Truy Vết


Tôi đến trung tâm điều trị đã được một tuần.

Nơi đây còn tệ hơn những gì tôi nghĩ, nó nhàm chán và hoàn toàn vô vị.

Tất cả mọi người dường như chỉ thở cho đúng bổn phận của việc cần làm cho cuộc sống.

Từng có những đứa trẻ đến kết bạn với tôi nhưng tôi đã phớt lờ chúng.

Có ý nghĩa gì cho việc đó sao, tôi không nghĩ thế.

Những đứa trẻ này, non nớt và ngây thơ.

Chúng thật sự chẳng biết gì về tôi mà lại có thể vô tư đưa tay về phía tôi như vậy.

Nếu ở một không gian khác, kẻ yếu lòng sẽ không khác gì đưa cái cổ mình ra chờ người khác đến xé toạc.

Tôi đã được dạy như thế.
Cứ hai ngày một lần, tôi được đưa đến phòng điều trị tâm lý.

Bác sĩ cố thuyết phục tôi về một điều gì đó nhưng tôi chỉ đáp lại bằng sự im lặng.

À thì có lẽ họ kiên trì hơn tôi nghĩ.

Mặc dù sự kiên trì đó thật vô nghĩa.
Cậu ấy giống như tuân thủ lời hứa, vẫn đều đặn đến thăm tôi vào mỗi cuối tuần.

Có một ngày mưa cậu ấy đến, mang theo một chiếc đàn violin.

Cậu ấy ngồi trước khung cửa sổ đàn cho tôi một bản nhạc mà tôi không biết tên.


Đó là bản nhạc đầu tiên mà tôi nghe trong đời.

Giai điệu… rất kì lạ.
Tôi chìm vào trong giấc ngủ, trong giấc ngủ chợt mơ về bầu trời xanh.

Trong giấc ngủ mơ màng, tôi nghe thấy tiếng cậu thì thầm: “Tôi sẽ luôn ở bên cậu.”
— — — —
Lê Minh Lượng ngồi trong phòng thẩm vấn chờ đợi.

Cảm giác ngồi một mình trong căn phòng trống rỗng với một cây đèn và chờ đợi một điều không thể đoán trước khiến hắn ta cảm thấy khó chịu.

Vẻ mặt vẫn điềm tĩnh nhưng bàn tay vô thức cứ siết chặt rồi nắm lại, rõ ràng hắn ta đang cảm thấy khẩn trương.

Hắn ta không biết chuyện gì đang diễn ra bên ngoài khi hắn ngồi ở nơi đây.

Cánh cửa bật mở khiến hắn giật thót.

Đằng Tĩnh Nhiên cầm trên tay một cái laptop và bước vào cùng Trình Thuỵ Vi.

Trình Thuỵ Vi nhìn qua người đối diện một lượt rồi ung dung ngồi xuống.

Lê Minh Lượng vẫn bình thản biết bao.

Có lẽ hắn ta tự tin về những điều bản thân đã làm.

Hoặc có lẽ hắn cho rằng cảnh sát đều là một lũ vô dụng.

Sự khinh thường đến từ đôi mắt hắn ta đã bị Trình Thuỵ Vi bắt trọn.

Trình Thuỵ Vi cười thích thú.

“Vậy chúng ta bắt đầu thôi nhé!” - Đằng Tĩnh Nhiên cao giọng thông báo, Lê Minh Lượng vẫn ung dung thẳng lưng.

“Lê Minh Lượng đúng không, anh có quen biết Nguyễn Đại và Vương Lực không?”
“Có biết nhưng không quen, hai người họ là công nhân của công ty tôi.” - “Có tranh chấp gì với anh không?”
Lê Minh Lượng nhíu mày, đáp một câu chắc nịch: “Chưa từng.

Không phải cảnh sát mấy người nghi ngờ tôi giết họ đó chứ?”
Đằng Tĩnh Nhiên nhìn Trình Thuỵ Vi.

Trình Thuỵ Vi cả buổi trời không nói một câu, chỉ im im ngồi cười một mình.

Đằng Tĩnh Nhiên thở dài.

Anh ta không biết Trình Thuỵ Vi đang suy tính điều gì.
Đằng Tĩnh Nhiên lấy bản hồ sơ trên bàn đưa qua cho Lê Minh Lượng: “Bên trong là lời khai của thư ký anh, cả chứng cứ anh phạm tội buôn bán chất gây nghiện.”
Lê Minh Lượng vẫn điềm tĩnh, trên nét mặt hắn ta không tìm được bất cứ cái gì.

Hắn ta như vậy thật sự khiến Đằng Tĩnh Nhiên tin rằng hắn ta đã đoán trước được những việc cảnh sát sẽ làm.

Thậm chí có thể khiến người khác hoài nghi liệu có phải đã phán đoán sai hay không, hắn thật sự không phạm tội?
Lê Minh Lượng mở tài liệu ra xem.


Bên trên là hoá nghiệm thành phần thuốc, bản ký nhận và giao dịch mua chuộc bên viện kiểm tra đồng thời còn có lời khai của thư ký xác nhận Lê Minh Lượng bán chất gây nghiện bất hợp pháp.

