"Điều này..." Hỗn Nguyên trưởng lão duỗi ngón tay nhịp nhịp gõ xuống bàn, trong lòng thầm suy tính một phen.
Mặc Nguyệt Tộc vốn kết cừu oán cùng Tần tộc là không sai nhưng đám âm hồn này cũng đâu phải thứ tốt lành, không phải cùng tộc tất sinh dị tâm, hợp tác cùng bọn chúng không khác nào là dữ hổ mưu bì a.(1)
Trong lòng như vậy nghĩ nhưng trên mặt lão vẫn như thường chắp tay nói: "Đa tạ quỷ đế có ý tốt, lão phu vốn rất muốn cùng quý phương hợp tác nhưng sự tình trọng đại, tại hạ mặc dù là đại trưởng lão nhưng cũng không có thể tự định đoạt, cần cùng vu sư các bộ lạc thương lượng một lần."
" Đương nhiên là vậy, nhưng chiến sự vốn khẩn cấp chúng ta cũng không thể chờ lâu."
Quỷ đế ngẩng đầu, trầm giọng nhắc nhở một câu.
"Các hạ yên tâm, tại hạ vốn đã rõ."
Hai người lại hàn huyên thêm vài câu, Hạo Thiên Quỷ Đế mới đứng dậy cáo từ. Hỗn Nguyên Trưởng lão khách khí đưa tiễn.
Nhưng rời đi tới một góc khuất, vẻ tươi cười trên mặt Hạo Thiên Quỷ Đế đột nhiên tan biến, thhay vào đó là một tia hắc khí, quay đầu nhìn Thiên Tinh Cung một chút, trong mắt hiện vẻ tham lam.
Mà lúc này trong tĩnh thất, vẻ mặt Hỗn Nguyên Trưởng lão cũng ngưng trọng phất tay một cái, một vu sư hình dáng cao gầy, mặt dài như mặt ngựa đi tới phòng.
Người này khom lưng thi lễ một cái: "Trưởng lão, có điều chi xin người phân phó."
"Ngươi truyền lệnh xuống, chọn một số ngoại môn đệ tử tinh anh đi theo dõi Hạo Thiên Quỷ Đế cho ta."
"Ngoại môn đệ tử?" Vu sư mặt ngựa kinh ngạc thốt. Cái gọi là ngoại môn đệ tử, chẳng qua là mấy tên phàm nhân không có linh căn. Bình thường chuyên hầu hạ vu sư làm một số tạp dịch.
Do dự một chút hắn mới dám nói: "Trưởng lão, người khẳng định không có tính sai. Thực sự muốn phái những ngoại môn đệ tử kia?"
"Ngu xuẩn! Ngươi nghĩ đối phương là ai. Quỷ đế! vốn là cùng cảnh giới với lão phu. Dù là vu sư Ngưng Đan Kỳ cũng không thoát khỏi thần thức của hắn. Nếu đã như thế chi bằng phái phàm nhân làm việc này. Ít nhất cũng không khiến hắn hoài nghi."
"Thì ra là vậy thuộc hạ đã hiểu." Vu sư mặt ngựa kia cung kính thi lễ rồi lui xuống.
"Hạo Nhiên lão nhi. Ngươi khiến lão phu thật không hiểu, ở nơi này có gì vừa mắt ngươi chứ?" Hỗn Nguyên Trưởng lão khóe miệng lộ ra một tia chế giễu.
Lại nói Lâm Hiên sau khi thoát hiểm thì lập tức không chút do dự về thẳng dịch quán. Sau khi khai mở cấm chế tiến vào phòng, Lâm Hiên cảm thấy dưới chân mềm nhũn. Hắn nằm thẳng duỗi hết chân trên giường.
Vừa rồi nguy hiểm thật! Cái tên Hạo Thiên Quỷ Đế làm sao có thể tới đây?
Truyền tống trận kia rõ ràng đã bị hắn phá hủy, chẳng lẽ đối phương bằng thực lực từ bên ngoài dãy Khuê Âm Sơn tiến vào.
Khả năng này cũng có thể, muốn đi vào nơi này mặc dù nguy hiểm nhưng với thần thông sánh với Nguyên Anh kỳ tu sĩ của Quỷ Đế. Nếu là cắn răng xông vào cũng không phải không thể.
Không hiểu lão tới nơi này có mục đích gì?
Nhưng rất nhanh Lâm Hiên đã lắc đầu, điều này không quan hệ đến hắn. Bất kể như thế nào, Quỷ đế kia không có khả năng vì một tu sĩ vô danh tiểu tốt như hắn mà truy đến nơi này.
Xem ra Quỷ La Thành đã bị công phá, nhưng với thân phận quỷ tôn tuyệt sẽ không đơn thương độc mã thâm nhập vào bên trong U Châu.
Mắt thấy tên gia hoả nguy hiểm này tới Lâm Hiên đã có ý nghĩ phải rời đi, nếu không may bị đối phương phát hiện thì hắn chết cũng không có chỗ chôn.
Tuy thế Lâm Hiên vẫn áp chế nỗi lo lắng, lúc này không có địa đồ thì hắn muốn đi cũng chỉ có đường chết, huống chi còn chưa lấy được linh dược. Nếu bây giờ rời khỏi ngày sau nhất định sẽ hối hận.
Nghĩ lại một chút, đối phương không có khả năng xuất hiện ở Vu Pháp đại hội.
Thứ nhất, hắn dù sao cũng là âm hồn. Cho dù là thần thông quảng đại, dáng hình bên ngoài không khác biệt mấy so với nhân tộc. Nhưng hắn cũng có điều cố kỵ, quá nửa sẽ không ra ngoài.
Điều thứ hai, Vu Pháp đại hội này mục đích là tranh đoạt quyền sở hữu linh thảo. Chỉ gồm các thanh niên vu sư bộ lạc, tu vị cũng chỉ trên dưới Trúc Cơ Kỳ. Quỷ đế đương nhiên không cảm thấy hứng thú với cảnh giới này.
Phán đoán như thế, Lâm Hiên quyết vẫn mạo hiểm lưu lại tham gia đại hội. Tuy nhiên hắn cũng không dám tùy tiện ra ngoài, thành thật ở lại dịch quán nghỉ ngơi. Một đêm trôi qua vô sự, ngày hôm sau Vu Pháp đại hội chính thức bắt đầu.
Trước tiên cử hành một số nghi thức tế lễ tổ tiên, do mấy vị trưởng lão Khuê Nguyệt Bộ chủ trì.
Ánh mắt Lâm Hiên chuyển động, quan sát mấy lão giả trước mặt trong lòng hắn thầm lạnh. Khuê Nguyệt Bộ hiện là có hơn mười vu sư Ngưng Đan kỳ, nhất là lão vu sư ở chính giữa tu vị đã đến cảnh giới đỉnh phong, chỉ cần vài năm là có thể bế quan trùng kích cảnh giới Nguyên anh. So với Thiên Thương Bộ thì thực lực chênh lệch một trời một vực.
Thực ra Khuê Nguyệt Bộ vốn là bộ lạc lớn nhất của Mặc Nguyệt Tộc, trải qua bao năm hồi phục nguyên khí thực lực cũng đã khôi phục rất nhiều, số lượng vu sư liên tiếp tăng lên.
Khô Diệp bên cạnh thấy vậy cũng cảm khái không thôi. Căn cứ theo lời lão. Ở thời kỳ hồng hoang Thiên Thương Bộ vốn cũng là đại bộ lạc của Mặc Nguyệt Tộc, có thể đếm được trên đầu ngón tay, sánh ngang với Khuê Nguyệt Bộ. Chỉ là trong đại chiến với Tần tộc tổn thất quá nặng nề.
Đối với lần so tài này, lão kỳ vọng Lâm Hiên có thể thắng vài trận, như vậy bộ lạc sẽ có thể đuợc phân phối thêm linh dược.
Ngoài các bộ lạc nhỏ như Thiên Thương Bộ, bộ lạc tương đối lớn tham gia so tài khá nhiều. Mấy chục bộ lạc cùng đến, có chừng gần trăm vu sư là muốn lên lôi đài so tài. Tu vị của bọn họ cũng chênh lệch không đồng đều. Và do hạn chế về niên kỷ, tự nhiên không xuất hiện Ngưng Đan Kỳ cao thủ.
