“Xin chào mọi người.
Tôi là Tạ Hựu Thuyết, bác sĩ của bệnh viện Hồng Phúc Thượng Hải.
Rất vui vì hôm nay tôi được đại diện cho bệnh viện Hồng Phúc Thượng Hải đến đây để trao một số món quà cho các bạn nhỏ”
Tạ Hựu Thuyết nở nụ cười đầy ấm áp đứng trước mặt trưởng thôn và viện trưởng giới thiệu đôi chút.
“Chúng tôi rất hân hạnh và vô cùng biết ơn bệnh viện Hồng Phúc” Trưởng thôn Hồ Sử niềm nở bắt tay Tạ Hựu Thuyết.
“Bác sĩ Tạ đúng là tuổi trẻ tài cao, khí chất ngời ngời” Viện trưởng Từ Tuệ cảm thán về cậu thanh niên tốt bụng trước mặt.
Tạ Hựu Thuyết bản tính khiêm tốn ái ngại với lời khen của viện trưởng, anh cảm thấy bản thân vẫn còn rất nhiều khuyết điểm, vẫn chưa thực sự giúp đỡ được gì nhiều cho những người xung quanh.
Thấy Tạ Hựu Thuyết ngượng ngùng đưa tay gãi gãi đầu, trưởng thôn thích thú liền cợt nhả anh “Thanh niên trai tráng phải thật bạo dạn a, sau này cô gái nào có phúc phận lắm mới lấy được một chàng trai tuấn tú tài giỏi tốt bụng như bác sĩ Tạ đây, haha”
Trưởng thôn vỗ vỗ vai Tạ Hựu Thuyết mấy cái tán thưởng.
Anh chỉ biết cười trừ nhận lấy câu nói trêu chọc của trưởng thôn, nhẹ nhàng đảo đôi mắt như có như không nhìn qua cô gái đứng bên cạnh mình.
Đới An Lạc nãy giờ vẫn im lặng đứng bên cạnh, không nhịn nỗi nữa lên tiếng “Được rồi, được rồi.
Hai người đừng có mà trêu chọc bác sĩ Tạ nữa.
Cháu thấy anh ấy bị hai người trêu đến mức không nói nên lời luôn rồi kìa”
“Ây da, con bé này…” Viện trưởng Từ yêu mến gõ nhẹ lên trán cô một cái, ý chỉ đã khôn lớn biết bênh vực người khác rồi cơ đấy.
Viện trưởng cùng các cô trong viện đi tập hợp các em nhỏ lại.
Trưởng thôn phụ giúp Tạ Hựu Thuyết và tài xế cùng vận chuyển quà trên xe xuống dưới sân.
Quà được sắp xếp cẩn thận đóng gói trong những thùng giấy lớn.
Đới An Lạc cũng muốn phụ giúp mọi người một tay.
Lúc tài xế trên xe chuyền thùng giấy ra, cô cũng đứng phía dưới đưa tay ra đỡ.
Tạ Hữu Thuyết nhanh chóng đặt thùng quà trong tay xuống đất, vội đi đến đưa tay ra đón lấy thùng giấy “Cô Đới, chuyện nặng nhọc này để nam nhân chúng tôi làm được rồi”
“Bác sĩ Tạ, anh quá xem thường sức khỏe phái nữ chúng tôi rồi” Đới An Lạc nhướng mày với anh, có chút bất bình phản biện.
“Đúng, bác sĩ Tạ, cậu không biết đó thôi.
Lạc Lạc chúng tôi vô cùng khỏe mạnh a, chẳng khác gì nam nhân đâu.
Cho nên nam nhân ở thôn đều bị con bé dọa cho chạy mất hết, haha”
“Bác trưởng thôn, rốt cuộc người đang khen cháu hay là đang châm chọc cháu vậy?” An Lạc dùng giọng điệu giận dỗi để hỏi.
Khiến mọi người không thể không bật cười thành tiếng.
Tạ Hựu Thuyết lấy một con dao rọc giấy từ trong túi quần ra đưa cho Đới An Lạc “Được rồi, Đới cô nương, cô giúp tôi mở những thùng giấy này ra được không!?”
An Lạc vui vẻ gật đầu đồng ý.
Cho dù cô có thật sự khỏe mạnh như lời bác trưởng thôn nói, nhưng anh vẫn không muốn để cho cô làm những việc nặng.
Suy cho cùng, phụ nữ dù có mạnh mẽ thế nào thì vẫn là những bông hoa cần phải được nâng niu.
Các em nhỏ trong viện đều đã tập trung đầy đủ, được các cô hướng dẫn xếp hàng đứng ngay ngắn.
Những khuôn mặt khả ái, lanh lợi biết bao, nhưng chúng lại bị chính bố mẹ ruột ruồng bỏ trở thành những em bé mồ côi sống chung với nhau dưới một mái nhà Phong Vũ.
“Xin chào các bạn nhỏ, chú là bác sĩ Tạ.
Hôm nay tâm trạng của các bạn nhỏ có tốt không?” Tạ Hựu Thuyết cất giọng ấm áp đầy sự yêu mến.
“Tốt ạ” Bọn trẻ đồng thanh đáp lại.
“Được, vậy bạn nào muốn có quà giơ tay lên nào”
Tất cả những cánh tay bé nhỏ đều vui vẻ giơ thật cao qua đầu.
“Được rồi, tất cả đều đáng yêu, đều sẽ có quà nhé!”
Cô nhi viện Phong Vũ có tổng cộng 215 em nhỏ với từng độ tuổi khác nhau, đều được viện trưởng cùng các cô chăm sóc dạy dỗ học hành chu đáo.
Thỉnh thoảng sẽ có những gia đình tìm đến để nhận những bạn nhỏ về làm con nuôi.
Bọn trẻ rất ngoan ngoãn lễ phép, chúng vui vẻ cầm phần quà của mình trong tay, đồng thanh cất lời “Chúng con cảm ơn bác sĩ Tạ ạ”
Đới An Lạc đứng phía sau lưng bọn trẻ, đôi mắt cô bất giác long lanh nhìn Tạ Hựu Thuyết phía trên đang nở nụ cười rạng rỡ, nụ cười của anh ôn nhu ấm áp như những tia nắng mùa xuân.
Phát quà xong Tạ Hựu Thuyết kể chuyện cho các em nhỏ nghe, những câu chuyện về thế giới bên ngoài, về những thành phố lớn mà các em nhỏ chưa từng được biết.
Anh giải đáp những thắc mắc, những câu hỏi đơn thuần ngây ngô của bọn trẻ.
Anh mong sau này chúng lớn lên có thể thực hiện những lý tưởng giấc mơ của mình, có những sự nghiệp rực rỡ nhất, có thể giúp đỡ những người khác.
Đặc biệt luôn luôn nhớ về mái nhà Phong Vũ đã cưu mang nuôi dưỡng chúng.
Cũng đã quá nửa buổi trưa, bọn trẻ được tập trung ở nhà ăn.
Những phần cơm đầy đủ chất dinh dưỡng.
Bọn trẻ vừa ăn vừa vui vẻ trò chuyện cười tít mắt.
Tạ Hựu Thuyết ngồi nhìn chúng, đôi khi bất giác anh lại nở một nụ cười buâng quơ.
“Bác sĩ Tạ, ăn cơm thôi” Đới An Lạc đưa bàn tay quơ qua quơ lại trước mặt anh.
Tạ Hựu Thuyết mới định hình lại được mọi người đều hướng mắt nhìn anh, cơm canh đã được dọn đầy đủ ra rồi.
“Mời mọi người dùng cơm”
“Bác sĩ Tạ, cơm canh đạm bạc, mong cậu đừng chê”
“Viện trưởng, người đừng câu nệ như vậy.
Sao tôi có thể chê được chứ”
Miệng chưa dứt lời, anh liền gắp miếng rau xào thưởng thức.
Tấm tắc khen lấy khen để “Ưm, ngon thật đấy”
“Đây chính là hoa cải vàng, đặc sản vùng thôn chúng tôi đấy” Đới An Lạc nhanh chóng giới thiệu.
Lâu rồi anh mới có cảm giác bình thản thưởng thức bữa cơm ngon lành như vậy.
Bình thường công việc ở bệnh viện khá bận rộn, những bữa cơm anh đều ăn vội vã nuốt qua loa đại khái.
Anh không hề cho bản thân mình có thời gian nghỉ ngơi thư giãn giống các đồng nghiệp khác.
Với anh việc phục vụ bệnh nhân luôn được ưu tiên hàng đầu.
“Bác sĩ Tạ, tôi thấy cậu yêu trẻ con như vậy cũng nên sớm tìm người thành gia lập thất đi.
Để còn có người nâng khăn sửa túi, một hai đứa trẻ chạy nhảy trong nhà…Tuổi của cậu không nhỏ nữa, đừng có mà ham công tiếc việc quá, haha”
Suýt chút thì Tạ Hựu Thuyết bị sặc cơm rồi.
Bác trưởng thôn cứ có cơ hội lại không ngừng khuyên bảo bọn trẻ độc thân sớm lập gia đình.
Thật không biết kiếp trước của ông có phải là Nguyệt Lão hay không nữa..