Truy Vết


Về nhà, Đằng Tĩnh Nhiên đem mớ rau củ trong tủ lạnh ra bắt đầu chuẩn bị.

Trình Thuỵ Vi tắm xong, từ trên lầu đi xuống, tóc xoã còn rũ nước.

Hắn qua loa lau vài cái rồi đi qua chỗ Đằng Tĩnh Nhiên, cầm lấy bông súp lơ rồi nhúng vào thau nước, giúp Đằng Tĩnh Nhiên rửa sạch rau củ.
“Không phải cậu giận vì tôi đùa đó chứ?”
Trình Thuỵ Vi lắc đầu đáp: “Tôi không nhỏ mọn đến vậy.

Chẳng qua chỉ là đang nghĩ ngợi lung tung thôi.”
Đằng Tĩnh Nhiên cười, bông đùa mà hỏi một câu: “Nhưng mà cô bé nhầm lẫn cũng không phải không có căn cứ.

Tôi đã muốn hỏi từ lâu nhưng lại ngại, vì sao cậu lại để tóc dài thế? Cũng không phải tôi có ý kiến gì nên cậu đừng hiểu nhầm, chỉ là hơi tò mò chút thôi.”
Trình Thuỵ Vi vớt rau vào rổ, đem qua để bên cạnh cho Đằng Tĩnh Nhiên.

Hắn đi ra ngồi xuống bàn ăn, tay đặt lên bàn chống cằm như đang nghĩ ngợi điều gì.
“Chỉ là có người nói thích nên tôi để vậy thôi.”
Đằng Tĩnh Nhiên quay lại nhìn, rồi gượng gạo đáp lại: “Vậy sao.”
Thật ra nhìn Trình Thuỵ Vi không giống kiểu người sẽ bị lời nói của người khác làm tác động đến.

Hắn giống như kẻ xem kịch đi qua đường, căn bản sẽ không quan tâm đến ánh nhìn hay suy nghĩ của người khác.

Vậy nên khi nghe nói hắn là vì người khác nói thích nên mới để tóc dài khiến Đằng Tĩnh Nhiên cũng có phần bất ngờ.

Có lẽ là người rất quan trọng nên mới khiến một người thờ ơ với thế giới như Trình Thuỵ Vi để tâm nhiều đến vậy.
Trình Thuỵ Vi uống một ngụm nước, đôi mắt xa xăm chìm vào suy tư, thở dài một hơi rồi nói: “Đáng tiếc là tôi chẳng còn nhớ người đó là ai.”
Đằng Tĩnh Nhiên dừng động tác tay lại, quay sang nhìn Tình Thuỵ Vi lại bắt gặp một nét mặt không cảm xúc xa lạ.

Đã quen với một Trình Thuỵ Vi luôn bông đùa cợt nhả trong cả sinh hoạt lẫn công việc nên quên mất sự thật rằng Trình Thuỵ Vi là một người chẳng hề để tâm đặc biệt đến điều gì.

Vẻ mặt không cảm xúc này của hắn khiến Đằng Tĩnh Nhiên chợt nghĩ, liệu trên thế giới này có điều gì có thể níu giữ một Trình Thuỵ Vi như vậy không?
Hắn nói rằng đó là người quan trọng nhưng hắn lại không nhớ người đó là ai.

Hắn cũng không khẩn trương đi tìm, có lẽ đối với hắn chuyện quên mất một ai đó cũng không phải chuyện to tát cũng nên.

Có lẽ là thế thật.

Bởi Trình Thuỵ Vi vốn đã là con người như vậy.

Đằng Tĩnh Nhiên vẫn chăm chú dọn đồ ăn ra bàn, lúc ngồi xuống ăn cơm mới hỏi về chuyện công việc.
“Cô bé hình như đã mở lòng với cậu, có khai thác được gì không?”
Trình Thuỵ Vi gắp thức ăn vào chén rồi ôn tồn đáp: “Vẫn chưa.

Không vội được, tâm trạng bây giờ của con bé không thích hợp nhắc tới những chuyện như vậy.

Bên các anh có tiến triển gì không?”
“Hiện tại vẫn chưa, vì không có lời khai của nạn nhân nên tiến triển hơi chậm.

Tôi và Lý Hoành đã điều tra về hành tung và những người có liên quan.

Phía bên Lý Đào vẫn đang tiến hành xét nghiệm ADN từ chất dịch sót lại trong người cô bé.

Trương Hiểu Sinh đã điều tra về các mối quan hệ cũng như cuộc sống của Đoá Đoá.

Sớm thì hai ngày nữa sẽ có kết quả.”
Trình Thuỵ Vi gật gù.

Thật ra không có lời khai của Đoá Đoá, phía bên cảnh sát cũng vẫn có thể tìm ra hung thủ, chỉ là tốn chút thời gian.

Nhưng tâm trạng của Đoá Đoá lúc này không thích hợp lên toà làm chứng.

Nếu thật sự khởi tố hung thủ, cô bé buộc phải trở thành nhân chứng thì mới chứng minh được.

Chỉ là dựa trên tình hình hiện tại, thuyết phục Đoá Đoá trở thành nhân chứng vắng mặt cũng là một vấn đề nan giải, nói gì đến việc trực tiếp lên toà.
Huống hồ Trình Thuỵ Vi cảm thấy gia đình của nạn nhân cũng sẽ không đồng ý.

Dù sao cô bé cũng còn quá nhỏ, vừa mới trải qua chuyện kinh khủng như vậy lại còn phải lần nữa đối diện thì cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.

“Cậu không cần quá vội vàng, chúng ta đều mong nạn nhân sẽ nhận được một câu trả lời thích đáng.”
Trình Thuỵ Vi hạ mi mắt.

Từ lúc nào hắn đã bắt đầu có suy nghĩ cho người khác? Hắn cũng không rõ nữa.

Dẫu rằng hắn học chuyên ngành tâm lý, hắn nên là người cảm thông cho người khác nhiều.

Thế nhưng hắn rất ít khi cảm nhận được cảm giác đồng cảm hay cảm thông một ai đó.

Bởi vì hắn cảm thấy việc con người chấp nhận và hứng chịu nỗi đau chẳng phải chuyện gì lạ.

Đó giống như một điều kiện cần thiết cho quá trình và rằng dù nỗi đau lớn nhỏ khác biệt cũng chẳng phải chuyện của bản thân để mà lo lắng.
Hắn đã từng được chẩn đoán là mắc chứng tê liệt cảm xúc và rối loạn nhân cách ái kỷ ở mức trung bình.

Cũng chẳng phải chuyện gì kì lạ khi hắn luôn thờ ơ với mọi người xung quanh.

Nhưng không biết từ lúc nào hắn đã thay đổi.

Không nhiều nhưng hắn lại bắt đầu quan tâm đến cảm xúc, hoàn cảnh của một người nhiều hơn, đó là việc trước đây hắn luôn cho rằng rất phiền phức.
Có lẽ trong vô thức, hắn đã thay đổi rồi chăng.
“Ngày mai không cần đưa tôi đi, tôi đến chỗ Trịnh Hoài Đức làm trị liệu tâm lý xong sẽ tự bắt xe qua bệnh viện.”
“Cũng được, khi nào xong thì gọi tôi.”
Sau bữa ăn, Đằng Tĩnh Nhiên quay về phòng mình viết cho xong báo cáo còn tồn động của mấy vụ án trước.

Dạo gần đây Trương Hiểu Sinh tham gia tập huấn nâng cao cho cảnh sát trẻ nên thời gian không nhiều, Đằng Tĩnh Nhiên đã gánh luôn cả phần công việc của cậu ấy nên báo cáo mới nhiều như vậy.

Đằng Tĩnh Nhiên ngồi đánh máy tính quên luôn cả thời gian, lúc ngẩng lên nhìn mới phát hiện đã hơn mười một giờ đêm.

Anh ngã người ra sau, đưa tay day day trán, cảm giác giống như mấy cái báo cáo này sắp rút mòn cả sức lực.

Bình thường đuổi bắt tội phạm, chạy bộ mấy cây số, thức đêm mấy hôm cũng không cảm giác tốn sức bằng ngồi yên một chỗ suy nghĩ viết mấy thứ này.

Đằng Tĩnh Nhiên cười khổ, sau này lớn tuổi không làm nỗi cảnh sát nữa thì cũng không biết phải làm gì sống qua ngày.
Đang suy nghĩ bâng quơ thì nghe một tiếng “xoảng” thật lớn.

Đằng Tĩnh Nhiên giật mình quay đầu nhìn ra cửa phòng.

Tiếng rơi vỡ đồ đạc phát ra từ tầng trên, có lẽ là Trình Thuỵ Vi chăng? Bởi vì tính chất nghề nghiệp nên anh khá thính, Đằng Tĩnh Nhiên cảm thấy không yên tâm nên mở cửa phòng đi ra, quyết định lên tầng trên xem thử.

Đi đến phòng Trình Thuỵ Vi, Đằng Tĩnh Nhiên gõ cửa gọi: “Này, cậu làm sao thế?”
Bên trong vẫn không phát ra tiếng động gì đáp trả lại.

Kì quái!
Đằng Tĩnh Nhiên gõ thêm lần nữa.

Trình Thuỵ Vi không thể ngủ sâu đến mức không nghe thấy tiếng gọi được, Đằng Tĩnh Nhiên thừa biết chuyện Trình Thuỵ Vi mất ngủ.
Cảm thấy có điều không đúng, Đằng Tĩnh Nhiên mới vội mở cửa tự xông vào luôn.

Cũng may Trình Thuỵ Vi không khoá trái nên có thể mở được ngay.

Đằng Tĩnh Nhiên từ ngoài xông vào, trông thấy mảnh vỡ thuỷ tinh rơi vãi dưới sàn là từ cái ly nước bị vỡ.

Trình Thuỵ Vi nằm ngã gục trên sàn, trên tủ cạnh giường lọ thuốc an thần đang mở bị đổ lăn lóc.

Đằng Tĩnh Nhiên hốt hoảng vội chạy đến đỡ lấy người Trình Thuỵ Vi, lay gọi: “Trình Thuỵ Vi! Cậu sao vậy? Tỉnh lại đi, có nghe tôi nói không hả?”
Không thấy dấu hiệu gì nên Đằng Tĩnh Nhiên một phát bế bổng Trình Thuỵ Vi lên.

Lúc này trong lòng nóng như lửa, cảm giác giống như bị cắn xé, khó chịu đến khó tả..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui