"An Lạc"
"Bác sĩ Tạ?" Đới An Lạc ngạc nhiên nhìn chàng trai đang vội vã chạy về phía mình.
Sao anh ấy lại ở đây?
Trác Nhất Phong nét mặt sa sầm, đảo đôi mắt nhìn thư ký Thẩm.
Thẩm Kiêu vẻ mặt hiện tại cũng không khác Đới An Lạc là mấy.
Tạ Hựu Thuyết đi đến trước mặt Trác Nhất Phong, nụ cười niềm nở, anh đưa tay ra phía trước "Trác tổng, tôi là bác sĩ bảo hộ được cục an ninh Thượng Hải sắp xếp"
Trác Nhất Phong không hân hoan, bắt tay qua loa.
Anh xoay người bước lên xe.
Thẩm Kiêu, Lưu quản gia vội vàng theo sau chân Trác Nhất Phong.
"Trác tổng, cậu nghe tôi giải thích đi...tôi thực sự không biết...." Thẩm Kiêu muốn thanh minh nhưng một ánh nhìn lạnh nhạt của Trác Nhất Phong cũng đủ để khiến anh toát mồ hôi cả người, im lặng không dám nói tiếp.
Trác Nhất Phong cương quyết không cho cục an ninh đưa người theo bảo hộ anh, nên họ chọn một bác sĩ đi theo, đề phòng trường hợp bất trắc khi anh rời khỏi Thượng Hải.
Lúc nhận được mail Thẩm Kiêu cũng không hề biết người bác sĩ bảo hộ được chọn lại là Tạ Hựu Thuyết.
Trác tổng a Trác tổng, ghét của nào thì trời trao của ấy, quả không sai.
Lần này Trác tổng cao cao tại thượng tham gia chuyến du lịch làm ai cũng ngạc nhiên há hốc mắt tròn mắt dẹp.
Anh bước lên xe, đi thẳng về dãy ghế ở cuối xe ngồi xuống.
Thẩm Kiêu ngồi cùng vợ mình Tưởng Niên Phi.
Lưu quản gia lại chọn ngồi ở gần chỗ tài xế.
Lâm Hữu Đằng đã lên xe từ trước cũng đã chọn chỗ ngồi thích hợp cho mình.
Anh không muốn ngồi cùng Trác Nhất Phong, nhỡ đâu Trác Nhất Phong lại dở dở ương ương thì cuộc vui của anh hỏng bét.
Hạ Song Nhi, Trình Yến Ninh ngồi cùng bạn trai của họ.
Lương Cảnh Mỹ vẫn đơn độc một mình.
Một nhân vật lạ mặt bước lên xe, mọi ánh nhìn đổ về hướng cô bé.
Cô bé đảo mắt nhìn quanh xe, trên xe cũng không quá nhiều người, cô nhanh chóng dừng mắt ở vị trí người mình muốn tìm, không ngần ngại gọi tên "Lâm Hữu Đằng"
Người bị gọi trúng tên kia đang ngó trời ngó mây nghe chất giọng quen thuộc sợ bắn mình.
Mắt anh đứng tròng khi nhìn thấy người mà anh không hề muốn gặp lại ở đây.
Cô bé mạnh dạn bước tới chỗ anh, cáu bẩn nhéo tai anh "Lâm Hữu Đằng, anh định trốn em đến bao giờ"
Từ sau khi anh đi du lịch cùng gia đình, cô lúc nào cũng chờ đợi tin anh.
Vậy mà anh về bao lâu rồi cũng không thèm ngó ngàng đến cô.
"Ngô Thư Đóa, em bỏ cái tay ra" Lâm Hữu Đằng đau nhăn nhúm mặt mày.
"Hứm" Cô buông tay, tạm tha cho anh, cô bước vào ghế bên trong ngồi xuống.
Lâm Hữu Đằng nhỏ giọng "Sao em lại ở đây?
Khuôn mặt bánh bao giận dỗi "Đừng có lúc nào gặp em cũng hỏi sao em lại ở đây có được không? Còn không phải tại anh cứ trốn em"
Cô nhỏ giọng Cũng may là chị An Lạc mời em tham gia chuyến đi này"
Lại nâng quãng giọng lên nhấn mạnh từng chữ "Em nói cho anh biết, anh đừng hòng trốn được em.
Anh chính là con rể của Ngô gia em"
Lâm Hữu Đằng liền bịt miệng Ngô Thư Đóa lại, con bé này đúng là khắc tinh của anh.
Người Lâm Hữu Đằng thích không phải Đới An Lạc mà là con nhóc này ư? Trong lòng Lương Cảnh Mỹ loáng thoáng suy nghĩ.
Đới An Lạc bước lên xe, theo sau đó là Tạ Hựu Thuyết.
Cô lén liếc nhìn Trác Nhất Phong ở cuối xe, anh không thèm để ý đến cô.
Cô không thể ngồi cùng anh, tránh việc mọi người nhận ra sự liên quan giữa anh và cô.
Cô cũng không thể ngồi vào chỗ ghế đôi đang trống, nếu Tạ Hựu Thuyết ngồi cùng, chắc chắn cô sẽ không sống nổi qua con trăng này.
Sự lựa chọn cuối cùng là ngồi cùng ghế với Lương Cảnh Mỹ, cô biết trước giờ Lương Cảnh Mỹ không có thiện cảm với cô, nhưng hiện tại Lương Cảnh Mỹ là sự lựa chọn an toàn nhất rồi.
Lương Cảnh Mỹ lần này có vẻ không gây khó dễ cho Đới An Lạc, dù không cam lòng nhưng cô vẫn lùi vào ghế trong nhường ghế ngoài cho Đới An Lạc.
Tạ Hựu Thuyết có chút hụt hẫng, anh chọn ngồi ghế trống phía trên An Lạc.
Đợi An Lạc yên vị ổn định, Lâm Hữu Đằng giơ ngón tay cái chỉ về hướng Ngô Thư Đóa chất vấn An Lạc Lạc Lạc, đây là chuyện tốt cô làm cho tôi?"
An Lạc vui vẻ gật đầu "Chẳng phải tôi đã hứa với anh rồi sao?"
An Lạc không nhận ra vẻ mặt Lâm Hữu Đằng không hề giống như đang hạnh phúc a.
"Cô đã hứa gì?" Anh vặn vẹo hỏi lại.
"Lâm Hữu Đằng, anh bị mất trí nhớ đấy à? Lần trước anh nói muốn tôi giúp anh giải quyết Ngô Thư Đóa còn gì?"
Lâm Hữu Đằng cắn răng, hiện tại như muốn bứt hết tóc trên đầu xuống a.
Thái độ anh trái ngược với tưởng tượng của cô.
Anh có gì không vừa ý?
"Lạc Lạc ơi là Lạc Lạc.
Chuyện tôi muốn cô giải quyết đâu phải là chuyện này"
Đới An Lạc đã hoàn toàn hiểu sai ý của anh rồi.
Anh muốn cô giúp anh nghĩ cách cắt cái bóng phiền phức Ngô Thư Đóa.
Cô thì hay rồi, trực tiếp đem Ngô Thư Đóa dán chặt thêm vào người anh.
Cô muốn bức chết anh hay sao?
An Lạc cảm thấy hổ thẹn, ngượng ngùng thanh minh "Lâm phó tổng, tại anh không nói rõ ràng"
Ngô Thư Đóa lúc này mới để ý Lâm Hữu Đằng đang nói xấu mình với thư ký Đới, cô đưa tay trực tiếp hất mặt anh về phía mình, gương mặt phụng phịu "Lâm ca, em nghe thấy hết đó"
Hai người này thực sự đúng là một đôi dễ thương a.
Đới An Lạc cảm thấy Ngô Thư Đóa chính là định mệnh ông trời an bày cho Lâm Hữu Đằng, chỉ là hiện tại Lâm Hữu Đằng chưa muốn thừa nhận mình có tình cảm với Thư Đóa mà thôi.
Còn nhớ ban đầu lúc Lâm Hữu Đằng mới đến New Wind, đã có lúc cô từng thoáng cái suy nghĩ Lâm Hữu Đằng và Trác Nhất Phong có lẽ nào thuộc hệ đam mỹ gian díu mập mờ.
An Lạc len lén nhìn xuống phía Trác Nhất Phong, chạm phải đôi mắt sắc lạnh đến gai người đang nhìn mình, cô vội thu ánh mắt lại.
Một tháng qua, cô cố gắng giữ cho cuộc sống hòa bình, cân nhắc cẩn thận từng hành động, lời nói, không dám làm phật ý Trác Nhất Phong.
Vì cô nghe lời bác sĩ Diệp, không để anh ta phát tiết, nếu không anh ta lại uống rượu, lại đổ bệnh, tinh thần không lạc quan thoải mái, thì bao giờ mới có thể khỏi bệnh, bao giờ cô mới thoát khỏi Trác gia.
Nhưng xem ra hòa bình chưa được lâu, chiến tranh sắp thiết lập trở lại rồi a.