Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)

Edit & Beta: Cafesvictim 

– Rốt cuộc là vì sao –

“Nhưng anh không có ý định cho MOKA vào nghề.” Dạ Phong Vũ trêu ghẹo.

“Vậy sao?” Vừa vặn gặp đèn đỏ, Trình Hạ dừng xe, quay đầu nhìn MOKA, “Nhưng đi làm rồi, sẽ có vô số kể thịt bò viên và đĩa ném.”

“Gâu gâu!” MOKA ngoáy đuôi, thành giao.

“Là chủ để gì vậy?” Dạ Phong Vũ hỏi.

“Không phải việc lớn gì, chỉ là chị Tống mở một quán cà phê mới, cần chụp mấy bức ảnh quảng cáo.” Trình Hạ trả lời, “Còn cố ý mời Chung đạo diễn đến hiện trường chỉ điểm.”

“Dạo này anh ta rảnh như vậy?” Dạ Phong Vũ có chút bất ngờ.

“Thật ra cũng không phải, chỉ là quan hệ giữa chị Tống và anh ta không tồi, cho nên không có thời gian cũng phải sắp xếp đến.” Trình Hạ nói, “Anh có muốn đi không?”

Dạ Phong Vũ lắc đầu: “Em dẫn MOKA đi là được rồi.”

“Nhưng anh Lương Hạo đã giúp anh từ chối lời mời phim điện ảnh của Chung đạo diễn.” Trình Hạ nhắc nhở, “Hơn nữa chị Tống hiếm khi về một chuyến.”

“Được rồi.” Dạ Phong Vũ bất đắc dĩ tựa lưng vào ghế sau, “Có điều anh cá, dựa theo tính cách của Chung đạo diễn, ngày mai ít nhất tiêu tốn nửa tiếng để thuyết phục anh.”

Trong nội thành hơi kẹt xe, cho nên đến khi về nhà, tình trạng say máy bay của MOKA lại nặng thêm một chút, nằm trong ổ chó mới gần như nháy mắt liền ngủ, thậm chí còn không có hứng tham quan thưởng thức cả tòa biệt thự.

Sau khi Trình Hạ đi, Dạ Phong Vũ vào nhà tắm qua loa tắm rửa, sau đó liền lười biếng tựa trên sô pha, đăng nhập trang cá nhân đăng một dòng thông báo.

Chính chủ biến mất ba tháng, người hâm mộ đã từ lâu lăn lộn các loại bán manh anh anh anh, thật vất vả mới thấy anh xuất hiện, đương nhiên thu hút rất nhiều sự chú ý, trừ bỏ ngoài mặt hoan nghênh, càng nhiều hơn là kháng nghị vì sao ngay cả ảnh cũng không có, bọn em muốn xem thân thể xinh đẹp!

Bên kia đại dương, Phillip vừa lướt trang tin, vừa lo lắng lo lắng. Tưởng tượng vậy mà có đến vạn người mơ ước thân thể của chị dâu, nhất thời liền cảm thấy Augustine đời này cũng không có cơ hội kết hôn, quả thực chính là chuyện thê thảm nhất trên đời. Suy tư hết lần này đến lần khác, vẫn là gọi điện thoại cho quản gia.

“Hành vi dị thường?” Quản gia cẩn thận nghĩ nghĩ, “Dường như cũng không có, Augustine tiên sinh tham dự hội nghị xong, lại tham gia tiệc tối từ thiện, sau đó trở về chỗ ở.”

Vậy mà lại bình thường thế a…….. Phillip than thở.

“Có điều Augustine tiên sinh quả thật là có vẻ tâm trạng không tốt.” Quản gia lại bổ sung, “Vẫn luôn nghiêm mặt âm trầm.”

“Có lẽ chúng ta có thể tìm một người, đến dỗ anh ấy một chút!” Phillip rất nhanh đưa ra quyết định.

“Ngài nói là Dạ Phong Vũ tiên sinh sao?” Quản gia thăm dò.

“Đương nhiên.” Phillip tính trước, “Tôi cược sau khi nhận được điện thoại, tâm tình Augustine nhất định sẽ trở nên tốt lên!”

“Nhưng Augustine tiên sinh đã nói, cấm chúng ta tham gia vào chuyện này.” Quản gia nhắc nhở.

“Cho nên chúng ta cần tìm một cái lí do thật hợp lí.” Phillip sờ cằm, “Còn hơn là nhìn bọn họ tra tấn lẫn nhau, chi bằng nghĩ một biện pháp, có thể có được phương thức hoàn mĩ nhất giải quyết chuyện này.”

“Về đạo diễn Trương Cổ?” Nửa giờ sau, Dạ Phong Vũ liền nhận được điện thoại của Phillip.

“Đúng vậy.” Phillip giọng điệu nghiêm túc, “Tuy rằng mắt nhìn của Augustine ở phương diện đầu tư từ trước tới nay đều rất chuẩn, nhưng ở phương diện điện ảnh, anh ấy cũng không có kinh nghiệm nhiều lắm, cần sự trợ giúp của người khác.”

“Vì sao không trực tiếp hỏi Nghiêm tổng?” Dạ Phong Vũ đề nghị, “Hẳn là anh ta có quyền lên tiếng hơn là tôi.”

“Không không, Nghiêm là tổng tài của Truyền thông Đông Hoàn, đề nghị của anh ấy cũng không có giá trị nhiều lắm.” Phillip nói, “Chúng tôi cần là cái nhìn của diễn viên.”

“Vậy có thể đi hỏi Nhạc Nhạc, hoặc là Thẩm Hàm.” Dạ Phong Vũ giúp MOKA tắt đèn nhỏ, cẩn thận đóng cửa lại, “Bọn họ đã hợp tác cùng Trương đạo diễn rồi, hẳn là có thể đưa ra đề nghị hữu dụng.”

Phillip hít sâu một hơi: “Chúng tôi cần một diễn viên không quá quen thuộc với Trương đạo diễn.”

Dạ Phong Vũ: “……….”

Trầm mặc hơn mười giây, Phillip uể oải nhận thua: “Gần đây tâm trạng Augustine không tốt, có lẽ cậu có thể an ủi anh ấy một chút.”

“Gặp rắc rối trong việc làm ăn?” Dạ Phong Vũ hỏi.

Giọng Phillip leng keng: “Bởi vì tịch mịch.”

Dạ Phong Vũ cười lắc đầu: “Được rồi, tuy rằng chúng tôi xác thực không có yêu nhau, nhưng xuất phát từ lập trường của bạn bè, tôi sẽ gọi điện thoại cho anh ấy.”

Phillip lập tức thở phào, nghĩ lại lại nhắc nhở: “Ngàn vạn lần không cần nhắc đến tôi.” Nếu không nhất định sẽ bị ném cho Simba ăn.

Có một anh trai cố chấp mà lại không chịu yêu đương, quả thực làm cho người ta lao lực quá độ.

New York Manhattan***, Augustine đang ngồi bên cạnh bàn ăn sáng, tiện tay lật xem báo trong ngày, lại bị một tiếng chuông điện thoại cắt đứt suy nghĩ.

“Chào buổi sáng.” Dạ Phong Vũ tựa vào đầu giường, giọng nói mang theo ý cười mềm mại.

“Còn chưa nghỉ ngơi?” Augustine buông tờ báo, biểu tình trên mặt cũng nhu hòa đi.

“MOKA vừa mới ngủ, hôm nay nó bị say máy bay.” Dạ Phong Vũ nói, “Anh thì sao, ở Mỹ thế nào?”

“Có mấy cuộc họp phải tổ chức.” Augustine trả lời.

“Ngày mai MOKA sẽ đi chụp quảng cáo.” Dạ Phong Vũ cong khóe miệng.

Augustine cười ra tiếng: “Thức ăn cho chó?”

“Là một quán cà phê.” Giọng Dạ Phong Vũ có chút khàn, “Vừa khéo cần một con Alaska.”

“Cậu nên nghỉ ngơi.” Augustine nghe ra sự mệt mỏi của cậu.

“Ừ.” Dạ Phong Vũ lười biếng nhắm mắt, “Chờ ngày mai lúc chụp ảnh quảng cáo, tôi sẽ gửi ảnh cho anh.”

“Ngủ ngon.” Augustine vẻ mặt rất ôn hòa, cho đến khi ngắt điện thoại, đáy mắt dường như còn có một tia mỉm cười.

Quản gia đứng bên cạnh, giúp anh đổi cà phê đã nguội.

Sáng sớm hôm sau, cửa phòng ngủ bị MOKA đẩy ra, cái đuôi giương lên nhẹ nhàng chạy vào.

“Chào buổi sáng, tiểu quái thú.” Dạ Phong Vũ nằm trên giường, vươn tay xoa đầu nó.

“Gâu gâu!” Sau một đêm nghỉ ngơi, MOKA hiển nhiên đã hoàn toàn khôi phục sức sống.

“Hôm nay phải ngoan một chút.” Dạ Phong Vũ đi chân trần trên thảm, kéo màn cửa sổ ra, “Chụp ảnh xong, có thể thưởng cho mày thêm hai miếng thịt bò khô.”

MOKA cắn món đồ chơi plastic chảy nước miếng, nhìn qua so với uy phong lẫm lẫm kém có hơi xa.

Vì thế Trình hạ cũng rất lo lắng, vừa lái xe vừa nói: “Tối hôm qua em đã cam đoan với chị Tống, nói nó là chó của Augustine, mỗi ngày đánh nhau với sư tử, vừa suất vừa khí phách.”

“MOKA vốn đã suất lại còn khí phách.” Dạ Phong Vũ giúp nó gãi ngứa.

MOKA le lưỡi, xiêu vẹo trên ghế giả chết, chân trước còn run run.

Trình Hạ: “…….”

Quán cà phê nằm bên ngoài một công viên nghệ thuật, mọi người đã sắp xếp đâu vào đấy, Dạ Phong Vũ vừa kéo MOKA đi ra từ bãi đỗ xe tư nhân, lập tức liền nhận được sự hoan nghênh nhiệt tình.

“Gâu gâu!” MOKA ưỡn ngực ngẩng đầu, giống như quốc vương đi trên thảm đỏ.

Trình Hạ đi ở phía sau nó, tâm tình thực phức tạp.

Vì sao ngay cả diễn xuất của nó cũng tốt đến như vậy.

“Anh đã nói rồi, MOKA chính là vừa suất vừa uy phong.” Dạ Phong Vũ thấp giọng trêu đùa, sau đó tiến lên cùng người đầu tư quán cà phê, cũng là diễn viên điện ảnh và truyền hình tiền bối Tống Kì ôm một cái.

“Chung đạo diễn phải muộn chút nữa mới đến được.” Tống Kì dẫn cậu đi vào quán, “Em có thể nghỉ ngơi một chút, rồi ăn một miếng bánh ngọt mới ra lò.”

Dạ Phong Vũ nhìn quanh: “Chỗ này rất đẹp, có thể chụp ảnh không?”

“Đương nhiên.” Tống kì đưa cho cậu một ly nước soda, “Hoan nghênh quảng cáo.”

“Gâu gâu!” MOKA lăn lộn trên mặt cỏ, xung quanh một nhóm các cô gái chụp ảnh, Trình Hạ dùng khuỷu tay huých anh họ: “Này, anh cũng không bằng.”

“Cho nên có muốn kiêm nhiệm trợ lí của MOKA không?” Dạ Phong Vũ chạm ly cùng cậu, “Thù lao mỗi tháng là hai gói bò khô.”

“Cầu còn không được.” Trình Hạ tựa trên cửa sổ, “Đây chính là chó của Augustine.”

“MOKA là của anh.” Dạ Phong Vũ sửa đúng.

“Anh có xem tin chấn động ngày hôm qua không?” Trình Hạ lại hỏi.

“Mỗi ngày đều có rất nhiều tin bát quái nhàm chán.” Dạ Phong Vũ lắc đầu, “Em đang nói cái nào?”

“Về Augustine và Catherine.” Trình Hạ hưng trí bừng bừng, “Nghe nói Catherine công khai trước phóng viên nói là, thích người đàn ông tao nhã thành thục lại ổn trọng thần bí.”

“Cho nên?” Dạ Phong Vũ xoa đầu cậu.

“Đây là lần đầu tiên Catherine công khai nói về chuyện tình cảm.” Trình Hạ nói, “Hơn nữa không cần nghĩ cũng biết, người đó nhất định là Augustine.”

“Vậy thì sao?” Dạ Phong Vũ buồn cười nhìn cậu, “Hình như em rất hưng phấn.”

“Người mẫu châu Âu cùng phú hào tao nhã ổn trọng, hoàn toàn chính là truyện cổ tích.” Trình Hạ tiếc nuối, “Có điều nghe truyền thông nói, Augustine có vẻ không tính đáp ứng phần tình cảm này.”

“Em hoàn toàn có thể đổi nghề, kiêm nhiệm phóng viên săn tin bát quái.” Dạ Phong Vũ đưa ly không cho cậu, “Lúc nhắc tới chuyện này, mắt cũng sáng hết lên.”

“Sai, em chỉ đối với riêng Augustine thì mới sáng lên.” Trình Hạ ôm cánh tay anh, “Cho nên lần sau nếu có cơ hội, nhất định phải đưa em đi gặp anh ta!”

Lại qua nửa tiếng, Chung Ly Phong Bạch mới khoan thai chậm rãi đi tới, tâm tình có vẻ không tốt, cho đến khi nhìn thấy Dạ Phong Vũ, biểu cảm trên mặt mới hòa hoãn xuống: “Kì nghỉ thế nào?”

“Cũng không tệ lắm.” Dạ Phong Vũ đưa cho anh một chiếc túi giấy kraft*** miệng kín, “Quà tặng.”

“”Cám ơn.” Chung Ly Phong Bạch đưa túi cho trợ lí, “Sau khi quay quảng cáo, có thời gian cùng ăn bữa cơm không?”

“Về phim điện ảnh mới?” Dạ Phong Vũ bình tĩnh mỉm cười.

Chung Ly Phong Bạch lắc đầu: “Về thể thao mạo hiểm, ví du như leo núi phiêu lưu.”

“Đương nhiên có thể.” Dạ Phong Vũ vui vẻ nhận lời, nhưng lại cảm thấy hơi bất ngờ, bởi vì Chung Ly Phong Bạch mặc kệ là nhìn từ góc độ nào, cũng không thể có hứng thú đối với loại vận động này.

Nhưng Chung Ly Phong Bạch hiển nhiên không định giải thích, rất nhanh đã chuyển đề tài. Cho đến khi anh ta đi rồi, Trình Hạ mới nhỏ giọng nói: “Anh có cảm thấy không, Chung đạo diễn hôm nay có chút khác thường?”

“Cho nên có chuyện gì?” Dạ Phong Vũ hỏi.

“Em cũng không biết, phải hỏi.” Trình hạ lấy di động ra, “Nhưng cũng có thể thấy, nhất định không phải là chuyện tốt.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui