Ánh mặt trời hoàng hôn đỏ rực dần buông xuống trên cánh đồng hoa cải dầu đúng là một mỹ cảnh khó miêu tả bằng lời.
Làn gió thoảng lùa qua trêu đùa mái tóc nâu mềm mượt của Đới An Lạc, cô chăm chú nhìn ngắm mặt trời đang dần buông mình hạ xuống nơi góc chân trời.
Cô rất thích hoàng hôn dù rằng nó tượng trưng cho sự kết thúc, nhưng cô tin rằng kết thúc nào rồi cũng sẽ có một chút ngọt ngào.
Tạ Hựu Thuyết thẫn thờ say sưa ngắm nhìn cô gái ngồi bên cạnh mình.
Một nét đẹp thuần khiết mộc mạc ở Thượng Hải rất hiếm gặp, đôi mắt bồ câu của cô long lanh trong sáng như ngôi sao trên bầu trời đêm.
“Cô Đới, vì sao cô lại rời quê hương đến một nơi xa không người thân thích như Thượng Hải để vào New Wind làm việc?” Tạ Hựu Thuyết có chút thắc mắc muốn nghe Đới An Lạc giải đáp.
Từ Giang Tây đến Thượng Hải rất xa, vốn là một thành phố phồn hoa tráng lệ, Thượng Hải không dễ sống đối với những người không hề biết chút gì về nó.
Huống hồ Đới An Lạc còn rất trẻ tuổi, lại không có bất cứ người thân thuộc nào ở Thượng Hải.
Để tìm được một công việc tốt là điều không đơn giản, nhưng cô còn thậm chí còn tìm được một công việc rất rất tốt trên cả hàng ngàn người khác nữa.
Thư ký phó tổng tập đoàn New Wind, chuyện này thật khiến người khác không khỏi thắc mắc a.
Đới An Lạc suy nghĩ một lát, cô biết ẩn ý trong câu hỏi của bác sĩ Tạ.
Chính cô cũng đã từng có những thắc mắc này, những điều khó lý giải về bản thân mình như vậy.
Cô đã từng không thể tin được tại sao cô có thể được nhận vào New Wind? Năng lực của cô vốn dĩ không thể nào so sánh được với bất cứ ai cả.
Vì thế cô mới luôn bị đồng nghiệp cô lập, họ nói cô dùng mọi thủ đoạn để vào được New Wind.
Cô chỉ có thể tự nhủ bản thân mình rằng có lẽ là do cô có chút may mắn hơn người khác mà thôi.
Cô phải nhẫn nhịn, dĩ hòa vi quý.
Cô cần công việc này, đồng lương ở New Wind khá cao giúp cô dần trả những món nợ của mẹ đã vay trước đây để lo cho gia đình.
An Lạc nở nụ cười ngây ngô, đôi mắt nheo lại cong như vầng trăng khuyết, quay đầu nhìn sang Tạ Hựu Thuyết “Bác sĩ Tạ, anh đã từng nghe câu nói rằng nghề chọn người chứ người không chọn nghề chưa?”
Tạ Hựu Thuyết phì cười "Ý cô nói New Wind tự chọn cô ư?’’
“Không sai” Lời khẳng định chắc nịt.
Tạ Hựu Thuyết có chút không tin được, cô không sai nhưng câu chuyện này hơi sai.
Một tập đoàn lớn hàng đầu cả nước như New Wind, để được tuyển dụng làm nhân viên chính thức đều phải trãi qua những cạnh tranh vô cùng khốc liệt về mặt kiến thức.
1000 người chỉ có thể chọn 1.
Nhìn thái độ của Tạ Hựu Thuyết, An Lạc có chút bất mãn, cô biết anh sẽ không tin lời cô nói.
Nhưng đúng là lời cô nói có phần hoang đường thật sự.
Cô biết anh cũng phải có ý xấu cười nhạo mình.
“Cũng không hiểu vì sao, khi tôi vừa tốt nghiệp cuối cấp thì nhận được một thư mời của tập đoàn New Wind.
Lúc đó tôi còn nghĩ bản thân mình bị một trung tâm lừa đảo nào đó lấy danh tiếng tập đoàn New Wind để lừa mình.
Tôi đã suy nghĩ rất lâu, sau đó cũng không nhịn được mà liều một phen đến Thượng Hải tìm đến người để lại danh tính trên lá thư.
Tôi có chút lo lắng khi gặp anh ấy, nhưng thực sự họ không lừa tôi, đúng là tập đoàn New Wind đã mời tôi đến Thượng Hải để học bồi dưỡng và làm việc”
Nụ cười An Lạc hạnh phúc khi nhắc lại, những người bạn học lúc trước thường chê bai coi thường kiếm chuyện với cô tất cả sau khi tốt nghiệp điều chật vật tìm kiếm một công việc, nhưng chẳng thể ổn định nổi cho bản thân mình.
“Đúng là chuyện lạ trước nay tôi chưa từng gặp qua.
Cô Đới, cô đúng là may mắn thật”
“Vâng”
“Ummm, cô Đới đã đến Thượng Hải 4 năm rồi, chẳng hay đã có người trong lòng mình chưa?” Tạ Hựu Thuyết có chút ngập ngừng trong lời nói.
An Lạc im lặng một chút, cong khóe môi lộ ra nụ cười nhẹ “Có”
Ánh mắt trông đợi của Tạ Hựu Thuyết bỗng cụp xuống, anh có chút hơi thất vọng.
“Đã từng có, nhưng giờ thì hết rồi” An Lạc tiếp tục câu nói còn dang dở của mình.
Ánh mắt Tạ Hữu Thuyết như cây khô vừa được tưới nước, có chút tia hy vọng mong manh trở lại, anh có cơ hội “Vậy khi cô trở lại Thượng Hải, tôi có vinh dự mời cô một bữa cơm không?”
Cô phì cười, lựa lời tìm cách từ chối anh “Bác sĩ Tạ, thời gian của anh là vàng bạc sao tôi lại dám làm phiền anh chứ?”
“Cô Đới đừng nói vậy, tuy thời gian rảnh của tôi rất hạn chế, nhưng cô không chê, tôi sẽ dành thời gian đó cho cô”
Hoàng hôn hôm nay có chút lạ lùng, bầu không khí đột nhiên trở nên lãng mạn đến kì lạ.
Cô cũng không ngốc nghếch đến mức không thể hiểu ra tâm ý của bác sĩ Tạ “Được”
Tạm biệt cô nhi viện Phong Vũ sau một ngày vui vẻ, Tạ Hựu Thuyết đến chỗ An Lạc nhắc nhở cô “Cô Đới, nhớ lấy lời hứa”
“Bác sĩ Tạ đi đường bảo trọng.
Anh không cần câu nệ gọi tôi là cô Đới đâu, sau cứ gọi tôi là An Lạc được rồi”
“Được, An Lạc.
Tạm biệt, hẹn gặp lại ở Thượng Hải”
An Lạc mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu tạm biệt Tạ Hựu Thuyết.
Anh bước lên xe không ngừng ngoáy đầu nhìn lại vẫy tay với mọi người trong cô nhi viện.
Chiếc xe dần lăn bánh rời khỏi thôn hoa cải dầu.
Tạ Hựu Thuyết mở điện thoại xem lại vài bức ảnh đã lén chụp Đới An Lạc, bất giác nở nụ cười, hình ảnh cô lúc này tràn ngập khắp tâm trí của anh..