Truy Vết


Tám giờ sáng thức dậy, Đằng Tĩnh Nhiên đã thấy người bên cạnh không còn nữa.

Trình Thuỵ Vi sớm đã rời nhà, còn để lại một tờ giấy nhắn: “Đồ ăn tôi mua cho anh rồi, để trong bếp, hâm nóng lại rồi ăn.

Tôi đi chỗ Đức Hoà, xong việc sẽ tự qua bệnh viện với Đoá Đoá.”
Đằng Tĩnh Nhiên cầm tờ giấy nhắn trên tay, anh ta thở dài, cười một cái bất lực mà ôm lấy đầu.
“Chắc là điên thật rồi nên bây giờ em ấy làm gì mình cũng thấy rung động cho được.”
Lại nói về Trình Thuỵ Vi, hắn đến chỗ của Trịnh Hoài Đức chờ rất lâu.

Lúc hắn tới không có thư ký Lý, một nhân viên hướng dẫn đã đến gõ cửa phòng chủ tịch.

Bên trong có tiếng người đang nói chuyện, sau đó thậm chí cãi vả gay gắt.

Nhân viên đó cho rằng chủ tịch đang có hẹn nên nhờ Trình Thuỵ Vi ngồi đợi một lúc, đợi người bên trong đi ra rồi hẵng vào.

Trình Thuỵ Vi ngồi đợi ở phòng chờ bên cạnh, có một cái cửa kính mờ có thể nhìn ra bên ngoài hành lang để thấy được cửa phòng chủ tịch.
Tầm khoảng hơn bốn mươi phút, có một người phụ nữ đi ra từ phòng chủ tịch, dáng vẻ đỏng đảnh kiêu kỳ, hình như còn rất tức giận.

Trình Thuỵ Vi chờ thêm năm phút mới đứng dậy chuẩn bị đi qua gõ cửa thử thì trông thấy Thư ký Lý ở bên ngoài đi vào, trong tay ôm một tập hồ sơ.

Nhìn thấy Trình Thuỵ Vi ông ta rất ngạc nhiên mà hỏi: “Cậu Trình, sao cậu vẫn còn ở đây?”
Trình Thuỵ Vi đứng dậy, điềm tĩnh chỉnh lại áo vest bị nhăn, đáp: “Ông chủ của ông có hẹn nên tôi ở đây chờ họ nói chuyện xong.

Người đó vừa mới đi ra, tôi đang định vào đây.”

Thư ký Lý nhíu mày lật xem quyền sổ tay rồi lại nói: “Đâu có, sáng hôm nay tôi đã để lịch trình trống cho tiện việc điều trị tâm lý của cậu mà, làm gì có hẹn nào nữa.”
Vừa lúc dứt lời, phía bên ngoài đã nghe thấy tiếng hét vang thật lớn của nhân viên nữ.

Tiếng kêu cứu thất thanh như bị ai bóp cổ và nỗi hoảng sợ không thể che giấu.

Trình Thuỵ Vi giống như tỉnh ra, vội chạy về phía phát ra tiếng kêu.

Thư ký Lý cũng chạy ngay theo sau.

Đến trước ngã rẽ vào phòng Trịnh Hoài Đức, nhìn thấy nữ nhân viên đang ngã ngồi trên sàn, gương mặt trắng bệch tái nhạt cắt không còn giọt máu, bàn tay run run chỉ về phía bên trong căn phòng.

Trình Thuỵ Vi nhíu mày vội chạy đến, khi nhìn vào trong phòng, đập vào mắt đã là hình ảnh Trịnh Hoài Đức chết ngồi trên chiếc ghế sô pha lớn.

Hai mắt mở to, gương mặt trắng bệch, trên trán có một vết thương lớn, máu chảy từ đầu xuống mặt và cổ đã nhuốm đỏ áo sơ mi trắng.

Trên bụng có ghim một con dao, đấy có lẽ là vết thương chí mạng.
Trình Thuỵ Vi chạy vào trong, lấy trong túi ra đôi găng tay trắng, cẩn thận đeo vào rồi mới chạm vào thi thể, xem xét tình hình một lượt.
Lúc này thư ký Lý cũng hoảng hồn muốn chạy vào xem thử nhưng Trình Thuỵ Vi đã hét lên ngăn cản: “Đừng ai bước vào.

Trịnh Hoài Đức đã bị sát hại, căn phòng này là hiện trường vụ án.”
Thư ký Lý vì lời của Trình Thuỵ Vi mà ngập ngừng ở ngoài cửa, muốn vào lại không dám.
“Cậu Trình, vậy…?”
Trình Thuỵ Vi nhíu mày, lấy điện thoại từ trong túi ra bấm số gọi cho Đằng Tĩnh Nhiên báo án.

Sau khi nói vắng tắt tình hình hiện tại, Đằng Tĩnh Nhiên yêu cầu Trình Thuỵ Vi giữ nguyên hiện trường đợi đội điều tra đến nơi.

Trình Thuỵ Vi sau khi ngắt máy đã lùi ra bên ngoài phòng, trước khi rời khỏi còn nhìn một lượt mọi thứ bên trong.

Sau khi ra khỏi phòng, Trình Thuỵ Vi tháo bỏ đôi găng tay, giải thích với Thư ký Lý tình hình hiện tại.
“Tôi là đội viên trực thuộc đội cảnh sát tổng cục thành phố.

Hiện tại Trịnh Hoài Đức đã chết, nguyên nhân chưa được xác minh, tôi hy vọng mọi thứ được đảm bảo giữ nguyên cho đến khi đội điều tra đến.

Thư ký Lý, ông và nhân viên này tuyệt đối phải giữ im chuyện này cho, báo cho đội bảo vệ toà nhà không cho phép ai được rời khỏi.

Rất có thể hung thủ vẫn còn ở trong toà nhà.”
Thư ký Lý ngập ngừng, sợ hãi còn chưa hết nhưng vẫn gật đầu phối hợp: “Được, tôi sẽ đi làm ngay.”
Sau khi Thư ký Lý đi, Trình Thuỵ Vi nhìn nữ nhân viên kia một lượt.

Nét mặt cô ấy vẫn chưa thể hoàn hồn sau cú sốc, mồ hôi chảy ướt trán, tay chân đều run lên bần bật.

Trình Thuỵ Vi trấn an cô ấy: “Đừng lo lắng, chúng tôi sẽ giải quyết chuyện này.


Trước khi đội cảnh sát đến, tôi muốn hỏi cô mấy cô, hy vọng cô phối hợp điều tra.”
Nữ nhân viên ôm lấy thân mình đang run rẩy, nhỏ giọng đáp: “Được… tôi sẽ phối hợp cùng các anh.”
Mười lăm phút sau đó, Đằng Tĩnh Nhiên cùng đội điều tra đã đến.

Cảnh sát rất nhanh đã phong tỏa hiện trường, ngăn không cho ai rời khỏi toà nhà cho đến khi thẩm vấn lấy lời khai xong xuôi.
Đằng Tĩnh Nhiên được thư ký Lý hướng dẫn lên tầng thượng đến xem hiện trường vụ án.

Lý Đào cùng với một số nhân viên khác đã cẩn thận chuyển thi thể Trịnh Hoài Đức vào túi đưa về cục, Lý Hoành và Trương Hiểu Sinh đang lấy lời khai của các nhân viên.
Trình Thuỵ Vi cùng Đằng Tĩnh Nhiên vào xem xét hiện trường vụ án.

Trên chiếc ghế bành có rất nhiều máu, có thể chắc chắn đây chính là chỗ nạn nhân đã ngồi trước khi chết.

Trình Thuỵ Vi lại gần bàn làm việc cẩn thận xem xét.

Trên bàn lớn có một chiếc gạt tàn thuốc bằng thuỷ tinh dày, một góc đã dính máu.

Đằng Tĩnh Nhiên cho chiếc gạt tàn vào trong túi.
“Đây chắc là thứ hung thủ dùng để đánh vào đầu nạn nhân.”
Trình Thuỵ Vi cẩn thận xem dưới sàn nhà cạnh bàn làm việc, phát hiện được một vệt máu nhỏ dưới chân ghế, trên ghế còn có một vết xước nhỏ.

Trình Thuỵ Vi nhíu mày, vết xước này không sâu hơn nữa còn rất mới.

“Anh cảm thấy vị trí đó là hiện trường đầu tiên của vụ án không?”
Đằng Tĩnh Nhiên nhíu mày.

Vị trí hiện tại mà Đằng Tĩnh Nhiên đứng là trước chiếc ghế sô pha đặt giữa phòng cạnh cửa sổ lớn nhìn ra toàn cảnh thành phố bên ngoài.

Vị trí mà Trình Thuỵ Vi đứng là bên phải căn phòng, gần với bàn làm việc của Trịnh Hoài Đức.
“Ý cậu thế nào?”

Trình Thuỵ Vi lắc đầu: “Tôi không biết, có nhiều chi tiết mà tôi chưa giải thích được.”
Đằng Tĩnh Nhiên suy tư một lúc sau đó vẫy tay gọi Trương Hiểu Sinh: “Bên này giao cho cậu, tôi và Trình Thuỵ Vi đi thẩm vấn các nhân viên.”
Trương Hiểu Sinh gật đầu.

Đằng Tĩnh Nhiên và Trình Thuỵ Vi rời đi, ra khỏi căn phòng, Đằng Tĩnh Nhiên liền quay sang hỏi Trình Thuỵ Vi: “Em có khoanh vùng được nhân vật tình nghi chưa?”
Trình Thuỵ Vi cười.
“Không thể đoán bừa khi chưa có chứng cứ.

Đây là lời anh đã nói với tôi mà.”
Đằng Tĩnh Nhiên gãi đầu.

Lúc trước bởi vì không tin vào năng lực của Trình Thuỵ Vi, cho rằng hắn luôn dùng suy luận, lý thuyết suông để võ đoán mọi thứ.

Nhưng mà Đằng Tĩnh Nhiên đã công nhận năng lực của Trình Thuỵ Vi.

Đó không phải là suy luận suông mà dựa trên nhiều nền tảng mới quyết định được.

“Em đừng để bụng tôi như vậy.

Tôi cũng xin lỗi em rồi, nếu em còn không chịu thì tôi xin lỗi thêm vài lần nữa cũng được.”
Trình Thuỵ Vi cười khúc khích, đưa tay gõ nhẹ vào vai Đằng Tĩnh Nhiên: “Đừng đùa nữa.

Đúng là tôi đã có đối tượng tình nghi nhưng cứ thẩm vấn trước xem thế nào đã.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận