Lục Dao là người đàn ông đầu tiên, cũng là người đàn ông duy nhất của cô.
Bí mật đáng xấu hổ nhất của thân thể cô đều hoàn toàn là bị anh khám phá ra.
Anh dùng hai ngón tay thâm nhập vào trong cô, nhẹ nhàng thọc vào rút ra.
Mỗi khi anh tìm thấy điểm mẫn cảm của cô sẽ dừng lại ấn ấn cọ cọ, khiến mị thịt run rẩy liên hồi.
Phía dưới bị khiêu khích thành thạo đến thế, dù nội tâm có kháng cự đi chăng nữa, cơ thể Thiên Phán ngược lại vẫn bị đẩy lên cao trào, nhịn không được cong người ngâm nga, tự phóng thích trong tay anh.
Hài lòng cảm nhận được hoa huy*t trào ra ướt át khiến lòng bàn tay dính dính, Lục Dao rút ngón tay ra, đưa đầu ngón tay đầy mật dịch lên môi mỏng mê người của anh, nhìn Thiên Phán rồi nhẹ nhàng liếm một chút.
Anh nhìn lướt qua mật huyệt bị mật dịch làm ướt sũng, không ngừng khép mở, cực kỳ tà ác nói:
“Dừng tay cũng được.
Vậy Phán Phán nằm đây đợi chút nhé, tí nữa sẽ có người gọi em ra ngoài, tiện thể nhìn bộ dạng này của em.”
Thiên Phán bối rối quay mặt sang chỗ khác, nhắm mắt lại, trong khoảnh khắc như muốn chết tâm.
“Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Sau phút trầm mặc, Thiên Phán khô khốc hỏi.
Cho đến giờ cô vẫn không hiểu sao anh lại muốn đùa giỡn cô như vậy.
Mười mấy năm qua, thanh xuân của cô, thân thể của cô, trái tim của cô, thậm chí là linh hồn của cô, tất cả cô đều dâng hiến cho anh chẳng giữ lại cho mình điều gì.
Mà anh giờ đây công thành danh toại, giá trị con người cũng bất phàm, lại có người yêu sắp sửa cùng anh xây dựng nên tổ ấm.
Cô đã không còn chút giá trị nào với anh, cũng không nợ anh, vì sao anh còn cắn chặt cô không bỏ?
Giọng điệu mang theo tia tuyệt vọng của cô làm đôi mắt sâu thẳm của Lục Dao khẽ loé lên, nhưng khôi ngay thái độ nhẹ nhàng, thấp giọng nói: “Một người đàn ông, cởi quần áo của một người phụ nữ, đem đè dưới thân, mục đích còn không rõ ràng sao?”
“Anh giờ tìm phụ nữ dễ muốn chết! Vì cớ gì một hai cứ phải là tôi?!”
Thiên Phán mở hai mắt cả giận quát, đôi mắt trong veo tràn ngập nước mắt phẫn nộ.
Lục Dao nhìn bộ dạng uỷ khuất của cô, hơi hơi mỉm cười nâng mặt cô lên, nhẹ nhàng liếm hôn nước mắt của cô, thấp giọng thì thầm: “Đương nhiên không phải em thì không thể.
Phán Phán là người phụ nữ đầu tiên của tôi mà…”
Những lời này làm Thiên Phán nhất thời không biết nói gì.
Cô thật sự không hiểu nổi ý của anh.
Người ta nói phụ nữ thường không quên được người đàn ông đầu tiên của mình, chẳng lẽ tổng tài bọn họ cũng không được được người phụ nữ đầu tiên của mình sao? Vậy cho nên mặc dù định kết hôn họ cũng muốn cùng “người phụ nữ đầu tiên” dây dưa… Anh không cảm thấy như thế quá vô sỉ sao?
Mà càng khiến cô tuyệt vọng hơn là, cô yêu người đàn ông vô sỉ này.
Nếu anh thật sự không định vứt bỏ cô thì cho dù anh có cùng người con gái khác kết hôn đi chăng nữa, cô vẫn sẽ bị anh quyến rũ, cùng anh chìm đắm vào mối quan hệ trái với luân thương đạo lý.
Ngay cả khi cô phỉ nhổ loại chuyện này, thân thể cô vẫn bị mối quan hệ cấm kỵ ấy khiến cho càng trở nên mẫn cảm.
Vì thế với những đợt âu yếm tiếp theo của Lục Dao, cô đã không còn sức chống cự nữa.
Cặp đùi trắng như tuyết của Thiên Phán treo trên bàn, một bên mắt cá nhân treo chiếc quần lót cũng trắng như tuyết, một nên giày cao gót treo lơ lửng trên mũi chân như muốn rơi ra, thoạt nhìn mê người đến cực điểm.
Váy bó cùng áo sơ mi đều bị đẩy đến vòng eo, hai ngực nhỏ xinh lộ ra, núm vú đỏ tươi cương cứng khẽ run, phảng phất như chờ người đến bắt.
Da thịt toàn thân cô nhiễm màu hồng nhạt, mồ hôi chảy ròng ròng, đôi tay bị tất chân trói chặt kéo cao đến đỉnh đầu, tóc tai hỗn loạn, đôi mắt đẫm lệ lại mang theo chút tình dục.
Bộ dạng quyến rũ như vậy, đủ để khiến cho tất cả nam nhân phát cuồng.
Khi Lục Dao nhận thấy Thiên Phán trầm mặc, cố lui thân thể nàng về sau, cảnh tượng như vậy, trong nháy mắt, tia lý trí duy nhất còn lại của anh lặng lẽ bị dập tắt.
Anh không chút do dự cởi bỏ dây lưng, cự vật tím đen sớm đã gấp không chờ nổi một hơi tiến vào hoa huy*t xinh đẹp đầy ngọt ngào của cô.
“…A…”
Mãnh liệt kích thích làm Thiên Phán rốt cuộc tỉnh táo lại.
Tiếng da thịt va chạm nhau trong văn phòng tổng tài vang lên đặc biệt rõ ràng.
Khi anh mạnh mẽ mà điên cuồng khuấy động đảo lộn trong cơ thể cô, cô cố gắng siết chặt mình để chống lại từng tầng từng tầng khoái cảm.
Khoái cảm đến tê dại khiến cô muốn vứt bỏ cả lý trí, muốn cùng anh đắm mình vào hoan ái.
Nhưng cô rất rõ ràng, nếu hôm nay cô còn chìm sâu trong truỵ lạc, tiếp nhận sự đùa bỡn của anh, sau này cô sẽ khó có thể quay đầu, vĩnh viễn rơi vào tình trạng vạn kiếp bất phục.
Nghĩ vậy, Thiên Phán rốt cục nức nở, bắt đầu thấp giọng cầu xin: “Xin anh… Nếu đã không nói yêu tôi… Vậy thì buông tha cho tôi đi mà…”
Nhưng cho dù Thiên Phán cầu xin, Lục Dao vẫn không ngừng động tác thọc vào rút ra ở hạ thân.
Một tay anh vuốt ve bộ ngực nhỏ xinh của cô, một tay ấn ấn trêu đùa hoa hạch đỏ tươi sưng to, cuồng bạo đong đưa eo mông tinh tráng của mình, cười nhạo nhìn cô: “Buông tha em sao? Ban đầu em đã nói gì với tôi ấy nhỉ?”
Lời Lục Dao nói khiến toàn thân Thiên Phán cứng đờ.
Lúc này cuối cùng anh cũng dừng động tác đong đưa, chậm rãi rút cự căn từ dâm huyệt run rẩy, cúi người xuống thì thầm bên cái tai nhạy cảm của cô: “Phán Phán… Tôi nhớ rất rõ ràng, đó là lần đầu tiên của đôi ta, vậy mà em lại nỡ quên sao?”
