Bách Luyện Thành Tiên

A!!!!!!!!!!!
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền đến tai. Đám tu sĩ ô hợp không biết phối hợp với nhau. Âm hồn quỷ vật được huấn luyện nghiêm chỉnh, hơn nữa số lượng lại nhiều gấp đôi, cho nên cơ hồ chưa đánh cũng biết rõ thắng thua.
Nhất là Quỷ giao kia lại càng hung ác dị thường, mỗi lần mở mồm phun ra âm khí là khiến vô số tu sĩ bị tan xương nát thịt.
Tình thế bất hảo!
Lâm Hiên dùng thần thức đảo qua liền thu được cảnh tượng vào trong đầu.
Thân hình chợt lóe đã phóng tới bên cạnh một Quỷ giao gần đó. Quái vật kia phản ứng cũng rất nhanh, vung đuôi thành một đạo hắc ảnh thật lớn đánh về phía Lâm Hiên.
"Muốn chết! "
Trong mắt Lâm Hiên không hề lộ chút sợ hãi, vươn tay vỗ vào hư không, một Quái thủ dài chừng bảy tám trượng dễ dàng chụp lấy đuôi Quỷ giao.
Quỷ giao tự nhiên không cam lòng khuất phục, nó quay đầu phun ra một quang trụ màu đen.
Khoảng cách hai bên chỉ hơn mười trượng, công kích cơ hồ trong chốc lát là tới. Nếu một tu sĩ Ngưng Đan Kỳ bình thương muốn đỡ nhất định cũng phải luống cuống tay chân một phen.
Có điều Lâm Hiên thì khác, cũng không thấy hắn có động tác gì mà thân hình nhoáng lên đã bay ra xa mấy trượng, quang trụ màu đen kia vừa lúc lướt qua người.
Tốc độ thân pháp này tuy không nhanh như thuấn di trong truyền thuyết nhưng quả thật không thể tưởng tượng, chính là bí pháp trong Cửu Thiên Huyền Công.
Song thủ Lâm Hiên lại bắt quyết, lại một quái thủ thật lớn hiện lên, lúc trúng chụp ngay cổ Quỷ giao.
Sau đó cùng với Quái thủ đang nắm đuôi quái vật, cả hai đồng thời dùng sức. Âm thanh xương vỡ thảm khốc cùng với tiếng kêu thảm thiết của Quỷ giao, quái vật kia đã bị xé thành hai đoạn.
Tu sĩ Ngưng Đan Kỳ sát diệt Quỷ giao cũng không có gì kỳ lạ. Nhưng phương pháp này lại quá bá đạo khiến tu sĩ hay cùng âm hồn quỷ vật gần đó đều trợn mắt há mồm, không hẹn mà cùng dừng tay.
Cả đám sững sờ nhưng Lâm Hiên đương nhiên không lưu tình, tay áo phất một cái bắn ra bảy tám đạo kiếm khí xuyên thủng qua đầu mấy Lệ quỷ. Trong tiếng kêu gào thảm thiết, những quỷ hồn đến từ U minh địa phủ đó liền biến thành một luồng khói xanh.
Lần này âm hồn xung quanh đều xôn xao, trên mặt lộ vẻ sợ hãi chậm rãi lui về phía sau.
"Đa tạ tiền bối giải vây"
Một thanh âm thanh lãnh truyền đến tai, Lâm Hiên quay sang thì thấy chính là Sở Chu đang chủ trì trận pháp. Khác với đám tu sĩ ô hợp, đệ tử Sở gia phối hợp hết sức ăn ý, mấy người kết thành một kiếm trận nho nhỏ cùng Lệ quỷ chiến đấu một hồi vẫn chưa bị thương, ngược lại còn giết được hai Lệ quỷ.
"Đến lúc này không cần khách khí" Lâm Hiên nhìn hắn một cái: "Sở Chu, ngươi mau hiệu lệnh tập hợp các đạo hữu tạm thời rút về phía sau ba dặm"
"Rút lui về phía sau ba dặm? " Trên mặt Sở Chu hiện lên một tia kinh ngạc.
"Ừm. Chủ trận tuy đã bị đối phương công phá nhưng vẫn còn vô số tiểu cấm chế. Đối phương thế đại nên không cần liều mạng. Mọi người dựa vào cấm chế mà chiến đấu kéo dài. Thời điểm rút lui nhất định phải cẩn thận, nếu không thì sẽ thất bại"Lâm Hiên chân thành dặn dò.
