Cuộc sống đôi lúc lại có những dây mơ rễ má mà chúng ta không hề ngờ được.
Vậy, người hiện tại người đứng sau lưng viện trưởng Từ trợ cấp cho mái ấm Phong Vũ rất có khả năng là Trác Nhất Phong.
Cô phải tiếp tục tìm thêm manh mối về những chuyện này mới được.
Đới An Lạc tự nghĩ bản thân cô giờ thật giống như thám tử chuyên điều tra phá án a.
“Đới An Lạc”
Giọng Trác Nhất Phong ở trên lầu đang gọi cô.
Anh đứng bên ngoài phòng cô gõ cửa “Đới An Lạc, xuống ăn tối cùng tôi”
“Trác Nhất Phong, tôi đang ở dưới rồi” Cô nhanh chân chạy xuống tầng.
Không thể để cho anh phát hiện ra cô đang điều tra bí mật về gia đình anh được.
Cùng nhau ngồi ăn cơm, thật may hôm nay thím Chu không có làm món thịt viên đầy ám ảnh.
Cô sợ ai kia đột nhiên trở nên điên loạn vì món ấy nữa.
“Đới An Lạc, cô ăn nhiều một chút” Anh gắp thức ăn vào chén Đới An Lạc.
Cô thở dài phụng phịu “Tôi không ăn nổi nữa rồi”
Anh chau đôi lông mày, cô gái này ăn như mèo thì hỏi sao vóc dáng bé như que tăm.
Dường như thời khắc cô phát hiện ra bố mẹ Trác Nhất Phong chính là người bí ẩn đã thành lập cô nhi viện Phong Vũ, thì cảm giác gay gắt khi bị Trác Nhất Phong ép buộc có chút đã nới lỏng hơn.
Có thể con người anh cũng sẽ có những bộ mặt ấm áp mà người khác chưa phát hiện ra.
Cô cũng có chút đồng cảm với chứng bệnh anh gặp phải.
Ăn cơm xong cô phụ giúp thím Chu dọn dẹp, cô nghĩ biết đâu điều tra được chút tin tức từ thím Chu.
“Thím Chu à, có thể nói cháu biết chút chuyện về Trác Nhất Phong được không?”
“Cô Đới, muốn biết chuyện gì?”
“Chính xác thì ông bà chủ đã mất bao lâu rồi ạ?” Giọng cô thì thầm.
Chu Tĩnh Tuyền đột nhiên ngừng tay, bà trầm lặng một lúc.
Xem ra bà đang phân vân rất khó để mở lời.
“16 năm rồi”
“Vì sao họ lại mất vậy ạ?”
“Trên đường về nhà họ gặp tai nạn” Giọng thím Chu nghẹn ngào, đôi mắt dương như đang kiềm nén không để nước mắt trực trào rơi ra ngoài.
Cô nghe được sự chua xót qua lời nói thím Chu.
16 năm trước.
Đó là năm cô nhi viện Phong Vũ được xây dựng.
Cũng là năm ba cô mất.
“Vậy…” Cô vẫn muốn hỏi tiếp.
"Cô Đới à, tôi không thể trả lời thêm nữa đâu’’ Thím Chu ngắt lời của An Lạc.
An Lạc ngạc nhiên, thím Chu dường như đang muốn che giấu chuyện gì đó.
Tại sao lại không thể kể cho cô biết.
An Lạc lên mạng tìm kiếm thông tin về vụ tai nạn của bố mẹ Trác Nhất Phong, tuyệt nhiên không có bất cứ thông tin nào liên quan đến họ.
Tại sao vậy? Chuyện này thật kì lạ.
Họ là những người trong giới thượng lưu, còn là chủ tập đoàn New Wind, các cánh nhà báo phải săn lùng có nhiều bài viết liên quan đến họ chứ.
Tại sao lại không có bất cứ thông tin nào?
Vụ tai nạn của ba cô cũng như vậy, trước đây cô đã từng nhiều lần tra cứu tin tức liên quan đến vụ tai nạn của ba cô, nhưng chưa từng có bất cứ thông tin nào.
Cũng không ai kể lại cho cô biết rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì.
Bản thân cô lại mất đi kí ức không thể nhớ được chuyện gì đã xảy ra.
Nghĩ đến những việc này tim cô có chút đau nhói.
Buổi sáng, Trác gia đột nhiên náo nhiệt chưa từng có.
Trác Nhất Phong cùng Đới An Lạc đấu khẩu đôi co từ trên lầu xuống tận dưới nhà.
“Trác Nhất Phong, tôi không muốn đến công ty cùng anh”
“Đới An Lạc, cô không đi cùng tôi, lẽ nào cô muốn tự mình đi bộ?”
Lưu Tu Kiệt nhìn Trác Nhất Phong hiện giờ không khác gì một đứa trẻ, lâu rồi ông không thấy Trác Nhất Phong thoải mái tâm trạng như vậy.
Sau cùng thì anh vẫn là chịu thua tính cách ương bướng của Đới An Lạc.
“Chú Lưu, chú đưa cô ấy đi làm” Trác Nhất Phong rời khỏi nhà trước.
Lưu Tu Kiệt lái xe đưa Đới An Lạc đến công ty.
Nhưng cô lại bắt ông dừng ở một đoạn đường vắng gần công ty, cô xuống xe tự mình đi đến đó.
Cô không muốn ai phát hiện ra cô đang ở nhà Trác Nhất Phong.
Điều này làm cho Lưu Tu Kiệt nhớ lại khoảng thời gian đi học của Trác Nhất Phong.
Cũng từng dùng cách như thế này để đưa cậu đến trường, nó khiến cậu bị bạn bè chê cười, coi thường.
New Wind
Trác tổng, thời gian chuẩn bị tổ chức chuyến du lịch phòng thư ký sắp đến rồi.
Không biết lần này cậu có muốn tham gia hay không?"
Trác Nhất Phong đan hai tay vào nhau suy nghĩ một lúc “Lên kế hoạch cắm trại ở núi”
Thẩm Kiêu ngạc nhiên há hốc miệng mồm, không ngờ lần này Trác Nhất Phong lại thực sự có hứng thú đến như vậy.
Lý do thì Thẩm Kiêu còn không biết hay sao.
“Được, Trác tổng.
Vậy tôi sẽ lên kế hoạch gửi cho cậu xem”
Trác Nhất Phong gật đầu.
Thẩm Kiêu nhìn ra được hôm nay tâm trạng Trác Nhất Phong thực sự rất tốt a.
Hình như lúc mới mở cửa bước vào phòng, anh còn nghe Trác Nhất Phong đang ngân nga giai điệu bài hát nào đó..