Lưu Vũ đến gần Tưởng Niên Phi nhẹ nhàng tháo khăn bịt miệng cô xuống, cởi bỏ dây trói.
Hắn phát tiết quát lớn "Các ngươi dám trói chị Niên Phi chặt như vậy, chán sống rồi hả?"
Vương Tiêu dè dặt không ngừng xin lỗi "Là chị Niên Phi dặn em phải diễn thật một chút"
Tưởng Niên Phi xoa xoa những chỗ da thịt bị dây thừng in hằn dấu, âm giọng trầm vực "Không trách cậu ấy"
Tưởng Niên Phi, Vương Tiêu và Lưu Vũ...bọn họ là thế nào vậy? Mọi người vẫn chưa thể hiểu được chuyện gì.
Lưu Vũ dường như rất thận trọng đối với Tưởng Niên Phi.
Người vợ nhu mì thể trạng yếu ớt, tay chân trói gà không chặt của Thẩm Kiêu hiện tại sắc mặt cũng thay đổi trở nên lãnh đạm, giọng điệu cũng không giống với bình thường.
"Ngạc nhiên sao?" Lưu Vũ cười cợt.
"..."
Tất nhiên ai cũng ngạc nhiên trước tình cảnh này.
Nhưng Thẩm Kiêu có lẽ là người bất ngờ nhất, đồng tử đôi mắt anh giãn nở như quả bom sắp sửa nổ tung, khóe mắt có chút ửng đỏ.
Trong đầu mông lung vài ý nghĩ.
An Lạc nhìn ra thần sắc anh bất ổn lại không thể trực tiếp hỏi tưởng Niên Phi, cô chỉ có thể thay lời giúp anh "Chị Niên Phi, chuyện này là sao?"
Ánh mắt Tưởng Niên Phi chuyển hóa chẳng còn hiền dịu như trước đây cô thường nhìn An Lạc "Thật xin lỗi lâu nay đã lừa gạt các người"
"Phải cảm ơn chị Niên Phi đã cứu tôi, để ngày hôm nay các người phải trả giá cho tất cả mọi chuyện đã làm với tôi" Lưu Vũ lấy cho Tưởng Niên chiếc ghế đẩu trịnh trọng mời cô ngồi xuống chuẩn bị xem kịch hay.
Nước mắt Thẩm Kiêu trượt dài ra khỏi hốc mắt, trái tim anh đau đớn như bị ai đó bóp nghẹn.
Đây có phải là một giấc mơ tồi tệ anh đang mơ không?
Anh không phải một người dễ dàng bị hạ gục nhưng vì cô mà anh đã buông bỏ bản lĩnh một thằng đàn ông khoanh tay chịu trói.
Lúc anh quyết định từ bỏ cuộc chơi, bắn pháo phát sáng lên bầu trời biểu hiện nhận thua, nắm chặt tay Niên Phi cùng trên đường quay về liều trại thì đám người Vương Tiêu xuất hiện, bảo hai người đi theo họ đến ngọn đồi bên kia đợi mọi người.
Thẩm Kiêu khả năng nhạy bén cũng không kém cạnh Trác Nhất Phong, lại còn từng được Trác Nhất Phong nhắc nhở phải thận trọng vì nghi ngờ có kẻ đang âm thầm ra tay với Đới An Lạc, nên anh lưỡng lự không đi.
"Chú Lưu đâu? Không phải chú Lưu cùng đội với cậu sao?"
"Chú Lưu già cả rồi, không đủ sức nên tôi đưa ông ấy qua ngọn đồi bên kia trước rồi"
Có phải bên đó cũng có bộ đàm? Tôi muốn nói chuyện với chú Lưu một chút, tôi với Phi Phi sẽ quay về liều trại rồi đến đó sau"
Vương Tiêu không còn đủ nhẫn nại dụ dỗ Thẩm Kiêu, hắn trút bỏ bộ mặt giả tạo hiện nguyên hình.
"Phi Phi, em mau trốn đi" Thẩm Kiêu ra hiệu.
Một mình anh cản đường bọn chúng để vợ mình có cơ hội chạy, những tên nhải ranh này muốn hạ gục anh thật không phải chuyện đơn giản.
Nhưng Tưởng Niên Phi có lẽ do quá sợ hãi, chân cô vẫn bất động tại chỗ chỉ có thể hét lên bảo anh cẩn thận.
Một tên lợi dụng Thẩm Kiêu sơ hở, tiến đến phía Tưởng Niên Phi kề dao găm vào cổ khống chế cô "Dừng tay, nếu không muốn vợ mày mất sợi tóc nào"
Thẩm Kiêu có thể ngoan cố không dừng tay được sao? Tính mạng vợ anh nằm trong tay bọn chúng.
Anh giơ hai tay qua đầu nhận thua, Vương Tiêu cười đắc chí hắn đá vào khuỷu chân anh một cú khiến anh quỳ rập xuống đất.
Dường như còn muốn đá thêm nữa nhưng lại bị mị lực nào đó làm hắn rụt rè thu chân lại.
Giờ thì anh đã hiểu mị lực đó là thứ gì rồi.
Tưởng Niên Phi...!em làm bộ làm tịch như vậy có mệt không?...Trở thành kẻ phản bội từ khi nào?
Hạ gục được Thẩm Kiêu thì việc truy bắt những người còn lại cũng chẳng tốn nhiều sức lực của chúng.
Không biết chúng đã làm gì Lưu quản gia, đến hiện tại vẫn không rõ sự sống chết ông thế nào.
Thẩm Kiêu đau đớn cười đầy khổ sở.
Mười năm một cuộc hôn nhân cô vẫn luôn là một người vợ mẫu mực lương thiện, tâm sáng như gương, yếu đuối luôn nép bên anh chở che.
Hóa ra đó chỉ là một vỏ bọc che đậy kỹ lưỡng bộ mặt thật không một chút sơ hở nào.
Anh nên tán thưởng cô không? Mục đích cô nhắm đến là gì?
Tưởng Niên Phi ra hiệu mở khăn bịt miệng cho Thẩm Kiêu "Hẳn là anh đang thất vọng về em lắm!?
"Thất vọng???" Thẩm Kiêu cười lớn.
Cái tình cảnh quái quỷ này ai mà ngờ tới chứ!
"Tôi muốn hỏi em...mục đích là gì?"
"Tất nhiên là Trác Nhất Phong rồi, hắn không xứng đáng sống trên cõi đời này.
Ai bảo anh là người thân cận của hắn, em chỉ có thể thông qua anh để nắm bắt mọi hành động của hắn thôi"
Sao cô lại hận Trác Nhất Phong?
"Trác tổng???....Vậy có phải ban đầu cô tiếp cận tôi, cô ở bên tôi bao năm qua cũng chỉ vì Trác tổng?"
"Phải"
"Vậy...còn đứa con của chúng ta?"
"Là do em tự tay bỏ nó"
Đáp án này khiến Thẩm Kiêu không thở nỗi, so với nỗi đau thịt nát xương tan thì việc người vợ anh yêu quý vô cùng lại nhẫn tâm giết bỏ đứa con trong bụng còn đau gấp trăm lần.
"Tưởng Niên Phi, lương tâm cô có từng cắn rứt hay không?" Giọng Thẩm kiêu run run.
Đam Mỹ Cổ Đại
"..."
"Cô có từng thật lòng yêu tôi?" Đôi mắt Thẩm Kiêu như một biển nước chứa đựng sự tuyệt vọng tận cùng.
"Chưa từng" Tưởng Niên Phi dứt khoác không chút do dự.
Thẩm Kiêu cười điên dại, mọi việc anh làm đều thận trọng từng chút một, nhất là những chuyện Trác tổng giao phó.
Anh đề phòng kẻ khác lại không nhận ra kẻ thù ngay bên cạnh, đầu ấp tay gối hằng ngày.
Quen biết nhau ba năm, kết hôn mười năm không có bất kì sơ hở nào, một cú lừa thật ngoạn mục.
Kỉ niệm mười năm ngày cưới sắp đến, anh còn có vô vàn kế hoạch muốn tạo bất ngờ cho cô, nhưng hiện tại cô tặng cho anh một bất ngờ lớn đến mức không tìm được con đường thoát ra.
"Tôi xin lỗi Trác tổng...!Thẩm Kiêu cúi mặt xuống đất, không ngừng tự trách.
Thảo nào tên khốn Lưu Vũ lại nói mọi người có ngày hôm nay do anh gây ra.
Là anh đã quá tin tưởng cô ta, tất cả mọi chuyện anh biết đều tâm sự với cô ta.
Không ngờ nuôi ong tay áo.....
"Không phải lỗi của anh" Lời nói Trác Nhất Phong nhẹ tênh, như chẳng hề có gì to tát đối với anh.
Người đàn ông 37 tuổi lại bật khóc đến mức không kiềm chế được hệt như một đứa trẻ.
An Lạc trong tình cảnh này cũng không kìm nén được cảm xúc, từng giọt lệ rơi khỏi khóe mắt đau lòng thay Thẩm Kiêu.
Chuyện tình đẹp như mơ mà Tưởng Niên Phi từng kể cô nghe đều là sự dối trá, chị ta chỉ xem Thẩm Kiêu là công cụ để lợi dụng..