"Tiền bối yên tâm, vãn bối sẽ cẩn thận, nhất định sẽ không sơ sót" Sở Chu thi lễ vỗ ngực cam đoan.
"Vậy thì tốt" Lâm Hiên gật đầu không nói thêm gì. Gã đệ tử Trúc Cơ Kỳ Sở gia cũng có đảm lược, gặp nguy mà bất loạn. Cho dù là danh môn đại phái cũng rất ít nhân tài như vậy.
Sau khi phân phó xong Lâm Hiên cũng không trì hoãn, thân hình chợt lóe lên đã biến mất không thấy bóng dáng, tiếp tục đánh về phía một Quỷ giao khác.
Trong đám âm hồn thì loại quái vật này lợi hại hơn, nên phải tiêu diệt đầu tiên.
Nhưng bay được nửa đường thì Lâm Hiên đột nhiên nhíu mày, đột ngột độn quang bay xuống, đồng thời điểm một ngón chỉ, cổ thuẫn màu đỏ bay vút ra chắn trên đỉnh đầu.
Cơ hồ cùng lúc có một tia chớp màu đen cỡ cánh tay đánh xuống, hồng quang chợt lóe đã bị cổ thuẫn đón đỡ.
Lâm Hiên quay đầu lại, trong vòng trăm trượng không có bất cứ thứ gì, vừa rồi thấy hắn dùng thủ đoạn sấm sét xé tan một con Quỷ giao nên những âm hồn khác sớm đã tan tác chim muông mà chạy.
"Sao, các hạ đã đánh lén mà còn không dám hiện thân ư? " Lâm Hiên quay sang nhìn về một hướng bên trái, ánh mắt lạnh như băng.
"Ồ! " Một âm thanh khàn khần vang lên, sau đó quỷ vụ nồng đậm tỏa ra khắp nơi, chỉ chốc lát đã bao phủ thành một khối lớn.
Lâm Hiên nhíu mày nhưng vẫn chưa động thủ.
"Sao ngươi lại phát hiện ra ta, phương pháp ẩn nấp của ta cho dù thần thức tu sĩ Ngưng Đan Hậu Kỳ cũng không thể nhìn ra" Trong quỷ vụ có một bóng đen cao lớn, Lâm Hiên tập trung nhìn lại thì phát hiện đó là một trong tam đại Quỷ Vương, mặt mũi hung tợn, tóc tai bù xù.
"Ngưng Đan Hậu Kỳ không nhìn ra! Các hạ cũng quá tự đại rồi, chỉ là chút tài mọn mà thôi" Trên mặt Lâm Hiên lộ một tia khinh thường.
"Khá khen cho tiểu tử, bổn vương không giết hạng vô danh tiểu tốt, ngươi là tu sĩ môn phái nào? "
"Hỏa Linh Môn Lý Diệu Thiên. Các hạ biết chứ? "
"Lý Diệu Thiên? Chưa nghe bao giờ" Khuôn mặt dữ tợn của Quỷ Vương lộ ra vẻ ngạc nhiên. Tiểu tử này dễ dàng diệt sát Khô Lâu, sau đó lại là xé tan Quỷ giao, thần thông vượt xa tu sĩ Ngưng Đan Sơ Kỳ bình thường nên mới đích thân đối phó. Vốn tưởng rằng đối phương có thần thông kinh người như thế thì tất nhiên phải rất có danh khí, không ngờ lại chưa nghe qua bao giờ.
Chẳng qua hắn cũng không cần biết, nhe răng cười: "Bổn vương là đệ tử của Lệ Thiên Quỷ Đế, tên là Huyền Chân Quỷ Vương"
Ở Âm Ti giới, những hung quỷ có đại thần thông đều tự đặt tên cho mình, cũng giống như tên của nhân tộc.
Huyền Chân Quỷ Vương chính là thân truyền đệ tử của Lệ Thiên Quỷ Đế, thần thông bảo vật đều hơn xa Lệ quỷ bình thường.
"Tiểu tử, gặp ta thì coi như vận khí của ngươi xui xẻo"
"Muốn đánh thì đánh, dài dòng làm gì? " Lâm Hiên cũng không muốn dây dưa ở chỗ này. Hiện tại tình thế bất lợi, bên tu sĩ phải có người chủ trì đại cục. Nghĩ tới đây hắn hít vào một hơi, hé miệng phun ra một viên châu màu đỏ.
Đột nhiên bên ngoài bùng cháy hỏa diễm, hóa thành một hỏa cầu to cái bồn mang theo cái đuôi lửa thật dài bay về phía đối phương.
Huyền Chân Quỷ Vương biến sắc giơ tay bắt quyết, từ trên trán cũng bay ra một viên châu lớn như long nhãn.
Chẳng qua viên châu này màu đen, bên ngoải bốc ra một tầng quỷ hỏa yêu dị, gào thét bay qua Lâm Hiên.
Thanh âm lôi minh như tiếng sấm rền vang lên ầm ầm, trên không trung lóe lên hào quang hai màu đen đỏ. Linh hỏa yêu diễm tranh phong không ngớt Huyền Hỏa Thần Châu, nhất thời khó phân cao thấp.
Quỷ Vương giậm chân một cái, ma khí trên người đột nhiên bốc lên mãnh liệt, biến thành một cơn lốc màu đen ước chừng mấy trượng, thanh thế vô cùng kinh người gào thét hướng về phía Lâm Hiên.
Hai mắt Lâm Hiên hơi nhíu, nhưng quỷ dị là hắn vẫn không trốn, ngược lại phất tay áo vung Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm ra, chém về phía sau khoảng mười trượng.
Nguyên bản nơi đó vốn trống không lại bốc lên một trận khói đen, theo gió còn truyền ra một mùi tanh tưởi. Chân thân Huyền Chân Quỷ Vương hiện ra cùng với tiếng kêu thảm, vẻ mặt tràn đầy kinh sợ.
Ngay sau đó cơn lốc ma khí tới trước người Lâm Hiên lại vô thanh vô tức biến mất.
Đây chỉ là huyễn thuật!
"Đáng giận, sao ngươi lại nhìn ra? "
"Tại hạ đã nói qua, tiểu xảo của ngươi trước mặt ta bất quá chỉ là phất tay mà thôi, lại còn dám tiếp tục khoe khoang" Lâm Hiên cười lạnh một tiếng, trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường.
"Ngươi…" Huyền Chân Quỷ Vương nghe vậy càng giận dữ, đang muốn liều mạng đánh lên thì như chợt nghĩ ra cái gì đó, vẻ tức giận liền được thu liễm.
Thấy đối phương không trúng kế khích tướng, vẻ mặt Lâm Hiên không khỏi ngưng trọng.
"Tiểu tử, thần thông của ngươi quả thật không tệ, nhưng lần này không may mắn nữa đâu" Huyền Chân Quỷ Vương vươn hai lợi trảo chà xát vào nhau, miệng vết thương trên vai nhất thời trào ra vô số bọt khí đen thùi, thương thế phục hồi rất nhanh.
Lâm Hiên tự nhiên sẽ không ngây ngốc đứng nhìn, hé miệng phun ra một ngụm tinh huyết. Sau khi Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm hấp thu thì đại phóng linh lực, hóa thành một vệt sao băng, hung hăng chém xuống về Lệ quỷ.
Quỷ Vương cười lạnh một tiếng, giương trảo lên tế ra hai thanh Quỷ đầu phi xoa, quần đấu với Kiếm Tiên.
Vẫn khó phân cao thấp!
Tình cảnh này khiến Lâm Hiên có chút bất ngờ. Không biết hai thanh quỷ đầu phi xoa của đối phương có lai lịch gì, hóa thành hai luồng hắc khí lại không chút nào thua kém Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm.
Tâm tình Lâm Hiên không tốt nhưng hắn nào biết Huyền Chân Quỷ Vương cũng đang vô cùng kinh sợ. Hai kiện pháp bảo kia chính là do ân sư Lệ Thiên Quỷ Đế ban tặng, từng ở trong Âm Sát Động hấp thu Ma khí vạn năm không biết bao nhiêu tuế nguyệt. Bảo vật của tu sĩ Ngưng Đan Kỳ khi đối địch nhất định sẽ bị nhiễm ma khí mà mất đi phần lớn linh lực.
Nhưng kiện bảo vật của tiểu tử kia như không hề hấn gì.
Huyền Chân Quỷ Vương rùng mình, chóp ngửi một cái, nhất thời cảm nhận được một luồng khí tức man hoang.
Cổ bảo!
Phát hiện này khiến Quỷ Vương không nhịn được liếm liếm khóe môi, tu sĩ Ngưng Đan Kỳ có thể có được hai kiện Cổ bảo. Chẳng lẽ sau lưng tiểu tử này là lão quái vật Nguyên Anh Kỳ nào đó?
Đương nhiên hiện tại phải mau chóng giải quyết đối thủ.
Trải qua một chút bối rối lúc ban đầu, hiện tại các tu sĩ đã dần dần ổn định được trận tuyến.
Tuy rằng đại trận bị phá nhưng nhờ vào mấy chục tiểu cấm chế xảo diệu đã được bố trí trước đó. Sau khi lui về sau vài dặm, các tu sĩ dựa vào trận pháp ngăn cản sự tấn công của quỷ vật.
Lúc đầu có hơn mười tên hung hồn lệ phách tu vị không kém Trúc Cơ Hậu Kỳ, thuận theo thế công đánh tới.
Không ngờ trong cấm chế lại còn ẩn nấp mấy chục tu sĩ. Những tu sĩ này thừa lúc chúng sơ hở liền tế ra pháp khí linh phù đánh lén. Kết quả hơn mười tên Lệ quỷ hung hãn bị mai phục đều hồn phi phách tán.
Thắng lợi này đã khiến sĩ khí các tu sĩ tăng vọt. Trong khoảng thời gian ngắn cuộc chiến lại rơi vào thế giằng co.
Điều này khiến Huyền Chân Quỷ Vương không khỏi nhăn mặt. Mà hai vị đồng bạn cùng cấp khác đang bị Lan phu nhân và Vương Bằng cuốn lấy.
Tuy thần thông của hai tu sĩ kia không bằng Lâm Hiên nhưng hai quỷ vương kia bình thường, không có gì đặc sắc.
Huyền Chân Quỷ Vương muốn phá vỡ cục diện bế tắc, tự nhiên phải diệt trừ chướng ngại trước mắt.
Hắn hơi do dự một chút thì lấy ra một kiện bảo vật.
Lâm Hiên chăm chú nhìn lại, đây là một khối cốt bài cỡ bàn tay.
Lâm Hiên không sợ nhưng cũng không dám khinh thường, liền cho tay vào túi trữ vật.
Huyền Chân Quỷ Vương nhe răng cười một tiếng, giương lợi trảo tế khối cốt bài đó lên, nó xoay tròn phát ra một trận vù vù.
Một vòng sáng màu đen mở rộng về bốn phía.
Cơ hồ chỉ trong chốc lát đã bao phủ cả phạm vi trăm trượng, tốc độ cực nhanh khiến Lâm Hiên phản ứng cũng không kịp.
"Đây là gì…" Thân trong vòng bảo hộ quỷ dị nọ, trên mặt Lâm Hiên hiện một tia kinh ngạc, toàn thân không thấy có gì bất ổn.
Điểm đặc biệt là trong vòng sáng màu đen này chính là âm khí vô cùng nồng đậm. Gió nhẹ thổi tới khiến người cảm giác lạnh xương sống.
Chẳng lẽ là…
Lâm Hiên mơ hồ đoán ra được một chút.
"Tiểu tử, đây là không gian bên trong Tụ Âm Tráo. Thần thông của ta sẽ gia tăng năm phần, ta xem ngươi sở tu là đạo gia nhất mạch, ở trong này nhiều nhất chỉ phát huy được bảy phần uy lực. Trong này ngươi tuyệt đối không thể chiến thắng, hiện tại quỳ xuống đầu hàng thì bổn vương có thể mở cho một đường để ngươi đi tái nhập luân hồi"
Có điều thần sắc Lâm Hiên không chút thay đổi, ngược lại khóe miệng lộ vẻ cười nhạt.
Tụ Âm Tráo, quả nhiên là vật này, đối phương vì sát diệt hắn mà bỏ ra không ít bảo vật a!
Tụ Âm Tráo trong tu sĩ nhân tộc cũng có luyện ra vật này. Chẳng qua do cực kỳ hiếm thấy nên các Trận Pháp Sư đa số để tự dùng cho bản thân, chỉ có một số ít là truyền ra ngoài. Lâm Hiên gặp qua một loại trên điển tịch, gọi là "Tụ Linh Tráo".
Tụ Linh Tráo, sau khi xuất ra quang tráo này thì có thể tụ tập được thiên địa linh khí, luận độ nồng đậm còn hơn xa nơi nhãn tuyền linh mạch.
Tu sĩ ở trong đó tu luyện sẽ vô cùng hiệu quả, đương nhiên không ai đủ xa xỉ đến mức đó. Chỉ khi trùng kích bình cảnh thì mới dùng đến vật này.
Tụ Âm Tráo này cũng tương tự, chẳng qua tụ tập bên trong lại chính là thiên địa âm phong ma khí mà thôi.
Đối với hung hồn lệ phách sẽ có tác dụng rất lớn, ngược lại khắc chế thần thông của tu sĩ nhân tộc. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Như vậy sẽ rất nhanh phân thắng bại. Đây chính là chủ ý của Huyền Chân Quỷ Vương.
Sắc mặt Lâm Hiên trầm xuống, tay phải nâng lên, năm ngón tay hư không một trảo, một đạo kiếm khí bắn tới tầng sáng trước mặt.
Nhưng quang tráo chỉ chớp động vài cái rồi ổn định như ban đầu.
"Tiểu tử, không cần uổng phí khí lực, Tụ Âm Tráo này tập trung thiên địa âm khí. Ngoại trừ tu sĩ Nguyên Anh Kỳ thì không ai có thể phá được nó"
Đối phương cũng không phải không khoa trương, vừa rồi phóng ra một đạo kiếm khí thăm dò, Lâm Hiên đã biết quang tráo này vô cùng cứng rắn, hắn đương nhiên sẽ không lãng phí tinh lực.
Có điều rơi vào thế vô cùng phần bất lợi nhưng hắn vẫn trấn định khiến Huyền Chân Quỷ Vương lộ một tia dị sắc. Chẳng qua một lát sau lại cười lạnh một tiếng rồi động thủ.
Hắn mở miệng phun ra một đạo quỷ hỏa xanh biếc, biến thành một con quái hổ hai cánh một sừng, gầm lên đánh về phía Lâm Hiên.
Thần sắc Lâm Hiên không chút thay đổi, đầu vai run nhẹ, hắc quang chợt lóe, khí tức toàn thân trở nên âm trầm quỷ dị. Một đạo hắc khí tỏa ra quanh thân.
Tay phải nâng lên, trong lòng bàn tay cũng hiện ra một đạo yêu hỏa màu xám trắng. Sau đó nhìn đối phương đang trợn mắt há mồm phất tay áo một cái, hỏa diễm hừng hực thiêu đốt biến thành một quái sư hai đầu màu đen, bay về phía yêu hổ kia nghênh chiến.
"Ngươi…" Lúc này Huyền Chân Quỷ Vương thật sự sợ ngây người, khí tức đối phương phát ra rất giống hắn. Mà thiên địa âm phong ma khí đầy trời kia lại khiến người này thập phần thoải mái.
"Ngươi là quỷ tu? " Quỷ Vương nghiến răng nghiến lợi phát ra từng chữ. Làm sao có thể được, tuy là quỷ vật nhưng hiểu biết của hắn đối với tu sĩ nhân tộc cũng không ít. Cồn chưa từng nghe nói ai đồng thời tu luyện hai loại công pháp tương khắc!
Điều này đi ngược với lẽ thường!
Nhưng càng khiến hắn kinh hoảng, đối phương là quỷ đạo thì bên trong Tụ Âm, thực lực của đối phương cũng gia tăng rất nhiều.
Sát khí trên mặt chợt lóe, Huyền Chân Quỷ Vương phun ra một tia lệ quang. Lâm Hiên ngưng mắt nhìn lại thấy chính là một tia kiếm quang màu xám trắng.
Nhưng Quỷ Vương không hề thao túng công kích, ngược lại còn điều khiển nó quay lại phản phệ chân thân. Tia kiếm quang lướt qua một vòng rồi cắt lìa cánh tay trái của hắn.
Lâm Hiên kinh ngạc nhưng rất nhanh liền khôi phục thường sắc. Quỷ Vương làm vậy khẳng định không phải là phát điên, chính là muốn thi triển thần thông tà ác quỷ dị nào đó.
Lấy huyết nhục bản thân làm vật dẫn thì uy lực hẳn không nhỏ!