Thiên Phán run rẩy quay mặt sang chỗ khác.
Cô sao có thể quên được.
Đó là một ngày hè nóng bức.
Bên ngoài phòng mặt trời chói đến mức khiến con người ta muốn mù mắt, bên trong phòng lại âm u tựa như ở thế giới khác.
Thiếu niên thô bạo đè cô xuống đất, cô ngại ngùng quay mặt đi, nhưng không có chút phản kháng nào.
Anh cúi người nhìn cô hồi lâu, khàn giọng hỏi: “Dù cho tớ không thích cậu như cậu muốn, vậy cũng được sao?”
Cô lấy hết can đảm, vươn tay ra ôm lấy cổ anh, nhỏ giọng đáp: “Cậu không thích tớ cũng không sao, chỉ cần cậu nguyện ý để tớ ở bên cạnh cậu là được rồi…”
12 tuổi, cô đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên.
Khi ấy anh khinh thường nhìn cô, nhưng cô cứ liên tục đảo quanh anh trong vô thức.
Nhiều năm sau, cuối cùng anh cũng nhìn lại, cuối cùng cô cũng có thể bước một chân vào cuộc sống của anh.
Tuổi trẻ yêu say đắm nhưng cũng hết sức ngu xuẩn, liều lĩnh quên mình.
Khi ấy cô còn vô cùng đơn thuần cho ràng chỉ cần anh muốn, cô đều có thể cho đi.
Cô chỉ sợ mình không trao anh đủ, nào có bao giờ nghĩ tới mình sẽ mất đi gì đâu.
Rồi vào buổi chiều nóng ẩm ấy, giữa những giọt mồ hôi và tiếng thở dốc, cô ở dưới thân anh, từ một thiếu nữ trở thành phụ nữ… Mà anh cũng vì cô, từ chàng thiếu niên trở thành đàn ông.
Lần đầu giao hoan, hai người đều chưa từng có kinh nghiệm.
Thân thể cô đau đớn như bị lửa thiêu, nhưng niềm hạnh phúc ngập tràn trong lòng khiến cô hoàn toàn quên đi chút khó chịu nho nhỏ này.
Đó đã từng là hồi ức đẹp nhất của cô, mặc dù đầy đau đớn những cũng thật ngọt ngào.
Mà giờ đây nhớ lại, cô quả thực là ngu ngốc không tưởng tượng được.
Lục Dao đã nói rõ không thích cô, vậy cô còn mở rộng chân cần xin anh tiến vào!
“Phán Phán…”
Lục Dao đứng lên, kéo cao chân phải đang run rẩy của cô, vừa ái muội đến cực điểm liếm láp ngón chân trắng xinh, vừa thở dài: “Từng lời em nói với tôi, từng chuyện em đã làm… Tôi đều nhớ rất rõ.”
Trong khi nói chuyện, một tay anh tà ác nâng vòng eo cô lên.
Nhân lúc cô không phòng bị, lần thứ hai hung hăng tiến vào.
Mật huyệt vừa được đảo lộng hết sức thoải mái, căn bản bây giờ không thể chống lại sự xâm chiếm của cự vật, chỉ chốc lát đã bị anh tiến quân thần tốc đến sâu bên trong.
Thiên Phán vừa hít một hơi, Lục Dao đã đem cả cây phân thân rút ra.
“Không… Không cần… Cầu anh…”
Thiên Phán rất sợ bên ngoài nghe thấy, không dám quá lớn tiếng.
Nhưng loại rên rỉ yêu kiều mà kìm nén này chỉ càng làm Lục Dao cuồng bạo hơn.
Lục Dao bừa bãi rung lắc đùi đẹp bị kéo cao của cô, không ngừng điều chỉnh góc độ thọc vào rút ra, làm nơi tư mật của cô hoàn toàn bị ma sát khai phá, muốn tránh cũng không tránh được cảm thụ bị cự vật cọ xát..