Lê Minh Lượng xem xong, điềm tĩnh đóng lại, ngước mắt hỏi: “Chuyện này với chuyện án mạng gì đó của mấy người có liên quan gì nhau sao? Cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, tôi không phủ nhận tội danh này.

Nhưng muốn đổ lên đầu tôi tội giết người cũng cần có chứng cứ.”
Đằng Tĩnh Nhiên mất kiên nhẫn đến vô thức siết chặt tay.

Anh ta thẩm vấn qua rất nhiều tội phạm, lần đầu tiên trông thấy một tên tội phạm vô liêm sỉ như vậy.

Trình Thuỵ Vi đột nhiên chặn lên tay Đằng Tĩnh Nhiên.

Đằng Tĩnh Nhiên quay sang nhìn, trông thấy Trình Thuỵ Vi ra hiệu liền thở dài ngao ngán.

“Ở trong nhà Nguyễn Đại và Vương Lực đều tìm thấy một lọ thuốc cảm của công ty các anh sản xuất, bên trong lại không phải thuốc cảm gì mà là thuốc giống với loại bổ não năm đó của anh.

Mà số thuốc đó nghe nói từ lâu đã ngừng sản xuất, sao hai người họ lại có được.

Anh Lê, anh có thể giải thích một chút vì sao lại có chuyện này không?
Đối diện với câu hỏi Trình Thuỵ Vi đưa ra, Lê Minh Lượng đột nhiên giật mình không nói thêm được.
Trình Thuỵ Vi không đợi Lê Minh Lượng phản ứng lại hỏi tiếp: “Nếu anh ngại không trả lời được thì chúng ta đổi sang vấn đề khác.

Nhà họ Lê ban đầu có hai đứa con song sinh nhưng trong giấy tờ lại chỉ có tên của mình anh.

Vậy xin hỏi người em trai song sinh kia của anh hiện tại ở đâu rồi?”
Lê Minh Lượng giật thót tim, đứng bật dậy nhưng bị còng tay kéo một cái đau điếng.

Vẻ mặt của hắn ta đã trở nên hoảng loạn sau câu hỏi của Trình Thuỵ Vi.

Đến Đằng Tĩnh Nhiên cũng ngơ ngác không hiểu.

Từ lúc đầu thẩm vấn đến hiện tại, Lê Minh Lượng hầu như không có để tâm gì đến mọi chuyện.

Có thể nói hắn ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho ngày này rồi cũng nên.

Nhưng khi Trình Thuỵ Vi nhắc đến người em trai không rõ của Lê Minh Lượng, hắn ta tại sao đột nhiên lại có phản ứng quá khích như vậy?
Điều khiến Đằng Tĩnh Nhiên bất ngờ thứ hai chính là Trình Thuỵ Vi làm sao biết nhà họ Lê có hai đứa con?
Lê Minh Lượng ép bản thân trấn tĩnh, hắn ta ngồi xuống nhưng đôi mắt vẫn ghì chặt trên người Trình Thuỵ Vi.


“Anh lại không muốn trả lời? Vậy được để tôi giúp anh trả lời vậy.

Em trai anh tên Lê Minh Thành, tuy song sinh nhưng cậu ta bị dị tật bẩm sinh, cụ thể chính là chỗ này có vấn đề.” - Trình Thuỵ Vi vừa nói vừa chỉ vào phần đầu mình như giải thích cho lời đang nói.

- “Lê Minh Thành được nuôi dưỡng ở ngoại thành, thứ mà cậu ta thích nhất chính là nghiên cứu phương thuật.

Có người nói, cậu ta còn rất thích những thứ liên quan đến quỷ Satan.

Lê Minh Thành từng có suy nghĩ muốn triệu hồi quỷ.”
Đằng Tĩnh Nhiên quay sang tròn mắt nhìn Trình Thuỵ Vi.

Khởi điểm ban đầu của vụ án cũng chính là vòng triệu hồi quỷ satan nhưng suốt cả quá trình điều tra đều không tìm thấy được điều gì liên quan.

Đến cuối cùng mấu chốt lại là người chưa từng xuất hiện trong vụ án.

Đằng Tĩnh Nhiên thấy có chút choáng đầu.

Anh ta không kịp hiểu mọi chuyện nữa, rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra vậy? Anh ta lần đầu tiên thấy mình đối với vụ án vừa có vẻ như đã rõ vừa có vẻ như chẳng hiểu được gì.

“Anh Lê, chúng tôi hoàn toàn có thể nghi ngờ em trai anh có liên quan đến vụ án.

Thậm chí là đối tượng tình nghi số một.

Nếu anh hợp tác thì tội của anh chỉ dừng ở việc sản xuất thuốc không hợp pháp, không liên quan đến vụ án giết người.”
Lê Minh Lượng đập bàn cái rầm, lớn tiếng quát: “Các người thì biết gì? Em trai tôi không phải kẻ giết người, nó đã chết lâu rồi!”
Đằng Tĩnh Nhiên lại ngạc nhiên trố mắt.

Chuyện này là sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận