Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)

~ Chỉ có anh ấy có thể bảo vệ cậu ~

Mười phút sau, Leon tiên sinh tìm được Kate phu nhân trong rừng, vẻ mặt phi thường lo lắng.

“Có chuyện gì?” Kate phu nhân hỏi ông.

Leon tiên sinh đỡ lấy cái trán, cảm thấy mình thật sự cần bình tĩnh một chút.

Tình huống có vẻ nghiêm trọng, Kate phu nhân thả nhánh cây trong tay xuống, đưa nai con vào sau rào chắn, khi quay lại Leon tiên sinh vẫn đang xoa huyệt thái dương, nhìn có vẻ như vô cùng buồn rầu.

“Oliver tiên sinh hủy bỏ kế hoạch đi săn sao?” Kate phu nhân thử thăm dò.

“Cũng không có.” Leon tiên sinh lắc đầu, ngập ngừng nói, “Anh vừa thấy trong hoa viên, thấy…. đây thật sự là khiến người ta khó có thể tin.”

“Anh thấy cái gì?” Kate phu nhân hơi cảnh giác.

“Nếu, anh nói là nếu có hai người đàn ông lựa chọn ở bên nhau…” Leon tiên sinh cân nhắc từ ngữ một chút, “Em thấy sao?”

Cho nên đây là… bị phát hiện? Kate phu nhân thật ra rất bất ngờ, dù sao dựa theo dự tính ban đầu, khi công khai quan hệ của hai người, trượng phu của mình hẳn là phải giận tím mặt mới đúng, thậm chí nếu lấy súng ra thì cũng không lạ, không nghĩ tới thế mà lại bình tĩnh như vậy, không những không rít gào, còn biết phải cân nhắc lựa chọn từ ngữ để mô tả uyển chuyển.

“Vì sao em không nói gì?” Leon tiên sinh ngồi đối diện với bà, “Có phải cũng cảm thấy phi thường khó có thể chấp nhận không?”

“Đương nhiên không phải.” Kate phu nhân lắc đầu, “Như vậy rất tốt.”

“Tốt?” Leon tiên sinh trừng mắt.

“Đương nhiên, tuy rằng Augustine tiên sinh nhìn có vẻ rất lạnh lùng, nhưng đối với mọi người rất ôn nhu và kiên nhẫn, hơn nữa còn có tài sản và địa vị khiến người khác hâm mộ, hoàn toàn chính là quý ông hoàn mỹ nhất châu Âu.” Kate phu nhân trả lời, sau đó lại bổ sung một câu, “Đương nhiên, trừ anh ra.”

“Nhưng tất cả những cái đó không liên quan đến em trai cậu ta.” Leon tiên sinh vẫn rất lo lắng, “Huống hồ Phillip là công tử ăn chơi có tiếng, anh không cho rằng cậu ta có thể thật lòng với Hạ Hạ.”

“Anh nghe em……. Ai?” Kate phu nhân cảm thấy mình hẳn là đã nghe lầm vài thứ.

“Philip, và Hạ Hạ.” Leon tiên sinh nhấn mạnh một chút, “Anh thấy bọn họ ở trong hoa viên cùng ăn bánh ngọt, vô cùng thân mật.”

Kate phu nhân: “…….”

“Vì sao em không nói gì?” Leon tiên sinh lo lắng lo lắng.

“Vừa rồi anh nói là Phillip và Hạ Hạ?” Kate phu nhân dùng ánh mắt phi thường không nói nổi mà nhìn ông.

“Đương nhiên, nếu không thì sao?” Leon tiên sinh khó hiểu, “Em nghĩ là ai?”

“Bọn họ là bạn tốt.” Kate phu nhân lắc đầu, “Huống hồ Phillip thân thiện với tất cả mọi người, bao gồm cả Cookie.”

Leon tiên sinh lập tức lại nghĩ đến một phương diện khác không nên nghĩ tới.

“Công tử ăn chơi không có nghĩa là nhất định sẽ có hứng thú với đàn ông.” Kate phu nhân lập tức ngắt lời, “Hiện tại lập tức đình chỉ suy nghĩ nhàm chán này, theo em về phòng ngủ thay quần áo.”

Leon tiên sinh nghĩ nghĩ, vẫn hơi lo lắng, vì thế vừa đi vừa nói liên miên cằn nhằn: “Nếu, anh nói là nếu ——–“

“Không có nếu.” Kate phu nhân ngắt lời ông, “Rada của anh quả thực khiến người ta chán nản.”

“Cái gì?” Leon tiên sinh không có nghe rõ.

“Có đôi khi em thật muốn trở lại lúc hai mươi tuổi.” Kate phu nhân đau đầu.

“Sau đó ôn lại chuyện tình và hôn lễ tươi đẹp?” Leon tiên sinh lập tức lâm vào hồi ức lãng mạn.

“Đá anh.” Kate phu nhân nói, “Sau đó cưới Joseph.”

“Lão ta là một tên hói béo!” Leon tiên sinh bất mãn rít gào, “Vì cái gì anh lại thua lão?”

“Bởi vì anh thật sự rất ngốc.” Kate phu nhân trả lời ngắn gọn, “Mà lúc đó anh ta là người thông minh nhất trường.”

Leon tiên sinh phẫn nộ mười phần đối với chuyện này.

Nhìn hai người ồn ào trở về phòng ngủ, Dạ Phong Vũ nhìn người bên cạnh: “Em đã nói rồi, đây là chút tình thú trong cuộc sống của họ.”

“Nhìn có vẻ thật hạnh phúc.” Augustine nhướng mi, “Ba mươi năm nữa, em có thể cũng trở nên giống Leon tiên sinh không?”

“Không biết.” Dạ Phong Vũ nghĩ nghĩ, “Có lẽ sẽ trở nên thật lải nhải, cũng có thể sẽ đãng trí, ra ngoài lạc đường, thường xuyên té ngã.”

“Nghe có vẻ thật sự cần người khác chăm sóc.” Augustine hôn qua, “Nhưng cũng rất đáng yêu.”

“Anh nên đi chuẩn bị.” Dạ Phong Vũ cười né anh, “Lát nữa gặp.”

“Sẽ có vệ sĩ luôn đi cùng em, đừng rời khỏi hội trường một mình.” Augustine dặn dò, “Ở đây cũng chưa chắc an toàn.”

Dạ Phong Vũ gật gật đầu: “Em sẽ cẩn thận.”

Augustine vỗ vai cậu, xoay người đến sảnh trước.

Khách mời lục tục đến, cả lâu đài trở nên náo nhiệt. Phillip nho nhã lễ độ đứng ở cửa, cười phi thường sáng lạn, thân hình cao lớn, lại mê người.

Simba và Elizabeth đã nhận được sự chú ý trước nay chưa từng có, luôn có người yêu cầu chụp ảnh chung, MOKA đứng bên cạnh làm nền, cảm thấy vô cùng uể oải, vì thế ô ô cụp đuôi chạy lên lầu, đi tìm chủ nhân khêu gợi cầu an ủi.

“Xem ra dưới đó thật sự rất hỗn loạn.” Nhìn vụn pháo hoa bảy màu sặc sỡ bám trên lưng nó, Dạ Phong Vũ dở khóc dở cười, ôm chó lớn xoa xoa.

“Anh họ.” Trình Hạ gõ cửa tiến vào, “Tiệc sắp bắt đầu rồi, chúng ta phải đi sao?”

Dạ Phong Vũ buông tay.

“Nếu anh thật sự không muốn đi——“

“Không sao.” Dạ Phong Vũ ngắt lời cậu, “Chắc là cũng có những ngôi sao điện ảnh khác, đi thôi.”

“Nhưng Catherine tiểu thư đã đến.” Trình Hạ nói, “Hơn nữa còn luôn nói chuyện với Augustine tiên sinh.”

“Cho nên?” Dạ Phong Vũ hỏi.

“Anh không sao là tốt nhất.” Trình Hạ học theo anh buông tay, “Không ít phóng viên truyền thông, tốt nhất là chú ý một chút.”

Dạ Phong Vũ gật gật đầu, cùng cậu đi cửa sau tiến vào đại sảnh, cũng không đánh động bất kì ai.

Tiếng đàn dương cầm vang vọng trong không khí, đèn thủy tinh gần như chiếu sáng cả lâu đài. Phillip từ trước đến nay vẫn luôn thích những nơi như vậy, trước mắt hoàn toàn chính là như cá gặp nước, mà James đang nói chuyện cùng với Leon tiên sinh và Kate phu nhân, nhìn vô cùng hòa thuận vui vẻ. Trên khuôn mặt mỗi người đều tràn đầy nụ cười, rượu trong ly thủy tinh tản ra hương thơm mê người, xa hoa lãng phí mà lại lộng lẫy.

Tuy rằng không phải là diễn viên nổi tiếng, nhưng danh tiếng của Dạ Phong Vũ trong giới cũng vẫn không thấp, hơn nữa còn vì Augustine và Phillip, cho nên dù sự xuất hiện của cậu rất kín đáo, cũng vẫn luôn không ngừng có người đi đến bắt chuyện, thậm chí ngay cả Trình Hạ cũng bị chen sang một bên.

Phillip vừa tươi cười xã giao, vừa đề cao cảnh giác lưu ý tất cả những người khả nghi, tuy rằng hệ thống an ninh của lâu đài đã tăng lên tiêu chuẩn cao nhất, nhưng chắc chắn là vẫn có sơ hở.

Mà tầm mắt của Augustine cũng gần như không rời khỏi Dạ Phong Vũ ——- không như Phillip, anh thì trừ bỏ lo lắng sẽ phát sinh biến cố, còn có chút bất mãn với tình trạng xung quanh tình nhân nhỏ của mình.

Vì sao lại có nhiều người như vậy!

“Chỗ này đều là phóng viên, có lẽ anh có thể bớt bớt một chút.” Về sau, Phillip không thể không tự mình tiến lên, khẽ nhắc nhở, “Đương nhiên, nếu anh muốn công khai chuyện tình cảm ở đây, em hoàn toàn không có ý kiến gì.”

“Tên khốn kia là ai?” Augustine hỏi.

“Người đó là ai không quan trọng, hắn chỉ là đứng bên cạnh chị dâu mà thôi.” Phillip mệt tim, “Hoàn toàn không đến mức trêu chọc anh.”

“Khi nào thì bữa tiệc chấm dứt?” Augustine lại hỏi một câu.

“Làm ơn, vừa mới bắt đầu nửa tiếng.” Phillip đỡ lấy cái trán.

Augustine đơn giản bước qua.

Phillip rất lo rằng ngay sau đó bàn champagne sẽ lập tức bị quăng đi —— tuy đây không phải phong cách thường trực của Augsutine, nhưng khi anh yêu, căn bản là hoàn toàn thay đổi thành một người khác, làm ra những chuyện điên cuồng cũng không tính là bất ngờ.

“Xin chào, Augustine tiên sinh tôn kính.” Người đang tán gẫu với Dạ Phong Vũ tên là Jayne, là một thương nhân lông thú đến từ Tây Ban Nha.

“Xin chào.” Augustine nâng ly, đứng thẳng tắp bên cạnh Dạ Phong Vũ.

Jayne không hiểu gì.

…….

“Xin lỗi, chúng tôi có thể có chuyện cần nói.” Không khí hơi xấu hổ, Dạ Phong Vũ nhẹ nhàng cụng ly với Jayne.

Augustine dẫn cậu, lập tức đi đến một góc yên tĩnh.

“Làm sao vậy?” Dạ Phong Vũ cười nhìn anh.

“Anh muốn giấu em đi.” Augustine thực trắng trợn.

Dạ Phong Vũ thả ly rượu trong tay xuống: “Nghe có vẻ thật điên cuồng lại hơi biến thái.”

“Không được cho bất kì ai số điện thoại của em.” Augustine nhấn mạnh, “Ý anh là điện thoại riêng.”

Dạ Phong Vũ gật đầu: “Được.”

Augustine giơ tay muốn giúp cậu chỉnh lại cà vạt, Dạ Phong Vũ không rõ ý tưởng, theo bản năng lùi về phía sau một bước, kết quả xô đổ tầng ly champagne phía sau mình.

Tiếng thủy tinh vỡ vụn thật lớn, tất cả khách quý đều bị kinh ngạc một chút, lập tức xoay người nhìn lại, ngay cả nghệ sĩ violin cũng ngừng diễn tấu.

Trong góc khuất, Dạ Phong Vũ đứng bên Augustine, một người cười tươi xấu hổ, một người mặt không đổi sắc.

……

“Chỉ là một chuyện nhỏ bất ngờ mà thôi.” Phillip cười tươi hòa giải, “So với chỗ ly rượu đó, hiển nhiên là bánh ngọt quan trọng hơn nhiều.”

Bồi bàn lập tức đưa bánh ngọt lên, không khí lại một lần nữa trở nên thân thiện, Dạ Phong Vũ nhún vai, làm một cái mặt quỷ với anh: “Có cần em về trước không?”

“Ít nhất ăn xong bánh sinh nhật đã.” Augustine lại đưa cho cậu ly rượu, “Có thể đến khuya anh mới xong, nghỉ sớm một chút.”

Dạ Phong Vũ gật đầu, xoay người đi vào trong đám đông.

“Hi.” Catherine đi tới.

“Hy vọng vừa rồi không khiến cô sợ hãi.” Dạ Phong Vũ cụng ly với cô.

“Đương nhiên là không.” Catherine cười cười, “Vừa rồi mọi người đều tìm Augustine tiên sinh, không ngờ ảnh ấy lại ở sau tháp ly nói chuyện với cậu.”

Dạ Phong Vũ nhướng mi: “Chỉ là nói một chút chuyện vặt thôi.”

“Ngày mai có rảnh không?” Catherine hỏi.

“Có việc sao?” Dạ Phong Vũ cười bình tĩnh.

“Cùng ăn tối.” Catherine nói, “Tôi đã đặt chỗ.”

“Nhưng tôi có việc khác.” Dạ Phong Vũ muốn từ chối khéo.

“Cậu phải đến.” Catherine nói, “Bởi vì có người muốn hại cậu.”

Dạ Phong Vũ hơi sửng sốt.

“Trong lúc vô tình tôi biết được chuyện này, cảm thấy cần phải nói với cậu.” Catherine nhìn ánh mắt cậu, “Hơn nữa tốt nhất cậu nên nói chuyện này với Augustine, đối phương là một vấn đề lớn, chỉ có anh ấy mới có thể bảo vệ cậu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui