Trong cuộc đời tăm tối của mình, tôi gặp được một cậu bạn.
Cậu ta lớn hơn tôi vài tuổi, trên mặt lúc nào cũng là nụ cười tươi rói làm tôi ngỡ như thế giới của cậu ta chỉ toàn niềm vui.
Nhưng mà sau đó tôi mới biết được, cậu ta là trẻ mồ côi.
Ba mẹ làm lính đều đã hy sinh trong nhiệm vụ, để lại cậu ta cho một người bạn trong quân đội nuôi dưỡng.
Nhưng cậu bạn này đối với mọi thứ xung quanh có một tình yêu kì lạ, một tình yêu mà tôi chẳng thể nào hiểu được.
Cậu ta thường kéo tôi đi chơi, đi xem hoa cỏ gì đó.
Cậu ta luôn vui vẻ và hào hứng với mọi thứ.
Tôi chỉ thấy nhàm chán.
Nhưng nếu nói cậu ta không tác động được chút gì đến tôi là nói dối.
Cuộc sống của tôi từng chút bị cậu ta thay đổi.
Mà sự thay đổi của tôi khiến con quái vật kia cảm thấy không hài lòng.
Có một ngày, tôi phát hiện mẹ ở trong phòng vốn dĩ đang nằm dưỡng bệnh lại đột nhiên mắc chứng điên loạn.
Cầm một con dao điên cuồng rạch lên tay mình, miệng lẩm bẩm những điều khó hiểu.
Tôi đứng ở cửa nhìn vào, nhìn thấy bộ dạng thảm thương tệ hại.
Mẹ tôi điên cuồng đập phá đồ đạc, điên cuồng làm tổn thương chính bản thân bà ấy.
Thân thể bị chính bà rạch lung tung hết lên, giống như một người đã mất đi cảm giác đau đớn.
Dù điên loạn, mẹ vẫn ôm tôi bằng cái ôm ấm áp, xoa đầu nói với tôi rằng bà ấy rất yêu tôi, nói muốn cùng tôi rời đi.
Sau đó, mẹ đã đâm tôi.
— — — —
“Triệu hồi quỷ? Thời đại nào rồi còn tin vào mấy thứ này?” - Đằng Tĩnh Nhiên lên tiếng tỏ vẻ chê bai.
Trình Thuỵ Vi lại cười: “Anh không tin nhưng bọn họ lại tin.”
Trình Thuỵ Vi tựa lưng vào ghế, tay gõ gõ thành nhịp trên bàn họp.
“Có một nhóm người tin vào việc triệu hồi quỷ Satan sẽ đổi được một điều ước cho bản thân.
Thời xa xưa gọi là bán linh hồn cho quỷ để đạt được mục đích, đến hiện tại khoa học phát triển cũng chẳng còn mấy người tin vào những cái mê tín dị đoan kiểu vậy.
Vòng tròn này được dùng để triệu hồi quỷ, nhưng tế vật thì chính là mạng sống của con người.
Nhóm người tôn thờ quỷ Satan không tiếc tự sát để triệu hồi quỷ, trong nghi thức của bọn họ chính là phải nhịn ăn nhịn uống nhịn ngủ suốt mấy tuần liền để tỏ lòng thành kính.”
“Cứ cho là họ tự sát vì tôn thờ quỷ Satan, muốn dùng mạng để triệu hồi quỷ thì chết rồi còn có tác dụng gì chứ? Hơn nữa triệu hồi quỷ thì có liên quan gì đến sử dụng LSD.”
Trình Thuỵ Vi nhìn Đằng Tĩnh Nhiên với một cái nhìn tán thưởng.
Không hỗ là đội trưởng đội trọng án, mấy điểm quan trọng đều không bỏ qua.
Trước khi vào cục Trình Thuỵ Vi đã xem qua hồ sơ, Đằng Tĩnh Nhiên xuất thân con nhà lính, mười sáu tuổi đã ở trong quân đội, đủ tuổi liền nhập ngũ.
Mấy năm trong ngũ đều đạt thành tích xuất sắc, là lính đặc chủng chính hiệu.
Tiền đồ lẽ ra vô lượng, không hiểu vì sao lại đột ngột xuất ngũ rồi làm cảnh sát nhân dân.
Cục trưởng trông thấy anh ta có tài liền đề bạt vào tổ trọng án, không tới mấy năm liền thăng làm đội trưởng.
Nghe qua thấy cũng thật hoang đường, tuổi nghề còn trẻ nhưng kinh nghiệm lại phong phú, hơn nữa suy luận cũng hơn hẳn người khác.
Nhưng điểm hơn giữa Trình Thuỵ Vi và Đằng Tĩnh Nhiên có lẽ là học thuật.
Đằng Tĩnh Nhiên không phải dạng có học lực tốt, thời đi học cũng là miễn cưỡng mới qua môn.
Trình Thuỵ Vi thì khác, đam mê đọc sách lại am hiểu các truyền thuyết linh dị trong dân gian, hơn nữa chuyên ngành còn là tâm lý học tội phạm, hắn đương nhiên nắm bắt tâm lý người khác nhanh hơn Đằng Tĩnh Nhiên.
“Tuy rằng phải dùng mạng để triệu hồi nhưng những người này lại tin rằng bọn họ có thể giao ước với quỷ đổi cho kiếp sau được sống sung túc, cũng có lúc là cầu cho người thân còn sống được tiền tài công danh.
Còn về lí do tại sao bọn họ phải sử dụng LSD, là ép buộc hay tự nguyện thì tôi sẽ giải thích sau khi chứng thực.
Đội trưởng, nếu anh nghi ngờ thì cùng tôi đi điều tra một chuyến là được mà.”
Đằng Tĩnh Nhiên dù không hài lòng về lời giải đáp này của Trình Thuỵ Vi nhưng anh ta vẫn đồng ý.
Sắp xếp mọi người đi điều tra những người quen biết của nạn nhân rồi cùng đi với Trình Thuỵ Vi.
Cách hành sự của Trình Thuỵ Vi khác biệt với cách hành sự của cảnh sát nhưng chỉ cần phá được án thì Đằng Tĩnh Nhiên cũng không quan tâm quá nhiều.
Đằng Tĩnh Nhiên lái xe, Trình Thuỵ Vi ngồi ghế phó lái liên tục lướt tìm thứ gì đó trên điện thoại.
Đằng Tĩnh Nhiên đưa tay ấn tắt điện thoại của Trình Thuỵ Vi, nghiêm túc nói: “Trong giờ làm việc không được nghịch điện thoại.”
Trình Thuỵ Vi khó chịu, lại mở điện thoại lên tiếp tục lướt, chẳng chút để tâm đến lời Đằng Tĩnh Nhiên nói.
Bị phớt lờ khiến anh ta tức giận, trực tiếp giật luôn điện thoại của Trình Thuỵ Vi rồi bỏ vào trong hộc xe.
Trình Thuỵ Vi gắt lại: “Anh làm gì thế?”
“Tôi đã nói trong lúc thi hành công vụ không được làm việc riêng.”
Trình Thuỵ Vi cười, lại là điệu cười cợt nhã: “Anh có quyền gì mà quản tôi?”
Đằng Tĩnh Nhiên tức nhưng vẫn phải kiềm chế.
Cục trưởng đã từng dặn đi dặn lại rất nhiều lần rằng anh ta phải tiết chế cảm xúc của mình trong lúc làm việc.
Quan trọng chính là tiết chế cảm xúc đối với Trình Thuỵ Vi.
Nhưng Trình Thuỵ Vi này giống như cái gai cứ phải chọt vào cho Đằng Tĩnh Nhiên tức lên thì mới chịu được.
Đằng Tĩnh Nhiên đá đèn tấp vào bên lề, không muốn cảm xúc ảnh hưởng đến việc lái xe nên muốn giải quyết một lần cho xong.
“Cậu nghiêm túc lên cho tôi.
Đã có hai người chết, chính cậu cũng nói là mưu sát.
Mạng người quan trọng, chúng ta phải nhanh chóng tìm ra chân tướng rồi bắt hung thủ.
Cậu nhìn lại thái độ làm việc của mình xem, cợt nhã bất cần.”
Trình Thuỵ Vi cau có khó chịu, đột nhiên mở dây an toàn rồi chồm qua chỗ Đằng Tĩnh Nhiên.
Hắn túm lấy cổ áo Đằng Tĩnh Nhiên, ép sát anh ta vào ghế lái.
Khoảng cách mặt với mặt chỉ cách một ngón tay này khiến Đằng Tĩnh Nhiên thấy ngượng.
Nếu là người khác thì cũng chẳng như vậy.
Nhưng Trình Thuỵ Vi quả nhiên là nét đẹp bại hoại, còn đẹp hơn cả con gái.
Tóc rũ xuống cũng chạm được đến sống mũi Đằng Tĩnh Nhiên.
Nhưng thứ trái ngược với vẻ đẹp kia chính là đôi mắt, một đôi mắt không có tình cảm hay cảm xúc.
Rõ ràng là đôi mắt của người sống mà lại hơn cả người đã chết.
Trình Thuỵ Vi nhếch mép cười: “Người chết không phải tôi, đây vốn chẳng phải vấn đề của tôi, vậy sao tôi phải gấp?” - “Trình Thuỵ Vi, cậu rốt cuộc xem mạng người là cái gì chứ? Là thứ không quan trọng vậy sao? Nhìn người ta chết mà cậu đến một chút lòng trắc ẩn cũng không có, cậu có phải con người không?”
Trong lúc nhất thời không kiềm chế được nên Đằng Tĩnh Nhiên mới quát vào mặt Trình Thuỵ Vi mấy câu đó.
Ngay cả bản thân anh sau khi nói xong cũng cảm thấy mình có chút quá đáng.
Anh ta là cảnh sát, bắt tội phạm là nghĩa vụ của anh ta.
Trình Thuỵ Vi cùng lắm cũng chỉ là bên tư vấn phối hợp, áp đặt Trình Thuỵ Vi như một cảnh sát thực thụ quả thật không hợp lý.
Nhưng Đằng Tĩnh Nhiên thật sự không chịu được cái tính vô cảm này của Trình Thuỵ Vi.
Hắn xem thường mọi người xung quanh thì không nói, sao đến cả mạng người trong mắt hắn cũng rẻ mạt như vậy.
Nhưng có cảm xúc thế nào cũng là chuyện cá nhân, nói ra lời gây tổn thương cho người khác thì đã sai rồi.
Đằng Tĩnh Nhiên cũng biết mình sai, lại ngập ngừng không biết mở lời lần nữa thế nào.
Trình Thuỵ Vi im lặng nhìn anh ta, một lúc lâu sau mới bỏ tay ra khỏi cổ áo Đằng Tĩnh Nhiên rồi quay về lại ghế phó lái.
Trình Thuỵ Vi đưa tay chỉnh lại cà vạt cho thẳng thốn, vuốt vuốt nếp nhăn trên áo vest.
“Đội trưởng, tôi không giàu tình cảm như anh.
Tự lo cho mình đã là quá sức với tôi rồi nói gì đến lo cho người khác.
Tôi nhận tiền làm việc chắc chắn sẽ giúp các anh bắt được tội phạm.
Ngoài việc đó ra, tôi không có nghĩa vụ ban phát lòng thương hại hay trắc ẩn cho bất kì ai.”
Trình Thuỵ Vi tựa đầu vào kính xe, ánh mắt lơ đãng nhìn ra bên ngoài đường xa xăm.
Đằng Tĩnh Nhiên cũng không nói được thêm câu nào.
Anh ta có ngốc cũng cảm nhận được Trình Thuỵ Vi hiện giờ một câu cũng không muốn nói thêm với anh ta..