Khoảng chín phần là cảnh giới Trúc Cơ kỳ, chỉ có hơn mười người vu sư Linh Động Kỳ cũng miễn cuỡng lên đài tỷ thí. Dù sao tu vị chênh lệch quá lớn, có thể nói bọn hắn một điểm hy vọng cũng không có, nhưng thà bị đánh hạ đài cũng dứt khoát không buông quyền.
Đầu tiên là vu sư của các tiểu bộ lạc thực lực kém và trung bình xuất trận ở vòng đầu, áp dụng phương thức rút thăm, như vậy tương đối công bằng. Còn nữa, ở trên Vu Pháp đại hội tuyệt đối không cho phép các đệ tử làm càn.
Các đại bộ lạc phái ra đệ tử, đều là các tinh anh trong hàng thanh niên vu sư, mặc dù không có cao thủ cảnh giới đại viên mãn nhưng cũng có mấy người đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ.
Mấy người này vòng thứ nhất trực tiếp được đặc cách, như làm tuyển thủ hạt giống, kẻ nào không may mắn lượt thứ hai đụng phải bọn họ coi như tự cầu phiền phức.
Vẻ mặt Lâm Hiên hờ hững nhìn thoáng qua phía trước. Hắn dự đoán không sai. Ngày đầu tiên đại trưởng lão liên minh quả nhiên không xuất hiện, Hạo Thiên Quỷ Đế cũng không thấy tung tích. Chỉ cần này hai lão quái này không đến, nguy cơ hắn bại lộ là không có.
Các lôi đài được bao quanh bởi các vòng sáng bảo hộ. Vì Khuê Âm Sơn vốn thiếu hụt tinh thạch, cho nên khi bố trí cấm chế cũng không có dùng thứ này, mà là do vài vu sư cấp cao, đứng ở một bên không ngừng cuồn cuộn rót pháp lực vào trong.
Chỉ thấy ẩn hiện ánh sáng rực rỡ, Linh Khí bay ngút trời, thỉnh thoảng có tiếng nổ bạo liệt truyền ra. Gần như là tỷ thí vừa bắt đầu, không khí lập tức đã náo nhiệt phi thường.
Ngày đầu tiên so tài không có sự tình sóng to gió lớn gì. Các cường giả đều thuận lợi vào vòng sau. Vận khí của Lâm Hiên cũng không tồi, đối thủ của hắn tới từ một tiểu bộ lạc nào đó. Người này chỉ vừa mới tiến giai Trúc Cơ Kỳ không lâu.
Đối phó với loại tiểu vu sư này dĩ nhiên khá dễ dàng. Lâm Hiên đem thượng phẩm Linh khí mới là Nguyệt Nha Nhận tế ra chém thẳng xuống đối phương. Không phí bao nhiêu pháp lực đã đánh tên kia hạ lôi đài.
Sau đó hắn trở lại dịch quán nghỉ ngơi.
Ngày thứ hai tình cảnh tương tự như thế. Đối thủ của Lâm Hiên mặc dù tu vị là sơ kỳ đỉnh giai. Nhưng nếu so với Lạc Y thì kém một bậc.
Hai người đánh tới đánh lui vài hiệp. Lâm Hiên phát hiện ra sơ hở của đối phương. Sau đó liền giải quyết hắn. Sự tình thuận lợi hơn so với tưởng tượng. Hiện tại Lâm Hiên chỉ cần thắng lợi thêm một trận. Dựa theo quy củ thì Thượng Thiên bộ sẽ được bốn hạt thánh quả để luyện chế linh đan.
Lâm Hiên không có mục tiêu dành ngôi đầu. Làm như vậy dễ dẫn tới sự chú ý của kẻ khác. Mặc dù với tu vị của hắn đây cũng không phải chuyện quá khó khăn. - .
Vu Pháp đại hội bước sang ngày so tài thứ ba.
Qua hai ngày sàng chọn, các vu sư thực lực kém đã bị loại. Những kẻ còn lại dù không phải là cao thủ nhưng chắc chắn không phải dễ chơi.
Buổi bình minh đại hội đã tiến hành nghi thức rút thăm. Cả ba lôi đài đồng thời bắt đầu thi đấu. Lâm Hiên thầm quan sát đối thủ trước mặt, khóe miệng hắn lộ ra chút cười khểnh. Đúng là không phải oan gia không đối đầu. Sự tình này thật là xảo hợp.
Tiểu tử kia đến từ Phong Trần Bộ. Chính là đệ tử chân truyền của Kiêu Khôn có cừu oán với Khô Diệp. Hắn họ Tiêu danh một chữ Hà.
Hừ! Ngươi không may đụng phải ta chớ trách vận mệnh không tốt.
Lúc này Khô Diệp đứng bên lại than thở, đối với Lâm Hiên nhất mực dặn dò hắn không thể nương tay.
Lâm Hiên đã lên trên lôi đài. Tiêu Hà kia cũng đang dò xét hắn. Sư phụ y đã phân phó, dùng hết thực lực phế đi tiểu tử này. Nếu có thể lấy tính mạng của hắn thì càng mỹ mãn.
Vu Pháp đại hội mặc dù có Ngưng Đan Kỳ trưởng lão làm hộ pháp, trong khi thi đấu rất ít có người chết nhưng những bi kịch này thỉnh thoảng vẫn phát sinh.
Ngẫu nhiên là có tình huống không thể khống chế.
Được thừa hưởng tính tình âm trầm của sư phụ, Tiêu Hà này cũng khiến người khác có cảm giác hắn rất âm hiểm. Tu vị thì cao hơn Lạc Y một chút, là cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ đỉnh giai.
"Động thủ!"
Một vòng bảo hộ màu lam nhạt hiện quanh bốn phía lôi đài. Những tu sĩ khác đã rời xa tới mấy trượng. Kiêu Khôn vẻ mặt âm u lạnh lẽo bắt đầu thúc giục đệ tử. Bản mặt lão vốn đã xấu xí nay càng lộ ra vẻ dữ tợn hơn.
Tiêu Hà đưa tay ở bên hông lục lọi một thoáng. Đã đem một đạo hắc ảnh phóng lên cao. Lâm Hiên chăm chú quan sát trên không. Là một cây đoản tiên màu đen sẫm, toàn thân mang đầy những gai nhọn.
Loại Linh khí này thật sự rất ít thấy.
Lâm Hiên không vội công kích mà chờ xem tiểu tử này thi thố ra bản lĩnh gì.
Lại thấy Tiêu Hà trong miệng lẩm bẩm, niệm ra những pháp chú khó hiểu. Đưa tay ra về phía đầu đoản tiên điểm nhẹ khẽ quát lên một tiếng: "Đi!"
Đoản tiên kia giãy dụa vài cái biến thành một quái xà hai đầu.
Một cái đầu màu đen sẫm, cái kia thì màu xanh lục.
Giữa đôi mày Lâm Hiên khẽ chau lại. Trong pháp thuật của tu sĩ vốn có Hóa Hình Thuật. Nhưng Hóa Hình Thuật này của Tiêu Hà lại có chút bất đồng.
Thứ nhất pháp thuật này vốn chỉ có Ngưng Đan Kỳ tu sĩ trở lên mới có thể sử dụng. Thứ hai, là dùng bảo vật biến hóa ra hình dáng quái vật nhưng vẫn còn kém so với yêu thú thực sự.
Mà quái xà hai đầu trước mắt này lại sinh động như còn sống.
Lâm Hiên học qua vu thuật ngắn ngủi chỉ vài ngày. Chỉ là một chút hiểu biết sơ lược mà thôi.
Thấy thần thông này của Tiêu Hà, Lâm Hiên tuy thầm kinh ngạc nhưng không sợ hãi. Hắn cười lạnh một tiếng, song thủ vỗ ra. Đã đem Nguyệt Nha Nhận khu dụng lên.
Dưới sự thúc dục của pháp thuật, nhất thời một đạo hỏa diễm bên trong bốc ra. Chỉ chốc lát sau đã hình thành một đám Hỏa Vân to cỡ mấy trượng. Bên trong còn phát ra tiếng lôi minh. Hướng về cặp quái xà thủ mà bay qua.
