Edit: Miêu
Mọi chú thích trong chương truyện thuộc về người edit.
❈ ❈ ❈
Sau khi xuống máy bay, Lục Dao dẫn Thiên Phán đến thẳng khách sạn — hiển nhiên là khách sạn Lục Dao đặt.
Cách lựa chọn khách sạn của Lục Dao và Thiên Phán hoàn toàn khác nhau.
Lục Dao không chịu được việc Thiên Phán đi theo anh mà còn phải ăn mặc tiết kiệm, bởi vậy anh đặt hẳn phòng cao cấp nhất trong một khách sạn nổi tiếng ở New York.
Phòng ở trên tầng cao với không gian rộng bằng cả một khu lầu, ban công có sửa sổ sát đất bao quát hoàn hảo tầm nhìn ở cả bốn hướng, để khách lưu trú có thể thưởng thức phong cảnh Manhattan 360 độ suốt cả ngày lẫn đêm.
Trước tiên hai người nghỉ ngơi trong khách sạn điều chỉnh chênh lệch múi giờ.
Sau khi thức dậy dùng cơm sáng trong phòng khách, trong lúc Lục Dao dặn dò vị quản gia chuyên dụng chuẩn bị cho anh một vài bộ quần áo thường ngày, Thiên Phán mới phát hiện, hoá ra anh thật sự đuổi theo cô lên máy bay, ngoại trừ chứng minh thư thiết yếu và vài vật tuỳ thân các kiểu, anh không mang theo bất cứ hành lý nào khác.
Nghĩ vậy, Thiên Phán không nhịn được thấp thỏm.
Là một trong những thư ký của anh, Thiên Phán rất rõ ràng mỗi ngày Lục Dao phải tổ chức bao nhiêu hội nghị lớn nhỏ, phải xử lý bao nhiêu công việc, nhưng cô hoàn toàn không có ấn tượng gì về việc anh có sắp xếp một kỳ nghỉ.
Vậy mà giờ đây anh lạ đang mặc áo ngủ của khách sạn, cùng cô ngồi trên ban công ở nơi cao cao giữa New York thảnh thơi dùng bữa sáng.
Mà nghe anh nói chuyện với quản gia, rất rõ ràng, Lục Dao tính đi dạo vòng quanh New York với cô vài ngày chứ không phải trực tiếp đáp máy bay trở về làm việc.
Mấy năm gần đây, phần lớn thời gian Lục Dao đều cắm đầu vào làm việc.
Trước kia cô còn lấy hết can đảm hỏi anh có muốn nghỉ dài hạn hay không, kết quả lần nào cũng bị Lục Dao lấy lệ bỏ qua.
Thiên Phán vẫn luôn cho rằng Lục Dao là người cuồng công việc, bởi vậy nay anh buông việc xuống, làm quá điệu bộ "cố tỏ ra là mình ổn nhưng sâu bên trong nước mắt là biển rộng" khiến cô ít nhiều cũng có chút bất an.
Sau khi nhân viên phục vụ giúp bọn họ dọn dẹp sạch sẽ bàn ăn rồi lui xuống, hai người vẫn như cũ ngồi trên ban công, ngắm đường chân trời của Manhattan vào sáng sớm.
Một lúc sau, Lục Dao vỗ vỗ đùi ý bảo Thiên Phán lại ngồi, Thiên Phán chần chừ một chút, sau đó ngoan ngoãn sang chỗ anh, dưới sự chỉ đạo của anh, tựa vào lồng ngực anh.
Lục Dao thân mật ôm cô, răng môi triền miên một lúc mới khẽ nói: "Nghĩ gì thế? Thất thần như vậy."
Tiên Phán lắc lắc đầu, rồi lại nhịn không được, đáp: "Công ty ở bên kia...!Có ổn lắm không?"
Lồng ngực Lục Dao hơi hơi run, cười hỏi: "Nàng thư ký của anh sợ anh thất nghiệp à?"
"K-Không phải thế.
Chỉ là trước kia anh thích làm việc như vậy...!Bỏ được sao? Vẫn là tụi mình quay về thì hơn."
Lục Dao đột nhiên đặt tay lên sờ loạn tóc cô: "Phán Phán, lý do chân chính khiến anh ham mê làm việc như vậy là vì hy vọng có thể sống một cuộc sống ổn định hơn, hơn nữa có đủ năng lực để khiến em hạnh phúc.
Cho nên, em có thể tham lam với anh hơn một chút, anh có khả năng thoả mãn em, mà anh cũng rất vui lòng được thoả mãn em."
“…Dao…”
"Nhưng em muốn thì phải nói ra, hiểu không? Đừng có muốn nhưng không hé răng rồi cho rằng anh không để bụng, như vậy tổn thương lắm đó."
Lục Dao hiếm khi nói chuyện nghiêm túc thế.
Tim Thiên Phán như thắt lại, nước mắt như muốn tràn bờ mi.
Hai người lại ôm nhau giữ ấm trong chốc lát, cho đến khi quản gia đưa quần áo tới mới tách ra.
Có điều Thiên Phán không nghĩ tới, Lục Dao vậy mà lại bảo quản gia mua áo thun với quần jeans cho anh, lại còn là áo đôi, một cho nam một cho nữ, bộ nữ đương nhiên là muốn để Thiên Phán mặc vào.
Tuy hai người đã rời xa những năm tháng thanh xuân từ lâu lắm rồi nhưng mặc bộ quần áo nhẹ nhàng như vậy, thoạt nhìn vẫn cứ như một đôi học sinh cấp ba yêu đương cuồng nhiệt.
Lục Dao đeo ba lô tay trong tay với Thiên Phán, mặc cùng kiểu áo, đội mũ lưỡi trai, bắt đầu nhàn tản trên đường phố New York.
Hai người đến Công viên Trung tâm trước, Thiên Phán nhìn thấy Công viên có xe ngựa thì ngạc nhiên hô lên.
Lục Dao muốn kéo cô đi nhờ, nhưng Thiên Phán lại liều mạng cự tuyệt.
"Nghe nói thị trưởng thành phố New York muốn huỷ xe ngựa kéo (*) của Công viên Trung tâm, bây giờ không đi nhờ chỉ sợ về sau cũng không có cơ hội đi nữa đâu."
(*) Horse-drawn carriages are a unique and historical way to experience the beauty of Central Park.
(Tạm dịch: Xe ngựa kéo là một cách trải nghiệm vẻ đẹp Công viên Trung tâm độc đáo và mang tính lịch sử.
- Theo centralpark.com)
Lục Dao cực kỳ nghiêm túc nhấn mạnh lời người đánh xe cho Thiên Phán, Thiên Phán liều mạng lắc đầu:
"Không...!Em không muốn ngồi đâu, khoe mẽ quá đi...!Á..."
Cuối cùng trong lúc cô mặt đỏ tai hồng hoảng sợ thốt lên, và giữa những tiếng cười của người đánh xe và các vị khách khác, Lục Dao dứt khoát bế cô lên xe ngựa.
Dạo xong Công viên Trung tâm, hai người lại lượn qua lượn lại vài vòng nữa, cuối cùng đến trước Viện Bảo tàng Nghệ thuật hiện đại (*).
Vừa đến đây, hai người vẫn luôn dính nhau như sam cũng tự nhiên tách ra, hai đôi chân không cùng nhịp bước hướng về những tác phẩm nghệ thuật ưa thích của riêng.
(*) The Museum of Modern Art (Viện Bảo tàng Nghệ thuật Hiện đại, MoMA).
Trời dần buông sắc màu trầm, khi hai người đi qua Đại lộ số 5 trên đường về khách sạn, không nghiêng không lệch vừa lúc ngang qua Tiffany.
Thiên Phán vì chột dạ, mắt nhìn thẳng, đi lướt qua.
Cô sợ nếu cô cầm lòng không đặng liếc một cái thôi, hoặc lộ ra ý muốn chạy sang, Lục Dao sẽ cho rằng cô muốn ép hôn.
Hai người ở bên nhau nhiều năm như vậy, Lục Dao vất vả lắm mới nguyện ý tỏ tình với cô, Thiên Phán ít nhiều gì đối với khoản này cũng có chút cẩn thận.
Lục Dao trước kia vẫn luôn tỏ ra với người ngoài rằng mình không có ý định kết hôn, cho đến tận sau khi thiên kim tập đoàn Cao thị xuất hiện mới dần dần nhả ra (bả).
Cô rất muốn hỏi Lục Dao tiền căn hậu quả, nhưng rồi lại sợ sẽ làm vỡ tình yêu ngọt ngào cháy bỏng hiện tại.
Cho nên cô nghĩ, Tiffany...!Vẫn là chờ cô lần sau lại vào đi.
Bây giờ cô chỉ muốn cùng Lục Dao trải qua kỳ nghỉ này thật vui thật hạnh phúc, cùng anh nắm tay đi khắp đường phố chốn thị thành phồn hoa.
Phần lớn nơi cô muốn đi sẽ là Viện Bảo tàng Nghệ thuật Metropolitan (**), cũng muốn đi Broadway xem ca vũ nhạc kịch ở nhà thờ Trinity (***), còn đi ngắm Tượng Nữ thần Tự Do nữa.
Miễn là có anh ở cạnh bên, nơi nào cô cũng muốn đi.
Cô muốn cùng anh nắm tay nhau đi đến cùng trời cuối đất, như những đôi trẻ yêu nhau, chỉ cần nhớ đối phương thì bất kể lúc nào ở đâu, cũng có thể tiến lên trao người kia một cái hôn thật sâu.
(**) Metropolitan Museum of Art (viết tắt là the Met) là một trong những viện bảo tàng mỹ thuật lớn nhất của Hoa Kỳ, đặt tại trung tâm Thành phố New York.
(Trong bản cv chỉ có chữ "viện bảo tàng" thôi nhưng xem bản dịch tự nhiên có thêm chữ "Metropolitan" nên mình ghi thêm vào luôn nha.)
(***) Trinity Church.
Vì in4 toàn tiếng Anh mà mình thì tạm vừa buồn ngủ vừa lười dịch nên chỉ để tên đây thôi nhé hê.).