"Chả nhẽ cái tôi của mày quan trọng hơn người phụ nữ mày yêu?" Lưu Vũ cười khẩy, hắn dường như đang khiêu khích Trác Nhất Phong.
Lưỡi dao sắc nhọn không có mắt kề sát da thịt Đới An Lạc, chỉ cần một cử động mạnh của Lưu Vũ cũng đủ khiến cô bị thương.
Trác Nhất Phong không nói điều gì nhưng anh lại chủ động quỳ trước mặt hắn.
Giờ phút này lòng tự trọng đối với anh là gì? Cái tôi có nghĩa lý gì? Anh mặc kệ, thế giới này thứ anh cần chỉ có Đới An Lạc.
Lưu Vũ, khuôn mặt hắn vặn vẹo khá hài lòng với hành động này "Trác Nhất Phong, tao không có đủ sự kiên nhẫn..."
"...Gâu...gâu..."
"Gì cơ? Chó con ở đâu sủa vậy? Tao không nghe rõ"
Trác Nhất Phong nhìn thấy đôi mắt cô gái nhỏ đỏ hoe, liên tục lắc đầu bảo anh "Đừng mà...đừng mà...
Anh nở nụ cười khổ sở.
"Gâuuu...gâu...
"Chó ngoan" Lưu Vũ tiến đến dạng chân trước mặt Trác Nhất Phong.
Hận không thể giết hắn.
Hai tay Trác Nhất Phong bị trói ngược về sau, căn bản không thể bò được, anh ngã nhoài người ra đất, từng cử động, từng cử động của chân đẩy thân thể nam nhân trường về phía trước chui qua hạ thân Lưu Vũ.
Mọi người chứng kiến dường như không dám tin vào mắt mình.
Một Trác tổng cao lãnh họ thường thấy lại vì tình mà suy đến mức bất chấp tôn nghiêm, dám làm tất cả để bảo vệ cô gái mình yêu.
Lưu Vũ cười lớn, hắn cực kì hả dạ đạp lên mặt tên nam nhân dưới chân hắn "Ây dô, Trác tổng đã chân thành đến mức này rồi thì tôi không thể không nể mặt, một dao này xem như xí xóa nhé!"
"Bỏ cái chân bẩn thỉu của ngươi ra" An Lạc hét lớn, những gì Trác Nhất Phong vừa làm minh chứng cho chuyện anh thật lòng yêu cô nhưng nó lại khiến cô đau lòng quá, trái tim như bị bóp nghẹn.
"Được, tôi bỏ...Tiểu Lạc Lạc đừng tức giận a" Hắn ra hiệu cho tên đàn em đỡ Trác Nhất Phong dậy.
"Xem tình cảm hai người dành cho nhau làm tôi ghen tị quá!...Tôi nên tặng cho hai người thêm một món quà"
Tên đàn em đưa đến cho hắn một ống kim tiêm, bơm kim vừa được đẩy nhẹ thứ chất lỏng không màu bên trong đã phụt ra.
Một nụ cười quỷ dị xuất hiện "Chắc hẳn mày đoán được bên trong đây là thứ gì?"
"Lưu Vũ...."
Chẳng đợi Trác Nhất Phong kịp chửi rủa mình, Lưu Vũ đã đâm kim vào tay Đới An Lạc, đẩy ống bơm hết thứ chất lỏng kia vào cơ thể cô.
"Đây là thứ gì?"
"Đây là sản phẩm vừa được điều chế, em may mắn lắm mới được thử nghiệm đó Tiểu Lạc Lạc"
"Ngươi là thằng khốn..." Trác Nhất Phong biết thứ đó là gì, tên Lưu Vũ khiến anh như muốn phát điên lên, thà rằng hắn ra tay với anh còn hơn là ra tay tàn nhẫn với An Lạc để trả thù anh.
Thần sắc trên khuôn mặt An Lạc trở nên bất ổn, đầu óc choáng váng, mọi thứ trước tầm mắt cứ như đang dịch chuyển không ngừng, lỗ tai lùng bùng không nghe rõ âm thanh hỗn độn xung quanh.
"An Lạc, kiểm soát tốt bản thân, giữ ý chí kiên định" Trác Nhất Phong không ngừng nhắc nhở.
Đôi mắt An Lạc biến chất đỏ ngầu, vẻ mặt hưng phấn sung mãn, loạn khí sắc, chân tay cô ngứa ngáy như hàng ngàn côn trùng chui rúc dưới lớp da thịt.
Thứ chất lỏng ngấm vào máu, chạy dọc theo đường tuần hoàn.
Tác động đến các giác quan, các mạch máu, các dây thần kinh dần mất ý thức kiểm soát não bộ.
Cô ngửa mặt nhìn lên trần nhà cười một cách vô tri.
"Loại mới này tác dụng nhanh đấy!" Tưởng Niên Phi tấm tắc khen, nhìn biểu hiện An Lạc cô vô cùng hài lòng.
Lưu Vũ thì thầm vào tai "Đới An Lạc, có người muốn hại cô...mau giết hết bọn chúng đi"
"Tránh ra...đừng đụng vào tôi...các người tránh ra......Tôi phải giết...giết sạch các người..." Sự hoảng loạn bao trùm đôi mắt, cô sợ hãi nhìn thấy hai tên đàn em Hoàng Phiến từng muốn giở trò cặn bã với mình, không ngừng la hét muốn băm dằm bọn chúng.
Lưu Vũ đặt con dao găm vào tay cô, mở dây trói "Giết chúng đi, cô không giết chúng thì chúng sẽ giết cô"
Cô cầm chặt con dao loạng choạng đứng dậy, đôi mắt đảo điên liên tục vung dao trong không trung, cử động có phần thiếu chính xác.
"Tỉnh táo lại Đới An Lạc..."
Lời Trác Nhất Phong càng khiến cô điên cuồng vung dao vô định.
Tưởng Niên Phi phát hiệu đưa Thẩm Kiêu ra khỏi đám con tin, dù sao cũng 10 năm ân nghĩa vợ chồng, cô không thể lòng dạ sắt đá đến mức nhìn người khác làm anh bị thương.
Đới An Lạc có còn là Đới An Lạc? Loại 'chất cấm tổng hợp' biến cô trở thành một con người khác khiến những người đang bị trói vô cùng sợ hãi bản thân sẽ chết dưới tay cô.
Bầu không khí căng thẳng đến ngột ngạt, những cô gái sợ đến không dám thở mạnh.
An Lạc tiếng lại gần Ngô Thư Đóa.
Cô bé chỉ có thể bất lực khóc lóc.
"Dừng lại Đới An Lạc...không được...." Trác Nhất Phong không ngừng gọi, anh vùng dậy xông lại chỗ cô.
Tên đàn em kia cũng chẳng thèm giữ anh lại nữa.
Anh hất cô ngã ra đất, cô lại như một con mãnh thú dữ tợn hăng máu bật dậy điên cuồng tấn công anh...!
Ảo giác không ngừng xuất hiện trước mắt, không biết trãi qua bao lâu ý thức An Lạc mới dần quay về.
Cô mệt nhọc thấy bản thân đang nằm trên đất, đưa tay lên gõ nhẹ mấy cái vào đầu, đầu cô đau quá, nặng trịch.
Khoan đã!!! Máu!...Tay cô dính máu...cả hai bàn tay cô đều dính máu......