Chiêu này thanh thế không tầm thường. Dưới lôi đài ngay lập tức tiếng kinh hô lên.
" Vu pháp hỏa thuộc tính thật mạnh."
"Ồ. Chiêu Xích Viêm Thiên Lý này không phải là cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ mới có thể phát huy chân chánh uy lực sao. Lạc Y này có thể phát ra tám phần hỏa hầu. Xem ra hắn đã khổ luyện không ít."
"Thấy bảo vật trong tay hắn chứ? Chính là một thượng phẩm Linh Khí a!"
"Thiên Thương Bộ lần này bỏ ra không ít tinh thạch đây."
Tiêu Hà bên kia dĩ nhiên cũng nghe thấy các vư sư nghị luận. Vẻ mặt hắn càng thêm âm u lạnh lẽo. Bấm tay bắn ra vài đạo pháp quyết vào trong thân yêu xà kia.
Tiếng xương cốt răng rắc bạo liệt truyền đến. Thân thể yêu xà lại trướng lên thêm mấy lần. Hai cái đầu càng dữ tợn đáng sợ há miệng ra. Một cái phun ra một đạo ma hỏa màu đen. Cái kia thì phun ra một luồng khói độc màu xanh lục.
Tiêu Hà này là đồng thời kiêm tu luyện hai loại thần thông.
Ma hỏa đem cuốn lấy Hỏa Vân do Nguyệt Nha Nhận hình thành. Mà khói độc kia thì nhằm Lâm Hiên mà thổi đến.
Rất nhanh thân hình Lâm Hiên mông lung trong luồng khói độc.
Bên ngoài Khô Diệp trở nên lo lắng vô cùng. Ngược lại Kiêu Khôn thì có vẻ đắc ý phi thường. Thượng phẩm linh khí thì tính là cái gì chứ. Quỷ Xà Tiên này là cực phẩm trong cực phẩm linh khí. Lại trúng phải hủ thi độc, Tiểu tử kia tuyệt không còn mạng.
Đám tu sĩ bên cạnh lôi đài thấy bảo vật này thì thổn thức không thôi. Quỷ Xà Tiên này chính là Linh Khí từ thời kỳ thượng cổ truyền thừa lại. Trong đại chiến hai tộc từng khiến các tu sĩ cấp thấp đối phương hứng chịu bao trận tinh phong huyết vũ.
Uy danh của nó vốn hiển hách, mặc dù không sánh được với Pháp bảo nhưng tuyệt đứng đầu trong hàng Linh Khí.
Hủ thi độc kia chưa nghe nói có Trúc Cơ Kỳ tu tiên giả nào chịu được. Cho dù là Ngưng Đan Kỳ cao thủ, không cẩn thận bị dính vào trong cũng là một phiền toái rất lớn.
Mắt thấy khói độc bao phủ lên đối thủ. Tiêu Hà như vừa thoát khỏi một tảng đá đè nặng. Thắng bại đã rõ. Đối phương cho dù không chết thì một thân tu vị cũng bị phế bỏ.
Nhưng sau khi khói độc tan đi, kỳ lạ lộ ra một Lâm Hiên vô sự với vẻ tươi cười. Thân hình hắn thoáng mơ hồ một cái. Sau đó tan biến không còn thấy hư ảnh.
Đây là pháp thuật gì?
Tiêu Hà quá sợ hãi còn chưa kịp phản ứng. Lâm Hiên đã bí hiểm xuất hiện phía trước hắn, trong tay đang cầm một cây tiểu phiên màu xanh lục.
Chỉ thấy Tiểu phiên nhẹ nhàng lay động, độc khói từ bên trong cuồn cuộn tỏa ra. Với khoảng cách gần như vậy, đối phương căn bản không thể né tránh. Huống chi cho dù Tiêu Hà muốn thoát ra Lâm Hiên cũng có phương pháp khác đem y sanh cầm.
Lâm Hiên đâu mong cuộc tỷ thí này kéo dài. Dù Nguyên Anh kỳ lão quái kia chưa tới. Hạo Thiên Quỷ Đế cũng không rõ hành tung. Nhưng khi bước vào tỷ thí trong ngày thứ ba. Các vu sư Ngưng Đan Kỳ bàng quan bên ngoài quan sát cũng khá nhiều, không thiếu những người cảnh giới hậu kỳ. Thậm chí còn có một vị cao thủ cảnh giới đại viên mãn. Dưới nhiều con mắt như vậy, đấu lâu không chừng có thể lộ ra sơ hở.
Tốc chiến tốc thắng, Huống chi chỉ là một gã Trúc Cơ Kỳ, dây dưa mãi vốn là một sự sỉ nhục.
Trong tiếng kinh hô, lần này ngược lại Tiêu Hà lại bị khói độc bao bọc. Thương thay hắn ngay cả vòng linh lực hộ thể cũng chưa kịp phát ra. Rầm một tiếng đã ngã sấp xuống lôi đài, bất tỉnh nhân sự.
Xem như là Lâm Hiên chuyển bại thành thắng, tình thế đảo ngược lại diễn biến quá nhanh. Phía dưới lôi đài lặng ngắt như tờ. Mọi người đều khá chấn động.
Lâm Hiên với vẻ mặt hờ hững đi xuống lôi đài. Đối với sự kinh ngạc của đám tu sĩ chung quanh hắn xem như không thấy, đưa mắt nhìn về hướng dịch quán.
"Ngươi thấy sao. Tiểu tử Thương Thiên bộ kia thật mạnh."
"Đúng vậy. Trong chớp mắt hắn đã chuyển bại thành thắng, không nghĩ tới hắn còn tinh thông hỏa độc hai loại thần thông."
"Chủ yếu vẫn là tên tiểu tử Phong Trần bộ vô dụng. Có Quỷ xà Tiên trong tay mà còn thất bại hồ đồ như vậy."
Đủ loại tiếng nghị luận truyền vào tai. Khô Diệp bộ dáng cao hứng vô cùng mà Kiêu Khôn thì vẻ mặt đầy oán độc. Tuy nhiên chỉ có căm giận thì cũng đâu làm được gì. Mặc Nguyệt Tộc đã hạ thiết luật cấm các vu sư tư đấu.
Trận so tài này khiến đám tu sĩ xôn xao một hồi tuy nhiên không khí rất nhanh đã bị lắng xuống. Những kẻ chứng kiến lại nhanh chóng qua các lôi đài khác. Vu Pháp đại hội đã bước vào ngày thứ ba, những kẻ thực lực yếu kém toàn bộ đã bị loại. Mỗi trận đều là cương cường quyết đấu, vô cùng ác liệt.
Sau khi trở lại dịch quán, Lâm Hiên lần thứ hai bế môn không ra ngoài. Lại nói tiếp, lần này thật là có điều nguy hiểm. Hắn không nghĩ tới thắng quá nhanh dẫn tới sự chú ý của kẻ khác.
Cũng may kế hoạch của hắn coi như đã thành công một phần. Sau khi thắng cả ba trận. Dựa theo quy củ Mặc Nguyệt Tộc, bộ lạc của Lạc Y đã có thể được phân thánh linh quả. Tuy không nhiều lắm nhưng bốn hạt đã đủ cho bản thân hắn sử dụng.
Hôm sau lại rút thăm ngẫu nhiên, đối thủ Lâm Hiên lần này đến từ Khuê Nguyệt Bộ. Nghe nói thanh niên vu sư này có tư chất nghịch thiên. Niên kỷ mới gần ba mươi đã là Trúc Cơ hậu kỳ "Cao thủ".
Mặc dù hôm qua Lâm Hiên thi đấu khá xuất sắc nhưng thấy vậy thì ra vẻ thất vọng. Khô Diệp mặt mày cũng ủ rũ dặn dò hắn cẩn thận cố gắng là được.
Một số tu sĩ bên ngoài tỏ vẻ ái ngại cho Lâm Hiên, vẻ mặt trơ lạnh hắn đi lên lôi đài.
Các vòng bảo hộ được phát ra, hai người tế xuất ra Linh khí đấu nhau một hồi.
Lâm Hiên dường như là sợ hãi danh tiếng đối thủ, chân tay lộ ra vẻ lóng ngóng. Kết quả là miễn cưỡng "Chống đỡ" được hơn mười chiêu thì bị đối phương nhìn ra sơ hở. Quét hạ lôi đài, đành chán nản mà nhận thua.
Kết quả này vốn là trong dự kiến của mọi người ở đây, không có ai hoài nghi điều gì.
Bất kể như thế nào Lâm Hiên cuối cùng đã lọt vào trong mười hai người mạnh nhất. Tuy Khô Diệp hơi thất vọng nhưng gặp đối thủ mạnh như vậy, kết quả là tất yếu. Lão không trách cứ Lâm Hiên điều gì, ngược lại thần sắc ôn hoà an ủi hắn vài câu.
Lâm Hiên cũng biểu hiện ra vẻ ảo não. Sau đó mấy ngày còn lại đều ở dịch quán trong bế môn không ra.
Bây giờ mục đích đã đạt được, hắn không muốn có sự tình bất lợi xảy ra.
Mấy ngày nay hắn an phận không lộ diện cho đến khi đại hội chấm dứt.
Lại nói về đại hội, đúng như dự liệu của các tu sĩ. Khuê Âm Bộ quả nhiên dành ngôi đầu. Ba thứ hạng trên cùng đều bị bọn họ chiếm hết.
Bình minh tại trung tâm tiểu thành, tập trung hàng ngàn vu sư. So với mấy ngày trước khi tỷ thí so tài còn náo nhiệt hơn mấy lần.
Hôm nay là cử hành lễ phân phát thánh quả chế luyện linh đan. Do Hỗn Nguyên Lão Tổ đích thân chủ trì.
Lão tổ niên kỷ đã tám trăm. Tu vị cao sâu không lường được. Chính là vị vu sư trưởng lão Nguyên Anh kỳ duy nhất trong Khuê Âm Sơn của Mặc Nguyệt Tộc.
Ngày thường trừ mấy vị thân truyền đệ tử ra, còn lại cho dù là các trưởng lão bộ lạc muốn gặp lão cũng khó. Cơ hội tốt thế này, các tu sĩ đương nhiên không nén khỏi tò mò.
Mà Lâm Hiên lúc này tâm tình khá kích động. Cuối cùng chạm tới một tay tớiviễn cổ tiên dược có thể tạo ra linh căn.
Tuy nhiên với sự cẩn trọng của Lâm Hiên hắn tự nhiên không quên hiểm cảnh. Hoán Hình Đan mặc dù thần kỳ nhưng không chắc dấu được vị vu sư Nguyên Anh kỳ này. Lúc này còn sử dụng thêm Thiên Ma Nghĩ Dung Thuật cho chắc chắn.
Lâm Hiên tiến vào trong mười hai thanh niên vu sư, đi tới bên cạnh lôi đài lớn nhất ở chính giữa. Chung quanh bọn họ là mấy vị Ngưng Đan Kỳ tu tiên giả. Ngoài Khuê Nguyệt Bộ, còn có Ngân Phượng Bộ, Thải Hoàn Bộ… một số đại bộ tộc khác.
Trong đó làm người ta chú ý nhất là ba người bên trái.
Một vị lão giả râu tóc bạc trắng, mặt mày hồng hào.
Một vị nữ trung niên dung nhan tú lệ, dáng vẻ ngạo người.
Cuối cùng là một thiếu niên anh tuấn. Xem ra niên kỷ chừng trên dưới hai mươi. Nhưng khi cười khóe mắt lộ ra vài vết chân chim. Niên kỷ của hắn đương nhiên là vượt quá rất nhiều so với dung mạo.
Tu vị của ba người đều không tầm thường, đều là Ngưng Đan Kỳ đỉnh phong.
"Diệp đạo hữu. Chúng ta đều đã chuẩn bị xong xuôi. Lão tổ lão nhân gia còn chưa tới sao?" Đợi khoảng nửa canh giờ, vị vu sư bên trái cuối cùng nhịn không nổi mở miệng.
Người này chính là đại trưởng lão Thải Hoàn bộ. Họ Vân tên Đỉnh. Trong các vu sư Mặc Nguyệt Tộc cũng xem là nhân vật đỉnh đỉnh đại danh.
Ngoài Khuê Nguyệt bộ ra. Ở mấy chục bộ lạc trong Khuê Âm Sơn, Ngân Phượng bộ cùng Thải Hoàn bộ là xếp hàng thứ hai.
"Vân đạo hữu sao lại không kiên nhẫn. Sư tôn lão nhân gia có lẽ có chuyện quan trọng khác. Các hạ nếu như là không muốn chờ đợi. Xin mời cứ tự nhiên."
Lão giả có bộ mặt hồng hào mở miệng. Hắn vốn là đại đệ tử của Hỗn Nguyên Lão Tổ.
Bình thường các công chuyện đều giao do hắn đắn đo xử lý. Đương nắm quyền nên những lời này không chút khách sáo. Trong mắt Vân Đỉnh hiện lên chút oán độc. Hừ một tiếng mà không mở miệng nói thêm gì.
"Được rồi, Hai vị đạo hữu cần gì phải tranh cãi như vậy, không thấy các vãn bối ở phía dưới sao. Chẳng phải như thế là mất đi tôn nghiêm?"
Trung niên phụ nhân kia thấy bầu không khí giữa hai người có chút căng thẳng vội hoà giải. Thân là đại trưởng lão Ngân Phượng bộ, hơn nữa quan hệ với hai người đều khá tốt. Trong trường hợp này, lão giả họ Diệp cùng Vân Đỉnh cũng không thể không nể mặt nàng, tạm thời đem cơn tức giận áp chế xuống.
Mặc dù ba người khi tranh luận âm thanh cực thấp nhưng với thần thức Lâm Hiên đều nghe không sót một lời. Trong lòng nghĩ ngợi một chút, rồi dường như không có việc gì cúi đầu xuống.
Cứ như vậy đợi thêm nửa canh giờ. Chung quanh các vu sư bắt đầu khe khẽ bàn tán. Thậm chí có những nhóm nhỏ xôn xao. Vu Pháp đại hội tiến hành nghi thức bế mạc, đại trưởng lão còn không hiện thân. Chẳng lẽ là có biến cố gì chăng?
Lòng người bất ổn khiến Lâm Hiên cũng có chút sốt ruột. Chẳng lẽ là Hạo Thiên Quỷ Đế kia?
Sự tình thế nào tuy không quan hệ gì tới hắn nhưng linh dược hãy còn chưa tới tay, Lâm Hiên đương nhiên không hy vọng có sự cố gì.
Đã thấy lúc này lo lắng là dư thừa. Một đóa kim vân từ Thiên Tinh Cung hiện lên. Rất nhanh bay về phía nơi này.
Ánh sáng rực rỡ thu lại hiện ra một lão giả mặt mũi nhân từ.
Trang phục lão giả giống như các vu sư khác. Chỉ là trên tay áo có thêu kim tuyến. Âm thanh càng vang vọng như tiếng Hồng Chung: "Làm phiền các vị đạo hữu đợi lâu. Lão phu vừa mới bế quan, bây giờ mới có thể đi ra."
"Không dám. Có thể diện kiến kim diện của lão tổ. Đã là tam thế tu luyện tiên phúc."
"Đúng vậy. Chờ một chút cũng không phiền gì".
Trong âm thanh khiêm cung, các vu sư hướng qua Nguyên Anh kỳ lão quái hành lễ. Lâm Hiên không muốn người khác chú ý cũng đành phải khom người. Nhưng khi ánh mắt của hắn thoáng nhìn qua dung diện lão tổ thi sắc mặt chợt biến đổi.
Chú thích:
(1) "Dữ hổ mưu bì": Thời Chu có người muốn mở đại tiệc toàn bằng thịt dê nên đến thương lượng với loài này làm chúng sợ hãi bỏ trốn hết vào rừng. Lần khác anh ta lại muốn có chiếc áo lông hồ nên tìm loài này để lột da, hồ ly biết được bỏ trốn hết. Hai câu chuyện ngụ ngôn trên trích ra từ sách Phu tử được người đời sau rút làm thành ngữ "dữ hổ mưu bì" ám chỉ một sự việc chẳng hạn như tới xin cọp cho lột da, là điều không bao giờ thực hiện được, giống như đi xin lòng thương nơi kẻ ác độc nham hiểm, rốt cục chỉ chuốc nhục họa vào thân.