất Phong đã nhất quyết phản đối cuộc hôn nhân này với lý do anh sẽ không thể mang lại một tình yêu mà tiểu thư mong muốn, không thể cho tiểu thư hạnh phúc trọn vẹn.
Dù cho tiểu thư Adelia có quỵ lụy anh, cô chỉ cần hôn ước này diễn ra, anh có thể không yêu cô ngay nhưng cô sẽ cố gắng để anh cảm nhận được tấm chân tình của mình.
Bá tước Darius và nữ bá tước đã không tiếc thể diện của bản thân xuống nước để van xin tình yêu cho con gái mình, nhưng Trác Nhất Phong vẫn nhất quyết thoái bỏ cuộc hôn nhân này.
Tiểu thư Adelia lúc đó đã đau khổ đến mức tự nhốt bản thân mình trong phòng, điên cuồng đập phá đồ đạc, không muốn gặp ai.
Khiến cho bá tước Darius và nữ bá tước rất buồn bã.
Đại công tước Luxembourg (Người đứng đầu Đại công quốc Luxembourg) vô cùng tức giận khi cháu gái cưng của ông bị Trác Nhất Phong thoái hôn, ông đã cho đóng băng toàn bộ việc làm ăn của Trác lão gia trên đất nước Luxembourg, nhưng cũng chẳng thể nào ràng buộc được bản tính kiên định của Trác Nhất Phong.
Sau đó Trác Nhất Phong trở về nước, tập trung toàn bộ tâm trí cho sự nghiệp của mình.
“Ông nội, bao năm rồi trông ông vẫn rất phong độ a” Lâm Hữu Đằng buông vài lời nịnh nọt lấy lòng Trác lão gia.
“Tiểu tử thối, cậu đến đây làm gì?”
“Cháu đến đưa Lạc Lạc về” Lâm Hữu Đằng nói rõ mục đích chính của mình.
“Lạc Lạc” Trác lão gia giọng điệu nghi hoặc, Lạc Lạc mà Lâm Hữu Đằng đang nhắc đến có phải chính là Đới An Lạc?
Tại sao đến ngay cả Lâm Hữu Đằng cũng biết Đới An Lạc? Còn gọi tên thân mật như thế nữa.
Chắc chắn ông sẽ điều tra rõ chuyện này, xem ra Lưu Tu Kiệt đã bỏ qua rất nhiêu chuyện chưa báo cáo cho ông biết.
Đới An Lạc nhìn thấy Lâm Hữu Đằng đến tìm mình vô cùng mừng rỡ, nét cười lộ rõ trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Giờ phút này anh ta chẳng khác nào cái phao cứu sinh giúp cô trở về nhà, nếu không cô cũng không biết bằng cách nào cô sẽ thoát khỏi Trác gia nữa.
An Lạc lập tức chạy đến xin phép Trác lão gia Trác lão phu nhân để cùng Lâm Hữu Đằng trở về.
Cô lôi lôi kéo kéo Lâm Hữu Đằng như muốn nói anh nhanh chóng đưa cô rời khỏi ngôi nhà đầy sự áp lực này.
Nhưng cô quên mất có một tượng đài vẫn đang ngồi ở bàn ăn trong lòng vô cùng tức tối lại không tiện thể hiện sự phẫn nộ ra, anh cong tay gập ngón phát ra tiếng ‘rắc rắc’.
Oán niệm sinh trong lòng ‘Đới An Lạc vừa nhìn thấy Hữu Đằng thì em lập tức quên đi tôi’
Ngồi trên xe, An Lạc trách móc Lâm Hữu Đằng “Lâm phó tổng, sao bây giờ anh mới đến tìm tôi?”
Ây da, lời lẽ này khiến Lâm Hữu Đằng ngạc nhiên a “Chẳng phải nhà Phong thiếu vui quá, cô nói tôi khỏi đến còn gì?”
Giọng điệu này là gì đây? Đáng lý cô là người giận dỗi mới đúng chứ, vậy mà Lâm Hữu Đằng bẻ lái lại là sao?
Vẻ mặt An Lạc ngớ ra không hiểu vấn đề, cô nhìn Lâm Hữu Đằng với ánh mắt tràn đầy nghi vấn “Tôi nói như vậy lúc nào?”
Mới ở Trác gia một đêm mà cô đã bị mất trí nhớ ư?
Lâm Hữu Đằng bày ra biểu cảm chán chườm, tận tình thuật lại “Tối qua tôi nhắn tin nói đến đón cô, nhưng cô bảo không cần còn gì”
An Lạc lập tức mở điện thoại lên tìm kiếm đoạn tin nhắn mà Lâm Hữu Đằng nói, quả nhiên nó có thật, nhưng đó đâu phải là do cô nhắn.
Chẳng lẽ nào…Làm sao anh ấy có thể biết được mật mã điện thoại của cô?
Trác gia
“Lão Lưu, nói rõ đi” Trác lão gia cầm miếng táo Trác lão phu nhân gọt cho, vừa nhai vừa hỏi chuyện Lưu Tu Kiệt.
“Thưa lão gia, cậu Lâm hiện đang là phó tổng New Wind”
“Tiểu tử thối đó, Lâm thị không có chỗ cho nó tác oai tác oái à, chạy qua New Wind để quậy phá để không sợ Lâm Tụy mắng sao?” Trác lão gia ngao ngán một Lâm Hữu Đằng đã ngoài 30 vẫn mang phong thái tự do tự tại không theo quy củ.
"Còn Đới An Lạc?’’ Trác lão phu nhân lên tiếng.
“Thưa lão phu nhân, cô Đới đang là thư ký của cậu Lâm”
"An Lạc ở New Wind bao lâu rồi?’’
“Đã được 4 năm”
“4 năm rồi?”
Trác lão gia tức giận đập tay xuống bàn “Chẳng phải ta đã nói ông phải mời bác sĩ tâm lý giỏi nhất Trung Quốc điều trị cho Tiểu Phong rồi sao?”
“Lão gia, tất nhiên là có, tôi đâu giám nói dối ông” Lưu Tu Kiệt vội vàng thanh minh.
“Vậy tại sao bệnh tình Tiểu Phong lại không có dấu hiệu thuyên giảm?”
“Là do bác sĩ nói trong tâm cậu chủ chấp niệm quá nặng nề, nội tâm cậu ấy có thể kháng cự lại bất cứ công cuộc điều trị tâm lý nào, thậm chí còn có khả năng chống đối lại tự mình làm chủ mộng cảnh những lần thôi miên chữa lành của bác sĩ nữa”
Vấn đề này chính là sự bất lực của những bác sĩ tâm lý theo dõi và điều trị giúp Trác Nhất Phong bước đến cánh cửa mới.
Hai người đừng làm khó chú Lưu nữa, con sẵn sàng cho cuộc đối chất của hai người" Trác Nhất Phong từ ngoài bước vào phòng khách, phong thái trầm mặc..