Lâm Hiên không mạo hiểm dùng pháp bảo tấn công mà là từ trong ngực lấy ra hai xếp phù lớn. Hai tay hợp lại lóe ra hồng quang, trước người hiện lên bảy tám cái hỏa cầu, bên trong còn ẩn chứa điện quang chớp lòe.
"Đi! "
Hắn chỉ về phía trước, các hỏa cầu này nhất thời bay tới đối phương, âm thanh bạo liệt vang dội, quanh thân Quỷ Vương bị bao phủ trong một đám mây lửa.
Nhưng một tiếng nổ mạnh vang lên, từ bên trong ẩn ước có tiếng chú ngữ cổ xưa truyền ra.
Trong lòng Lâm Hiên vừa động, đem pháp lực tập trung vào hai mắt nhìn về phía trước.
Chỉ thấy trên đầu Quỷ Vương có một kiện pháp bảo như miếng vải đen đang lơ lửng, bảo vật này phát ra hắc quang mờ ảo. Mặc dù dưới sự oanh tạc lôi hỏa nó rung lên một hồi nhưng vẫn chưa bị xé rách.
Bảo vật của gã quỷ vật quả thật không ít, Lâm Hiên cũng cảm thấy có điểm khó giải quyết.
Mà Quỷ Vương tự nhiên không nhàn rỗi, môi khẽ nhúc nhích phát ra những chú ngữ khó hiểu. Cánh tay còn lại không ngừng múa may trong không trung, dường như đang tiến hành nghi thức cổ xưa nào đó.
Chẳng qua quỷ dị hơn cả chính là cánh tay bị chém đứt, qua một lát không thấy đột nhiên trở nên to lớn dị thường.
Làn da đen thùi tỏa sáng, hơn nữa cơ nhúc nhích không ngừng dường như là đang điên cuồng sinh trưởng.
Huyền Chân Quỷ Vương cho tay vào ngực lấy ra một hạt châu nhỏ như hạt đậu ném về phía cánh tay quỷ dị kia.
Âm khí ma lực bốn phía bắt đầu điên cuồng tụ tập, sau đó cánh tay kia như sống lại, biến dài ra quái vật hình người có mười ngón tay như những móng vuốt sắc bén.
"Thực Thi Quỷ! "
Lâm Hiên có điểm kinh ngạc thốt lên.
"Kiến thức của tiểu tử ngươi cũng không tệ, vậy ta chờ xem ngươi làm sao đối phó với nó. Nó tuy là một cánh tay ta bỏ đi, dùng bí pháp luyện chế ra. Lại là thi quỷ độc nhất vô nhị…" Huyền Chân Quỷ Vương nhe răng cười.
"Vậy sao? "Vẻ mặt Lâm Hiên vẫn không hề sợ hãi: "Nếu là đạo hữu khác ở trong Tụ Âm Tráo đối mặt với quái vật này quả thật khó giải quyết, bất quá đối với ta thì… Hắc hắc"
Thực Thi Quỷ cũng là một loại quái vật đặc biệt tại Âm Ti giới.
Luận tu vị chỉ cỡ tu sĩ Trúc Cơ Hậu Kỳ nhưng có một đặc tính đó là bất tử chi thân.
Đương nhiên không phải giết không chết, mà ở nơi âm khí sung túc thì dù có chặt nó làm hai đoạn hoặc đứt đầu thì vẫn có thể dễ dàng sống lại.
Mà âm khí trong Tụ Âm Tráo này tự nhiên quá đủ.
Nó chính là một đối thủ khó chơi đối với tu sĩ Ngưng Đan Kỳ. Đối mặt với công kích dây dưa của Thực Thi Quỷ thì tu sĩ sẽ lộ ra sơ hở. Mà bên cạnh còn có Quỷ Vương như hổ đói rình mồi.
Chẳng qua đích thật là quái vật bất tử trong truyền thuyết hay chỉ là đối phương hư trương thanh thế thì phải thử một lần mới biết.
Lâm Hiên vươn ngón trỏ nhẹ nhàng vẽ một vòng. Một lưỡi phong đao cỡ nửa trượng hiện ra trảm xuống đối phương.
Trên mặt Huyền Chân Quỷ Vương lộ vẻ cười nhạt, mà Thực Thi Quỷ kia lại không có ý tránh né. Lưỡi phong đao thế như chẻ tre, dễ dàng chém đối phương thành hai mảnh như chém đậu hủ.
Có điều âm khí bốn phía cuồng mãnh cuộn về tu bổ vết thương, sau đó quái vật khôi phục như lúc ban đầu.
Quả là Thực Thi Quỷ trong truyền thuyết, cũng có bất tử chi thân.
"Tiểu tử thấy thế nào, ta thấy ngươi là quỷ tu nên chỉ cho một con đường sống. Chỉ cần ngươi đầu hàng thì bổn vương có thể tha mạng cho ngươi" Thanh âm Huyền Chân Quỷ Vương tràn đầy vẻ dụ hoặc: "Chỉ cần ngươi gia nhập vào bên chúng ta"
Có Thực Thi Quỷ nên đối phương không thể thắng được. Tu sĩ còn sợ chết hơn cả phàm, hắn tin tưởng đối phương sẽ đầu hàng.
"Chỉ cần ngươi lấy một tia hồn phách nhập vào trong Cấm Hồn Châu này" Quỷ Vương nói tới đây, lợi trảo vừa lật đã bắn ra một vật đen tuyền.
Có điều đề nghị này chỉ khiến Lâm Hiên cười nhạt, hắn bắn ra một đạo kiếm khí đánh cho Cấm Hồn Châu thành bột phấn.
"Tiểu tử, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt" Huyền Chân Quỷ Vương hét to một tiếng, thẹn quá hóa giận thao túng Thực Thi Quỷ tấn công.
Thân hình Lâm Hiên bất động, vỗ vào túi linh quỷ một cái. Hắc quang lóe lên, bảy con Luyện thi mặc áo giáp tay cầm trường mâu xuất hiện.
Tuy rằng bộ dáng khá giống nhân loại nhưng làn da trắng bệch, cả người tản mát ra thi khí.
Thiết giáp luyện thi!
Chính là mấy quái vật mà Lâm Hiên vừa tế luyện thành công.
Chuẩn bị đúng là không thừa, hiện tại liền có chỗ cần dùng. Nếu không chỉ e hắn lại phải một hồi dây dưa với Thực Thi Quỷ kia.
"Ngươi còn biết cả Khống Thi Thuật!"
Dáng vẻ kiêu ngạo của Huyền Chân Quỷ Vương giảm đi rất nhiều, nhìn Thiết giáp luyện thi trước mặt thì trong mắt toát ra một tia buồn bực.
Vạn vật tương sinh tương khắc. Thực Thi Quỷ ở nơi âm khí sung túc có thể tái sinh vô số lần, nhưng không có nghĩa là không có khắc tinh.
Quái vật này sợ nhất chính là thi độc của cương thi, nếu bị dính thi độc thì cho dù là bất tử chi thân cũng dần bị ăn mòn.
"Đi! "
Thần thức Lâm Hiên vừa động, đám luyện thi nhất thời giận dữ. Kỳ thật không cần chủ nhân khống chế, chỉ cần ngửi được mùi Thực Thi Quỷ là trên mặt chúng cũng đã hiện lên vẻ điên cuồng.
Lúc này đám cương thi lập tức há miệng phun ra thi độc.
Song quyền nan địch tứ thủ, Thực Thi Quỷ rất nhanh đã bị tê liệt. Mà thân thể lại bị thi độc ăn mòn, âm khí cũng không thể hồi phục.
Huyền Chân Quỷ Vương tỉ mỉ tính kế, cuối cùng vẫn là mất không một cánh tay.
Đáng giận!
Hắn há miệng phun ra một đạo quang trụ màu đỏ sậm.
Ngàn vạn lần không thể xem thường công kích này. Đây chính là chân nguyên khổ tu nhiều năm, mỗi lần phát ra một đạo sẽ khiến tu vị giảm xuống một chút.
Có thể nói đây là một loại thần thông hại người hại mình, không phải vạn bất đắc dĩ thì Huyền Chân Quỷ Vương tuyệt không dùng đến. Nhưng đã đánh tới mức này thì hắn cũng bất chấp.
Là thân truyền đệ tử của Quỷ Đế, trước nay là tồn tại được ngưỡng mộ trong đám hung hồn cùng cấp. Sát diệt một tên tu sĩ Ngưng Đan Sơ Kỳ đương nhiên dễ dàng, không ngờ lần này tất cả thủ đoạn đều bị đối phương khắc chế.
Tiểu tử này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Quỷ Vương đã không còn giữ được ngạo khí, liều mạng xuất ra thủ đoạn cuối cùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui