Con quái vật nhìn tôi, cười man rợ.
Qua ánh sáng le lói của căn phòng, tôi trông thấy mẹ nằm gục trên nền đất, một màu xám chảy ra từ trong cơ thể, trên miệng cũng có một vệt xám dài.
Quái vật túm lấy cổ áo tôi, dùng gậy kim loại đánh thọc vào bụng hai ba cái liền.
Đầu óc tôi choáng đi, vùng bụng đau nhức nhối, cảm giác muốn nôn mửa đến nơi.
Hắn xách cổ áo tôi, lôi đi xềnh xệch trên nền nhà.
Tiếng cười khanh khách nghe thật biến thái đó vang vọng cả hành lang dài u tối.
Hắn luôn cười, một nụ cười lộ rõ hàm răng trắng.
Hắn luôn cười, dẫu cho những hành động của hắn ghê tởm một cách kì lạ.
Hắn ném tôi vào căn phòng tối, nơi có rất nhiều cái lồng chứa động vật.
Mèo, chó, chim, chuột, rắn, có rất nhiều.
Tôi từng sợ nơi này đến mức không thể thở nổi, và giờ đây tôi lại thấy bình thản lạ kì.
Hắn lật tìm những cái lồng rồi bỗng bật cười sảng khoái: “A a, đây rồi!”
Hơi thở tôi chùng xuống, tôi tự hỏi hắn định làm gì.
Hắn túm lấy tôi, nhấc bổng lên rồi ném xuống một cái hố sâu ba mét.
Tôi ngước nhìn, hắn đứng ở nơi cao đó nhìn tôi như một con chó.
Hắn ném xuống chỗ tôi một con dao găm, hắn bật cười khoái chí khi mở cửa lồng một con rắn lớn.
Hắn dốc ngược cái lồng, con rắn rơi vào trong hố cùng với tôi.
“Muốn sống thì tự mà giành lấy.”
Hắn chỉ để lại một câu rồi bỏ đi, tiếng cười vẫn còn vang vang.
Tôi siết chặt con dao trong tay và nhìn chằm chằm vào con rắn lớn đang đói khát thèm thuồng chuẩn bị vồ lấy mình.
Nó nhổm người, lấy đà một cái rồi từ lúc nào không hay đã quấn lấy cổ tôi.
Cảm giác lạnh buốt, nhớp nháp truyền qua xúc giác khiến tôi kinh tởm.
Thời khắc đó tôi lại cảm thấy con rắn đó thật đáng thương.
Mà có lẽ nó cũng thật nực cười chả khác gì tôi.
Giành giật sự sống từ tay một kẻ điên, cố gắng xông lên phía trước dù biết rằng trong phút chốc mình vẫn sẽ chết.
Nhưng thương cảm chỉ dừng ở mức đó thôi vì tôi còn muốn sống.
Tôi nắm chặt con dao trong tay, dùng tay còn lại túm lấy phần đuôi con rắn rồi vứt mạnh ra xa.
Chưa đợi nó hết choáng váng đã lao đến, dùng dao đâm túi bụi vào.
Chất lỏng màu xám ấm nóng văng tung toé và mùi tanh hôi đến phát ngấy.
Tôi ngã gục ra nền đất.
Tôi đưa tay chới với giữa không trung.
Tôi mệt mỏi và ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Còn con rắn, nó đã bị tôi đâm nát phần thân, nát toét.
— — — —
“Đội trưởng, liên lạc được với anh Thuỵ Vi rồi.”
Đằng Tĩnh Nhiên cau mày gắt gỏng: “Ở đâu?”
“Quán Bar Tân Vạn.”
Đằng Tĩnh Nhiên tức đến điên người.
Người khác thì ở đây vất vả thu thập chứng cứ, viết báo cáo phá án mà Trình Thuỵ Vi lại ở quán bar chơi cả một đêm.
Con người này rốt cuộc là có điểm nào vừa mắt cục trưởng vậy không biết.
Một tuần trước xảy ra vụ án mất tích, mãi không tìm ra được chút manh mối nào nên Cục trưởng Trần liền giới thiệu một người.
Trình Thuỵ Vi, chuyên gia tâm lý học tội phạm, thần thám đã từng cùng Cục trưởng phá một vụ lớn.
Hắn ta căn bản chẳng phải một cảnh sát chính quy, cùng lắm cũng chỉ là một thám tử tư có chút năng lực.
Đằng Tĩnh Nhiên ghét nhất là loại chỉ dùng suy nghĩ của mình áp đặt lên tất cả.
Phá án là dựa vào bằng chứng, dựa vào hiện trường thực tế chứ không phải lý thuyết suông.
Hơn hết, Trình Thuỵ Vi này thật sự khiến người ta thấy ngứa mắt.
Một con người luôn tỏ vẻ lạnh lùng cao ngạo với xã hội, trong mắt hắn hình như ai cũng thật thấp kém và ngu ngốc đến đáng thương.
Trình Thuỵ Vi xem nhẹ tất cả mọi người mọi việc xung quanh mình, một con người tuỳ hứng và cợt nhả.
“Đội trưởng, vậy…”
“Các cậu quay về trước, tôi đến Bar Tân Vạn một chuyến.”
Lý do khiến Đằng Tĩnh Nhiên ghét bỏ con người này nhất chính là anh ta phải chịu mọi trách nhiệm về Trình Thuỵ Vi.
Cục trưởng đặc biệt giao phó Đằng Tĩnh Nhiên phải chăm sóc Trình Thuỵ Vi, dặn dò rất kỹ lưỡng đến nỗi cứ gặp mặt là lại luyên thuyên một bài ca không dứt.
Tại sao anh lại phải chịu trách nhiệm cho một tên đã hai lăm tuổi kia chứ? Một chữ thôi, phiền!
Để đám người Lý Hoành quay về bằng xe tuần tra của cục còn mình thì tự lái xe đến Bar Tân Vạn.
Đằng Tĩnh Nhiên trước giờ không bước chân vào những nơi này hôm nay vẫn phải phá lệ.
Bên trong một không gian hỗn độn, mùi rượu và thuốc lá đậm đặc đến buồn nôn.
Cũng may vào giờ sáng thế này quán bar không còn hoạt động, cũng chỉ còn vài tên say rượu la liệt mãi không chịu về.
Bên quầy rượu, một thiếu niên mặc vest trắng, thân hình mét bảy thanh mảnh.
Mái tóc đen dài qua vai được buộc lại thành một nhúm nhỏ ở phía sau gáy, mấy sợi tóc phía trước rũ xuống trán đã sắp che đi nửa con mắt.
Cặp kính gọng kim loại tròn tuột xuống sống mũi cao thẳng, dây đeo kính bạc lấp lánh vắt ngang vai vòng qua sau cổ.
Đôi mắt sắc bén không có chút dáng vẻ nào của người đã uống sạch ba chai rượu mạnh.
Gương mặt trắng nhợt nhạt như người bệnh nhưng vẫn sắc sảo từng ngũ quan.
Vẻ ngoài vừa thoát tục vừa lạnh lùng cao ngạo khiến bao trái tim thiếu nữ say đắm.
Nhưng ai cũng biết đó là nét đẹp bại hoại, một nét đẹp “giả danh tri thức”.
Trịnh Thuỵ Vi mân mê ly rượu, lân la nói chuyện phiếm với phục vụ rất vui vẻ.
Đằng Tĩnh Nhiên từ sau đi tới đã trông thấy điệu bộ cợt nhã của Trình Thuỵ Vi.
Anh ta tức giận bước tới, túm lấy cổ tay Trình Thuỵ Vi mà giật lên.
“Cậu rốt cuộc có chút tố chất kính nghiệp nào không?”
Trình Thuỵ Vi ngước nhìn Đằng Tĩnh Nhiên, cả mặt đều tỏ vẻ chán ghét.
Hắn giật tay lại, xoa xoa cổ tay rồi đẩy kính, nhếch miệng cười.
“Đội trưởng không đi phá án mà có thời gian ở đây quan tâm tôi sao?”
Đằng Tĩnh Nhiên tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Nếu không phải vì Trình Thuỵ Vi thì anh ta đã tất bật ở cục từ lâu, làm gì có thời gian nhàn rỗi mà đi đến mấy chỗ này.
“Người khác thì đang bận rộn, cậu thì rãnh quá nhỉ? Bây giờ ngay lập tức về cục với tôi, có vụ án cần tổ chúng ta giải quyết.”
Trình Thuỵ Vi khó chịu.
Hắn đứng dậy, một tay gạt Đằng Tĩnh Nhiên qua một bên, chỉnh sửa lại áo vest cho thẳng đều.
“Đội trưởng, tôi phải nhắc nhở anh thêm lần nữa.
Thứ nhất tôi không phải cấp dưới của anh, chúng ta là quan hệ hợp tác phá án.
Tôi cùng lắm là người hỗ trợ tham vấn cho cảnh sát các anh, dựa vào đâu bắt tôi sinh hoạt, làm việc đều phải giống các anh? Thứ hai, tôi hy vọng anh sẽ không xâm phạm quyền riêng tư của tôi.
Ngoài giờ làm việc, tôi làm gì anh đều không có quyền quản.”
Đằng Tĩnh Nhiên tức đến máu trào lên não mà chả nói được câu nào.
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của anh ta.
Đằng Tĩnh Nhiên bắt máy với giọng điệu gắt gỏng: “Lại có chuyện gì?”
Đầu dây bên kia là Trương Hiểu Sinh, cậu ta gấp gáp nói tóm gọn tình hình trong vòng mấy câu: “Phía Tây khu lại phát hiện một thi thể, ở dưới gầm cầu gần với công xưởng Triệu Minh.”
“Các cậu qua trước, tôi lập tức qua ngay.”
Đằng Tĩnh Nhiên vừa ngắt máy đã một tay túm lấy cổ áo phía sau của Trình Thuỵ Vi mà kéo.
Trình Thuỵ Vi mất thăng bằng rơi khỏi ghế, loạng choạng đuổi theo bước chân của Đằng Tĩnh Nhiên, vừa đuổi vừa cáu.
“Làm gì vậy?”
“Có vụ án, cậu bây giờ phải làm tốt vai trò người hợp tác của mình đi thôi.”
Trình Thuỵ Vi tức nhưng không phản bác, chỉ gạt tay Đằng Tĩnh Nhiên ra khỏi cổ áo mình rồi tự giác đi theo.
Hắn lấy trong túi trong áo vest ra một cái khăn tay màu trắng, lau qua hai bàn tay một lần.
Có một điều mà Đằng Tĩnh Nhiên không thể hiểu nỗi.
Trịnh Thuỵ Vi chỉ mặc đồ màu trắng, đến dây buộc tóc cũng là màu trắng, khăn tay đồ dùng đều màu trắng, dường như hắn rất thích sạch sẽ.
Nhưng một người thích sạch lại đến những nơi thế này rất thường xuyên.
Thật sự rất khó hiểu.
Ra khỏi quán bar là một ngã tư đường, Đằng Tĩnh Nhiên đỗ xe ở bên kia đường theo quy tắc ngày chẵn ngày lẻ.
Cả hai đứng đợi dưới đèn giao thông chờ khi tín hiệu đèn đỏ bật thì mới qua đường.
Nhưng khi đèn đỏ bật rồi, xe cộ đều dừng lại cả, Đằng Tĩnh Nhiên đi được nửa đường mới phát hiện Trình Thuỵ Vi không hề nhúc nhích.
Anh ta còn tưởng Trình Thuỵ Vi lại giở thói ngang bướng nên liền quay lại mà quát vào mặt hắn: “Cậu đứng đực ra ở đây làm gì? Đèn xanh bật từ tám đời hoành rồi đấy!”
Trình Thuỵ Vi vẫn ngẩn ngơ nhìn lên tín hiệu đèn giao thông, mắt khẽ nhíu lại một cái, hắn cười khổ một cái rồi không nói gì mà đi trước.
Đằng Tĩnh Nhiên thật sự không thể chịu nổi cái con người này.
Thời gian thì gấp rút mà lúc nào cũng chậm rề rề.
Đằng Tĩnh Nhiên lái xe đưa Trình Thuỵ Vi đến hiện trường vụ án.
Đến nơi đã thấy người của tổ trọng án và pháp y giăng dây cảnh báo và lục tìm khắp nơi.
Người khác tụm lại xem cũng rất đông, xì xào bàn tán không ít.
Đằng Tĩnh Nhiên cùng Trịnh Thuỵ Vi đi qua chỗ viên cảnh sát xác minh thân phận rồi đi vào khu vực hiện trường.
Nhìn thấy Lý Đào ngồi bên thi thể, Đằng Tĩnh Nhiên đi tới thuận miệng hỏi một câu: “Sao rồi chị Lý?”
“Tự sát.”
Đằng Tĩnh Nhiên trưng ra một mặt khó hiểu: “Lại là tự sát, có trùng hợp quá hay không?”
Trình Thuỵ Vi từ lúc đến đã quan sát dáo dác xung quanh, nghe thấy hai chữ “tự sát” liền không nhịn được bật cười.
Hắn đi đến, đẩy Đằng Tĩnh Nhiên nép qua một bên rồi nhìn chăm chăm vào thi thể, cuối cùng phán một kết luận: “Không phải tự sát, là mưu sát.”.