Hắn nhìn cậu ấy, lại bật cười hỏi tôi đó là bạn tôi à.
Bạn ư? Tôi có bạn ư? Tôi không biết bạn là gì.
Nhưng vào thời khắc đó tôi không thể mở miệng thốt lên câu không phải.
Tôi không rõ trong lòng tôi, cậu ấy là gì.
Nhưng tôi rõ ràng suy nghĩ lúc này của mình.
Tôi không muốn hắn hại đến cậu ấy.
Tôi nhìn hắn, có lẽ là lần duy nhất tôi phản kháng đến quyết tâm như vậy.
“Hãy tha cho cậu ấy, cậu ấy không liên quan gì cả.”
Hắn cười cái điệu cười man rợ.
“Mày đã có những tình cảm vô nghĩa lẽ ra không nên có.”
Tôi ư? Tôi bàng hoàng nhìn lại mình.
Tôi thay đổi từ khi nào? Tôi… rốt cuộc đã thay đổi từ lúc nào?
— — — —
Không đợi Lê Minh Lượng trả lời, Trình Thuỵ Vi đã lên tiếng hỏi trước: “Là ngạo mạn đúng không? Thứ anh nhắm đến không chỉ là nạn nhân mà còn là cảnh sát.
Anh tin rằng cái bẫy của anh dù có để lại chứng cứ chúng tôi cũng không thể nào tìm ra được anh.
Anh cho rằng cảnh sát đều là lũ vô dụng nên mới ngạo mạn như vậy.
Tôi nói không sai chứ?”
Lê Minh Lượng nhìn Trình Thuỵ Vi, cười đắc ý như đã tìm được một người tri kỷ hiểu thấu tâm tư.
“Làm sao anh biết được điều đó?”
Trình Thuỵ Vi hạ mắt, gương mặt trầm xuống như đang suy tư điều gì đó.
“Cảm giác vậy thôi.”
“À ra thế.” - Lê Minh Lượng gật gù nói với vẻ mặt giống như đã nhìn thấu suy nghĩ của Trình Thuỵ Vi.
- “Tôi thật sự tin rằng các anh sẽ không tìm ra được tôi, nhưng có lẽ tôi đã xem thường cảnh sát quá rồi chăng.
Các anh thật sự rất giỏi, tìm ra được tôi nhanh như vậy mà.”
Lê Minh Lượng nói nhưng không có vẻ là khen, ngược lại nghe ra lại giống như đang chế giễu thì đúng hơn.
Đằng Tĩnh Nhiên để ý thấy từ đầu thái độ của Lê Minh Lượng với cảnh sát đã luôn như thế.
Hắn ta luôn nhìn các cảnh sát như nhìn một lũ hề, hắn luôn tin rằng các cảnh sát thật sự ngu ngốc không tìm ra được hắn.
Đằng Tĩnh Nhiên gặp qua rất nhiều tội phạm với dòng suy nghĩ này.
Những tên tội phạm này luôn đánh đồng tất cả các cảnh sát đều là kẻ ngốc.
Nhưng nếu tìm hiểu sâu xa lại biết được mọi thứ đều có nguyên nhân.
Bọn họ có lẽ từng là những người chịu tổn thương vì một điều gì đó trong quá khứ liên quan đến cảnh sát nên hình thành nên tâm lý chán ghét cảnh sát, thậm chí còn có xu hướng chỉ trích.
Nhìn qua Lê Minh Lượng có lẽ cũng giống vậy.
Lê Minh Lượng tựa lưng vào ghế, hắn ta thở dài.
“Nếu tất cả các cảnh sát đều thông minh như anh thì em trai tôi đã không chết oan.”
Trình Thuỵ Vi biết Lê Minh Lượng đang nói đến mình.
“Cảm ơn đã đánh giá cao.
Sẵn tiện nếu anh đã nhắc đến em trai, tôi có thể hỏi vì sao hai người là song sinh như trong hộ khẩu lại không có tên em trai anh không?”
“Nhà họ Lê là gia đình danh giá lâu đời, bố mẹ tôi không chấp nhận được việc có một đứa con khiếm khuyết.
Em trai tôi sau khi ra đời đã được khai sinh làm con của chú họ tôi.
Nhưng mà bọn họ sai rồi, em trai tôi mới thực sự là thiên tài.”
Thật ra Trình Thuỵ Vi cũng đoán được đại khái nguyên nhân lúc điều tra.
Tuy khai sinh và hộ khẩu ghi rõ nhà họ Lê chỉ có Lê Minh Lượng là con trai nhưng tấm hình chụp chung của hai bé trai có gương mặt giống nhau khiến Trình Thuỵ Vi suy nghĩ mãi không thôi.
Trình Thuỵ Vi nhờ người đến bệnh viện điều tra, trích lục hồ sơ mới biết được phu nhân nhà họ Lê năm đó sinh ra hai bé trai nhưng chỉ nhận một đứa.
Sự việc này bác sĩ và y tá lúc đó đều được dùng tiền mua chuộc để giữ bí mật.
“Trên thực tế thằng bé khác với chúng ta, có thể não của nó không giống với người bình thường.
Người bình thường chỉ có thể đọc một quyển sách, xem một bộ phim, hoàn toàn không thể cùng lúc tiếp nhận hai thông tin vào đầu.
Nhưng em trai tôi có thể cùng lúc ghi nhớ năm quyển sách và xem bảy bộ phim, tất cả đều là cùng lúc.
Nhưng thằng bé lại không có khả năng phân biệt cảm xúc con người, không biết đâu là thực tại đâu là giả tưởng trong phim.”
Theo như lời kể của Lê Minh Lượng.
Lê Minh Thành từ nhỏ được nuôi dưỡng ở một nơi khác.
Lê Minh Lượng vẫn luôn biết mình có một em trai, hơn nữa hắn ta rất yêu thương đứa em trai này.
Hắn ta nhiều lần chống đối bố mẹ chỉ vì muốn đón em trai về nhà cùng sống chung.
Nhưng bố mẹ hắn lại không đồng ý vì sợ sẽ làm ảnh hưởng danh tiếng của gia đình.
Lê Minh Thành sống ở bên ngoài cứ ngây ngây ngô ngô ai nói gì cũng tin.
Có một đoạn thời gian Lê Minh Thành đọc được một quyển sách phương thuật và say mê thuật triệu hồi quỷ Satan.
Rất nhiều lần Lê Minh Lượng chứng kiến Lê mInh Thành vẽ vòng tròn gọi quỷ.
Lê Minh Lượng không khuyên được em trai mình, chỉ có thể thuận theo.
Học hết cấp ba, Lê Minh Lượng ra nước ngoài du học, đoạn thời gian đó không thể liên lạc được với em trai mình.
Khi Lê Minh Lượng sắp sửa tốt nghiệp lại nghe hung tin, Lê Minh Thành đã qua đời.
Lê Minh Lượng cấp tốc quay về, lại được biết em trai đã chết trong một vụ hoả hoạn.
Cảnh sát kết luận như thế, ai cũng không nghi ngờ, chỉ có Lê Minh Lượng hiểu rõ sự thực không phải như vậy.
Lê Minh Thành là đứa trẻ cực kỳ nhạy cảm với lửa bởi vì lúc nhỏ từng vì bất cẩn mà bị phỏng.
Đứa trẻ này hình thành một thói quen, chỉ cần nhìn thấy một đóm lửa nhỏ xíu cũng sẽ bỏ chạy thật xa.
Cảnh sát thuật lại hiện trường hôm đó nói rằng là vì Lê Minh Thành nghịch lửa trong nhà bếp, bất cẩn gây ra vụ cháy không chạy kịp.
Lê Minh Lượng biết rõ em trai mình sẽ không nghịch lửa.
Nhưng hắn ta nói thế nào mọi người cũng không tin, cả bố mẹ cũng không muốn truy cứu sâu.
Lê Minh Lượng cảm thấy em trai mình đã bị thế giới này ruồng bỏ, trong lòng hắn cảm thấy bất công.
Lê Minh Lượng điều tra biết được, có một đoạn thời gian em trai mình quen biết và qua lại rất thân thiết với hai người tên Vương Lực và Nguyễn Đại.
Em trai còn có ảnh chụp chung với hai người.
Sau khi tốt nghiệp quay về nước, hắn mở công ty, Vương Lực và Nguyễn Đại đã vào làm.
Thời điểm đó, Lê Minh Lượng bắt đầu sản xuất thuốc bổ não.
Cũng không rõ vì sao, Vương Lực và Nguyễn Đại lại biết được bí mật trong thuốc, liên tục tống tiền Lê Minh Lượng.
Lê Minh Lượng vốn đã điều tra ra được hai người đó có liên quan đến cái chết của em trai, vốn định tra rõ sẽ giao nộp cho cảnh sát.
Nhưng hai người càng lúc càng quá đáng, Lê Minh Lượng quyết định ra tay trước một bước.
Nghe kể đến đây, Trình Thuỵ Vi cũng đoán được đại khái nguyên nhân động cơ của Lê Minh Lượng.
Nói vậy, số sách trong thư phòng của Lê Minh Lượng đều là của Lê Minh Thành.
Lê Minh Lượng quá yêu quý em trai mình, nên di vật đều đem cất giữ gần với mình nhất để có thể mọi lúc đều nhớ về em trai.
Lê Minh Lượng dùng thuật thôi miên, thôi miên Vương Lực và Nguyễn Đại tự dùng dao tự sát.
Hắn ta dày công sắp đặt kế hoạch cũng chỉ vì trả thù cho em trai.
“Vương Lực và Nguyễn Đại đã giết em trai anh sao?”
Lê Minh Lượng vô thức siết chặt tay, gương mặt tức giận méo mó rất khó coi.
“Không sai.
Trước lúc hai tên khốn đó chết đã chính miệng thừa nhận.
Bọn chúng biết em trai tôi ngơ ngơ ngẩn ngẩn, trên người lại đeo rất nhiều đồ hiệu tôi mua cho, trong nhà còn có không ít tiền nên nảy lòng tham.
Dụ em trai tôi chơi triệu hồi quỷ rồi trộm đồ lại bị em trai tôi nhìn thấy nên liền muốn giết người, nguỵ tạo thành vụ hoả hoạn.
Bọn khốn đó, em trai tôi tin tưởng bọn chúng, xem chúng là bạn, vậy mà chúng lại có thể đối xử với em ấy như vậy.
Vậy nên tôi cũng dùng phương thuật đó để lấy mạng bọn chúng, hiến tế thay cho em trai tôi.
Em trai tôi ở trên trời có thể yên lòng được rồi.”
“Anh sai rồi.
Em trai anh, vốn không muốn nhìn thấy anh trở nên như vậy.
Trong lòng cậu ta, anh chính là người tài giỏi nhất, người anh mà cậu ta kính trọng nhất.
Cậu ta, hy vọng anh có thể quên đi người em bất tài là cậu ta mà sống cuộc sống của anh.
Cậu ta hy vọng anh đừng lãng phí tiền bạc vì mình, cũng đừng cãi bố mẹ.
Cậu ta từ đầu đến cuối chỉ hy vọng anh sẽ sống thật tốt.” - Đằng Tĩnh Nhiên lấy quyển sách có kẹp tấm hình chụp chung của hai anh em, lật ra mặt sau cùng.
Bên trên là những dòng chữ viết nguệch ngoạc của Lê Minh thành.
- “Trong quyển sách mà cậu ta thích nhất, cậu ta đã viết như vậy.
Lẽ nào anh chưa từng đọc?”
Lê Minh Lượng chụp lấy cuốn sách, bàn tay xoa trên nét chữ đã mờ theo năm tháng.
Hắn ta đột nhiên nức nở ôm cuốn sách vào lòng.
“Không thể nào! Em ấy sao lại… không thể nào đâu!”
Lê Minh Lượng đau khổ có lẽ là vì biết ra bản thân đã phụ lòng mong muốn của em trai.
Sau cùng, một người vẫn luôn hy vọng người kia sẽ sống tốt, một người lại vì đối phương mà không tiếc huỷ đi tương lai, rơi vào con đường phạm tội.
Tình anh em của hai người, đúng là đáng hận nhưng cũng đáng thương..