"Phi Phi, em uống chút nước đi!"
Thẩm Kiêu lo lắng, lấy bình nước trong balo đưa cho vợ mình.
Tưởng Niên Phi chân yếu tay mềm, trước giờ sức khỏe cô không được tốt, nhưng lại vì không muốn chồng mình thua cuộc chơi mà hăng hái tham gia hoạt động này.
Tưởng Niên Phi nở nụ cười nhu mì, cầm lấy chai nước đã được chồng vặn nắp sẵn ngồi xuống tảng đá lớn uống lấy vài ngụm "Em không mệt, anh đừng quá lo lắng"
"Anh thấy sắc mặt em không tốt, không cần vì anh mà tiếp tục cố gắng.
Đây chỉ là một cuộc chơi bình thường thôi không quan trọng, sức khỏe em mới là quan trọng nhất.
Hiểu không?"
Thẩm Kiêu dịu dàng vuốt ve khuôn mặt gầy gò của vợ.
Anh nào có quan tâm đến chuyện thắng thua như thế.
Vã lại cuộc chơi là ý tưởng anh sắp xếp, nếu anh chiến thắng thật không công bằng đối với mọi người.
"Hay chúng ta quay lại lều trại nhé! Phi Phi"
Cô không hồi đáp, im lặng vài giây rồi cũng khẽ gật đầu.
Khuôn mặt thoáng vẻ man mác, hẳn cô đang tiếc vì mình luôn là gánh nặng của chồng.
Thẩm Kiêu, người đàn ông không bao giờ để vợ phải buồn lòng.
Ngoài những lúc bên cạnh Trác tổng thì thời gian còn lại anh đều dành cho vợ.
Những gì anh nghĩ, những việc anh làm, những chuyện anh biết,....anh đều sẽ tâm sự cùng cô.
Người chồng đúng mẫu mực luôn mang đến cho người phụ nữ đời mình cảm giác an toàn, không có bất cứ chuyện giấu giếm, cũng không để cô phải hoài nghi nghĩ ngợi lung tung.
Anh nắm tay vợ khuôn mặt vui vẻ cùng nhau quay ngược về con đường họ đã đi.
......................
Pháo tín hiệu lần lượt phát sáng trên bầu trời.
Xem ra những thử thách trên tuyến đường đi của họ rất khó vượt qua a.
"Tôi nhất định sẽ cố gắng vượt qua những thử thách để về đích, tuyệt đối không dùng đến pháo phát sáng" Đới An Lạc tự tin vào bản thân mình.
Trác Nhất Phong cười nhẹ, anh có thể tin vào cô gái nhỏ này không?
Đôi chân bỗng dưng trở nên nặng nề đến lạ.
Thôi xong đời rồi! Bọn họ đã đi vào vùng đất lún, chân họ bị đất lún vây lấy ghì chặt đang dần chìm xuống.
Ở trong vùng đất này càng vùng vẫy, càng cử động mạnh thì tốc độ lún càng nhanh hơn.
Trác Nhất Phong giữ vững vẻ mặt bĩnh tĩnh đến đáng sợ, anh cố gắng xoay chuyển người quay lại đối mặt với An Lạc.
Khuôn mặt cô trở nên biến sắc, cô không giữ nổi vẻ bình tĩnh được như Trác Nhất Phong "Anh muốn chết sao, đừng cử động nữa"
Đối diện với sự lo lắng An Lạc dành cho mình là một nụ cười đầy ý giễu cợt "Nhà thám hiểm Đới, cô nói xem giờ chúng ta phải làm sao? Có khi nào chôn xác chốn này không?"
Giọng anh hù dọa đáng sợ hơn ma.
Mọi lý thuyết cô đọc, mọi loại phim cô từng xem,...nếu không có người đến trợ giúp thì làm sao có khả năng tự lên khỏi bãi đất lún.
Xem ra vạ miệng thật rồi, vừa khẳng định sẽ không sử dụng đến pháo phát sáng, khẳng định bản thân có thể vượt qua mọi thử thách để về đích.
Ai dè quả báo đến ngay tức khắc, tựa hồ nghe thấy tiếng vả chan chát vào mặt cô a.
Vùng đất lún bao phủ bề mặt toàn lá cây, không có loài thực vật nào sống được, trống trãi như vậy đáng lẽ cô nên nhận ra điều bất thường này sớm hơn chứ.
Cô cứ nhìn chỉ dẫn trên tấm bản đồ thúc giục Trác Nhất Phong đi theo mình.
Tấm bản đồ lừa đảo chiết tiệt.
"Anh mau lấy pháo phát tín hiệu đi"
Trác Nhất Phong bật cười thành tiếng, giờ phút này anh vẫn còn tâm trạng cười được khiến An Lạc vô cùng nghi ngờ nhân sinh, anh dường như chỉ đợi cô nói bỏ cuộc để cười một trận sảng khoái a.
Anh chuyển balo ra phía trước mặt, lấy pháo phát sáng đưa cho cô.
An Lạc làm theo lời Vương Tiêu hướng dẫn mở nắp đậy trên và dưới thanh pháo, kéo mạnh phần dây chốt kích hoạt nhưng thanh pháo không hề có động tĩnh gì.
"Tôi làm sai rồi sao?"
"Đã làm đúng" Trác Nhất Phong xác nhận.
"Vậy tại sao lại không nổ?"
"Pháo lép"
"Cái gì?"
Đồng tử trong mắt An Lạc giãn nở, số cô còn có thể xúi quẩy đến mức độ nào nữa? Không thể bắn pháo vậy có cách nào cầu cứu?
Đúng rồi, vẫn còn bộ đàm.
Hy vọng cuối cũng bị dập tắt bởi hiện thực, bộ đàm không kết nối tín hiệu.
Sự thất vọng trong đôi mắt chuyển đổi thành tuyệt vọng.
Trác Nhất Phong vẫn bình thản như không, anh dường như chẳng hề có chút ngạc nhiên khi thấy pháo và bộ đàm đều không sử dụng được.
Anh dùng sức ném balo ra đằng xa, chỗ đó đất an toàn, tức là vùng đất cứng cách họ chỉ hơn một mét.
"Cô dùng sức cố gắng nhấc chân lên"
Trác Nhất Phong nắm lấy đầu gối chân trái An Lạc hỗ trợ nhấc chân cô lên khỏi mặt lún, anh khụy người đứng tấn để An Lạc đạp lên trên đùi mình.
Cô thành công rời khỏi đất lún đứng trên đùi nam nhân vạm vỡ như thể họ đang biểu diễn xiếc, sức nặng của cô chồng lên anh lại khiến anh lún sâu hơn, mực lún đã ở ngang phần đầu gối.
"Giữ vững người, dốc hết sức phóng về bên đó, càng xa càng tốt" Trác Nhất Phong chỉ tay về phía balo đang nằm chổng chơ.
An Lạc nghe lời anh, cô không do dự hạ thấp người lấy đà, sải chân thành công về được phần đất cứng.
Thuở trước cô học môn thể dục rất giỏi, nhảy xa chưa từng làm khó được cô nha.
Nhìn lại Trác Nhất Phong vẫn còn ở dưới đất lún, sự lấy đà bật nhảy đã làm cho mực lún qua khỏi eo anh.
Cô phải nhanh chống tìm ra cách, khóe mắt cô ửng đỏ, vừa cảm động lại vừa sợ hãi khiến cô sắp không kiềm được cảm xúc.
An Lạc vội vã mở balo lấy con dao găm trong hộp ban nãy đào được, gấp gáp nói vào lời "Trác Nhất Phong, anh cố chịu một chút, tôi nhất định quay lại cứu anh"
Chẳng đợi anh có cơ hội trả lời, lập tức đã lao đi như một mũi tên bắn.
Trác Nhất Phong lòng tĩnh lặng, không chút hoảng sợ khi thấy An Lạc bỏ mình ở lại, anh chỉ cố gắng không chớp mắt nhìn theo bóng lưng cô khuất dần.
Anh tin cô sẽ không bỏ anh chôn thây nơi rừng sâu nước độc này.
"Tiểu bạch thỏ chạy mất rồi"
Cũng không thể không có suy nghĩ khác, chắc có lẽ đây là lần cuối cùng nhìn thấy cô?.