"Lão tổ, tôn nhi có một chuyện khó hiểu, mong rằng người giải thích bến mê." đột nhiên nhãn châu Ninh gia thiếu chủ xoay chuyển mở miệng.
"Cứ nói" Thi Ma mặc dù ác độc tà ác nhưng đối với đệ tử trong tộc vẫn còn có chút hiền hoà.
"Ninh gia ta đã có Thiên Thi Hóa Thân Quyết là ma công nghịch thiên, vì sao người không cho các đệ tử tu luyện, nếu chúng ta đều có thể chuyển hóa thành thân thể Thi Ma, thì không phải xưng bá Toàn Không đảo dễ như trở bàn tay sao?"
"Hừ, ngươi cho là ai cũng có thể tu luyện Thiên Thi Hóa Thân Quyết chăng?" Âm thanh Quái vật nghe có chút hung ác nhưng vẫn chậm rãi giải thích: "Tu luyện ma pháp này cần điều kiện vô cùng ngặt nghèo, đầu tiên nhất định phải là là người có dị linh căn âm thuộc tính"
Dị linh căn âm thuộc tính?
Nghe vậy Ninh gia thiếu chủ sắc mặt trắng nhợt, loại tư chất này trong vạn người chưa chắc có một. Chính là do thổ thuộc tính biến dị sinh ra, so với Thánh linh căn còn khó thấy hơn một chút.
"Ngoài ra cảnh giới tu luyện nhất định phải đạt tới Ngưng Đan Kỳ đỉnh phong, với lại phải chuyển hóa ở nơi thi khí dày đặc cùng cực phẩm âm mạch, mặc dù như vậy xác xuất thành công chỉ có vài thành mà thôi, nào có dễ dàng như vậy"
Nghe đến đây dục vọng trong lòng Ninh gia thiếu chủ hoàn toàn tắt, lẩm bẩm mở miệng: "Đã ngặt nghèo như vậy vì sao năm đó lão tổ… ".
"Hồ đồ, vừa rồi lão phu không phải đã nói rồi sao, bởi vì thọ nguyên không đủ. Ta bất đắc dĩ mới tu luyện ma công này. Ma công này uy lực vô cùng, có hiệu quả kéo dài thọ nguyên nhưng thứ mà Ninh gia ta có chỉ là tàn thiên, vẫn còn chỗ thiếu hụt quan trọng."
"Tàn thiên?" Vẻ mặt Ninh gia thiếu chủ ngẩn ngơ.
"Hừ, ngươi đang hoài nghi lời nói của lão phu sao?"
"Tôn nhi không dám!" Nghe âm thanh không tốt của lão ma. Ninh gia thiếu chủ vội vàng quỳ xuống.
"Cũng không trách ngươi, ai nghe thấy ma công nghịch thiên đều khó tránh khỏi tâm động." Trên mặt quái vật lộ ra một chút đắc ý: "Được rồi, lão phu sẽ đem lai lịch của nó nói cho ngươi nghe. Bí mật này chỉ có các đời gia chủ mới biết được, đến như Nhị thúc là người đang nắm quyền trong tộc cũng không biết."
"Đa tạ lão tổ." Ninh gia thiếu chủ vô cùng mừng rỡ đập đầu lia lịa. Từ lời của quái vật cho thấy lão tương lai muốn lập hắn làm gia chủ.
"Ninh gia ta tới lưu lạc tới Âm Linh bình nguyên nơi Toàn Không đảo này đã hơn ngàn năm, xưa nay đều bị đám tu sĩ coi là tà ma ngoại đạo nhưng bọn chúng đâu có biết, tổ tiên của chúng ta thiếu chút nữa đã trở thành môn chủ Thiên Thi môn."
"Cái gì?"
Nhất thời Ninh gia thiếu chủ sợ ngây người. Ở Tu Tiên giới Vân hải thì không người nào không biết Thiên Thi môn, chính là một trong cửu đại thế lực sánh vai cùng Cùng Kiếm U cung, Vạn Quỷ hồ.
Môn phái này cao thủ nhiều như mây, đừng nói Ngưng Đan Kỳ mà là lão quái Nguyên Anh kỳ có hơn mười người, tông chủ chính là đại tu sĩ hậu kỳ.
Tổ tiên của hắn lại thiếu chút nữa nắm giữ đại môn phái này sao, điều này sao có thể?
Quả thực nghe như thiên phương dạ đàm, nhưng trừ phi lão tổ tu luyện tới phát điên rồi, nếu không đối không thể mở đùa như vậy.
Nghĩ tới đây Ninh gia thiếu chủ nuốt nước miếng liên tục, giọng nói có vẻ mơ hồ: "Lão tổ, nếu là như thế vì sao Ninh gia chúng ta phải rời Thiên Thi môn lưu lạc đến tận đây"
"Hừ, còn có thể làm sao, tự nhiên là bị bọn tiểu nhân âm hiểm làm hại. Ninh gia tổ tiên chúng ta mặc dù ma công cái thế nhưng đối nhân xử thế vô cùng thuần phác. Khi ấy người thiếu chút nữa ngồi lên ghế đại trưởng lão cuối cùng lại ngã xuống bởi ám toán tập kích. Tổ tiên chúng ta bị tàn sát không còn, chỉ có một nhi tử của tiền bối ở ngoài du ngoạn thoát được, sau đó mai danh ẩn tích, truyền tống qua nhiều hòn đảo mà tới nơi này định cư, Thiên Thi Hóa Thân quyết bởi vậy truyền thừa xuống, đây vốn là trấn phái ma công của Thiên Thi môn."
"Không phải chứ lão tổ, tôn nhi mặc dù tu vị nông cạn nhưng cũng đã từng nghe nói. Cửu Thi Tụ Nguyên đại pháp mới là ma công đứng đầu trong Thiên Thi môn a!" Ninh gia thiếu chủ mặt lộ vẻ ngưng trọng nói.
"Hừ, ngươi nghe được một nhưng đâu biết hai. Cửu Thi Tụ Nguyên đại pháp mặc dù uy lực vô cùng nhưng nhất định phải tu sĩ Nguyên Anh kỳ mới có thể tu luyện, với lại đó chỉ là nửa bộ công pháp thôi."
"Nửa bộ công pháp?" Ninh gia thiếu chủ là càng nghe càng thấy mờ mịt.
"Không sai, trong di ngôn của tổ tiên có nói Thiên Thi Hóa Thân quyết cùng Cửu Thi Tụ Nguyên đại pháp chính là hai nửa của bộ Thiên Thi chân kinh. Thiên Thi Hóa Thân quyết chính là phần thượng dùng để luyện thân thể, còn thần thông trong phần hạ Cửu Thi Tụ Nguyên đại pháp thì uy lực kinh người đến mức không thể tưởng tượng nổi. Thiên Thi chân kinh là do đại trưởng lão nắm giữ, năm đó từng rơi vào tay tổ tiên chúng ta. Sau khi bị đồng môn ám toán, tổ tiên trước khi chết trong lòng căm phẫn đem phần thượng phá hủy đi cho nên bây giờ Thiên Thi môn chỉ có Cửu Thi Tụ Nguyên đại pháp" Lão quái vật cười lạnh nói.
"Nửa phần thượng đã bị hủy, vậy công pháp lão tổ tu luyện là…" Ninh gia thiếu chủ tò mò mở miệng.
"Hừ, ta vừa rồi đã nói, vị tổ nhi tử của đại tổ sư chúng chạy thoát được. Thiên Thi Hóa Thân quyết chính là người viết lại bằng ký ức viết, mà người cũng không phải là Nguyên Anh kỳ tu sĩ, ma công này chỉ được phụ thân cho xem qua vài lần nên chỗ nhớ chỗ không, bản truyền thừa cũng chính là tàn phần.".
"Thì ra là thế." Ninh gia thiếu chủ gật đầu, nếu không lão tổ giảng thuật hắn tuyệt không ngờ Ninh gia lại có ân oán như vậy cùng Thiên Thi môn.
Trách không được trong gia tộc có nghiêm lệnh, đệ tử trong môn phái không được tiến về về Thất Tinh đảo, chắc là để đề phòng Thiên Thi môn tu sĩ tình cờ gặp có thể nhận ra thân thế qua công pháp.
"Lão tổ, vậy bây giờ mấy tên địch nhân ngoài kia tính sao, thêm một Nguyên Anh Kỳ lão quái thực là khó giải quyết." Lời nói Ninh gia thiếu chủ xoay chuyển về thực tại, có vẻ lo lắng nói.
"Hừ, sợ cái gì!" Lão quái vật lại ngạo nghễ ngẩng đầu lên: "Bây giờ thần của ta đã đến Nguyên Anh sơ kì đỉnh phong, huống chi lại là Thi Ma chi thể cứng rắn vô cùng. Tiểu tử kia sao phải đối thủ, nếu như có thể chiếm đoạt nguyên anh của hắn, ta chắc có tám phần có thể trùng kích bình cảnh."
"Lão tổ có thể tiến giai?" Ninh gia thiếu chủ vốn đang ngẩn ngơ lập tức lộ vẻ sức vui mừng: "Nói như vậy, lão tổ cũng có thể thoát khỏi cấm chế."
"Không sai, lúc trước tu luyện ma công này, tuy ta may mắn thành công nhưng thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma, đành phải ở đầm lầy dày đặc thi khí áp chế thương thế, một khi tiến giai Nguyên Anh trung kì, ta có thể khôi phục thương thế ra ngoài hành động." Nói tới đây lão quái vật cũng trở nên vui mừng: "Vốn tưởng rằng này một quá trình phải mấy chục năm nhưng bây giờ có thể chiếm đoạt nguyên anh của tu sĩ, thực là may mắn."
"Tôn nhi đã cầu chúc lão tổ mã đáo thành công, ta cũng ở thể ở bên giúp người một tay."Ninh gia thiếu chủ vội thêu hoa dệt gấm trên miệng.
***
Lại nói bên kia Lâm Hiên nhờ vào Bích Huyễn U Hỏa đã dễ dàng tiêu diệt ba con quái vật.
Nhìn ba sợi phân thần của Thi Ma trong tay, hắn bóp mạnh năm ngón tay, linh quang chợt lóe đem các đạo sương mù mờ ảo kia biến thành bụi khói, theo sau hắn mới quay sang xem xét tình hình chiến sự bên kia.
Ỏ phương xa nhóm thi thú cùng ba gã tu sĩ vẫn đánh tới mức ta chết ngươi sống. Muốn phân ra thắng bại cũng còn mất một khoảng thời gian nữa.
Thấy thế Lâm Hiên đưa tay ra vỗ vào sau ót, một đạo hắc quang từ trong miệng bắn ra xoay tròn lưu chuyển, hóa ra là một ma phiên cỡ bàn tay.
Chỉ thấy hắn Thú Hồn Phiên cầm ở tay sau đó đem pháp lực rót vào trong đó.
Ngay lập tức ma khí sương mù cuồn cuộn lan rộng ra bốn phía. - .
Ầm ầm!
Nhất thời ma khí ngút trời, chỉ nửa khắc đã hình thành một đám ma vân cực lớn tới hơn mười mẫu đem toàn bộ tu tiên giả cùng thi thú bao phủ ở bên trong.
Toàn bộ quá trình chỉ là chớp mắt, hai bên vốn không kịp phản ứng. Hai tay Lâm Hiên bấm niệm pháp chú, ma vân dường như là vật còn sống không ngừng cuồn cuộn uốn éo.
"Thu!"
Hắn khẽ quát một tiếng, đám ma vân kia nhanh chóng thu nhỏ lại rồi sương mù tản đi. Cảnh vật lần nữa hiện ra, ba tên tu sĩ ở trong lông tóc không tổn hao gì nhưng sắc mặt tái nhợt, vừa rồi tình cảnh quá mức quỉ dị khiến bọn họ tự nhiên sợ muốn vỡ mật.
Nhưng có khác biệt là đám thi thú bên kia đã bị ma khí ăn mòn biến thành xương trắng chồng chất, từ trên bầu trời té xuống đầm lầy.
Cát về cát, bụi về bụi, vật chết cũng nên trở lại địa phủ tăm tối.
Sau chừng nửa tuần trà, lão giả kia mới tỉnh lại chắp tay khom lưng, trên mặt lộ vẻ cực kỳ cung kính xen lẫn sợ hãi: "Đa tạ tiền bối cứu mạng, đại ân đại đức vãn bối suốt đời khó quên."
"Đúng vậy, tiền bối chính là ân nhân cứu mạng của chúng ta, có việc gì xin người cứ phân phó" gã tu sĩ độc trọc cũng phản vội vàng hướng qua Lâm Hiên a dua một câu.
.
"Mấy vị đạo hữu không cần đa lễ, không biết kế tiếp các ngươi có tính toán gì không?"
"Điều này..." Ba người đưa mắt nhìn nhau, nhất thời đều do dự không có ý kiến.
Cũng khó trách, tự dưng ở đâu mọc ra một Nguyên Anh kỳ lão quái, bây giờ bọn họ nào dám tùy tiện mở miệng, lỡ có điều gì thất lễ thì thì lập tức lại như rơi vào miệng hổ.
Thấy vậy khóe miệng Lâm Hiên lộ nụ cười. Hắn thò tay lên mặt vuốt một cái, trong ánh sáng màu xanh nhàn nhạt đã đem thu hồi Thiên Ma Nghĩ Dung Thuật, khôi phục diện mạo vốn có.
"Tiền bối, người..."
Thấy đối phương biến thành một thiếu niên diện mạo bình thường, ba gã Ngưng Đan Kỳ tu tiên giả lộ ra vẻ giật mình.
Nếu là Nguyên Anh kỳ lão quái thì đã sống mấy trăm năm, thân thể phải lưu dấu vết năm tháng. Nhưng người trước mắt này tướng mạo lẫn khí phách chỉ như mới hai mươi, nơi khóe mắt cũng chưa từng có vết chân chim. Rốt cuộc là tu luyện tà công kinh người gì?
" …Tiền bối có phân phó gì không ạ?"
"Các vị đạo hữu không cần phải nghiêm trọng như thế, ta nghe nói ở trong đầm có một Thi Ma, đang muốn trừ hại cho chúng nhân, các ngươi ai có thể dẫn đường cho ta?" Vẻ mặt Lâm Hiên có vẻ thánh thiện nói.
"Cái này..." Ba người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng tự nhiên là bán tín bán nghi, Lâm Hiên cũng không nói thêm ở một bên có vẻ chờ đợi.
Sau một lúc trong mắt tu sĩ ăn vận lòe loẹt hiện một tia dị sắc chắp tay: "Tiền bối nếu như là không chê, vãn bối Tân Vô Ngân bằng lòng dẫn đường."
"Rất tốt" Lâm Hiên gật đầu "Hai ngươi thì sao?"
Đã đến nước này, muốn nói từ không thì hãy nhìn sang đống xương trắng kia làm gương.
Tuy nhiên lão giả kia cắn răng, lắp bắp mở miệng : "Tiền bối thứ tội, người cũng biết vãn bối chủ yếu là vì thù lao hậu hĩnh nên mới bán mạng cho Ninh gia, cho nên..."
"Đạo hữu muốn đi chứ gì?" Lâm Hiên cười nhạt, sắc mặt không lộ ra hỉ nộ.
"Đúng vậy" lão già cắn răng, tuy có thể làm lão quái trước mắt nổi giận nhưng trong giữa đầm lầy kia vốn là nguy hiểm vô cùng. Cân nhắc lợi hại lão quyết định đánh cuộc một lần.
"Đã có Tân đạo hữu bằng lòng dẫn đường cho tiền bối. Người có thể cho hai ta trở về được chăng?"
Lão giả vừa nói mà trong lòng nơm nớp lo sợ, năm ngón tay nắm chặt toàn thân linh lực vận lên chờ đợi, nếu có dị biến là sẵn sàng tung người bỏ chạy.
Nhưng không ngờ Lâm Hiên nghe xong không lộ chút tức giận, phất tay một cái:
"Hai ngươi mau đi"
Hai người nghe sợ ngây người nhưng thấy Lâm Hiên không lộ dị sắc, nhất thời kinh ngạc cùng vui mừng.
"Nếu là như thế, chúng ta xin cáo từ."
Bên kia chân mày tu sĩ ăn vận lòe loẹt cau lại, trên mặt lộ vẻ nghĩ ngợi.
Lão giả cùng tu sĩ đầu trọc sợ hãi đối phương thay đổi ý định, nhanh chóng chắp tay hành lễ rồi hóa thành hai đạo ánh sáng rực rỡ nhằm hướng bên ngoài đầm lầy bay ra.
"Thiếu gia, ngươi thực sự thả bọn họ đi a?" Nguyệt Nhi âm thanh truyền tới, đương nhiên chủ tớ hai người đang đối thoại bằng thần niệm.
"Hai người bọn hắn đã lựa chọn như vậy, ta cần gì phải ép buộc." Ngữ khí của Lâm có vẻ lành lạnh.
"Bọn họ đã thấy qua chân diện của người, vạn nhất tiết lộ hành tung thiếu gia cho Kiếm U Cung thì rất phiền toái."
"Yên tâm, bọn họ sẽ không tiết lộ." Lâm Hiên lại lắc đầu.
"Vì sao?" Mặc dù đối với tâm cơ của thiếu gia, Nguyệt Nhi vô cùng bái phục nhưng vẫn có chút tò mò.
"Đến giờ cô cũng biết trong này có Nguyên Anh kỳ Thi Ma đang cần cắn nuốt huyết nhục hồn phách tu sĩ, cô nói hắn có thể buôn tha cho hai con mồi béo bở kia không?"
Khóe miệng Lâm Hiên lộ ra chút nhạo báng: "Hai người kia nếu chịu lưu lại cùng ta trừ ma ta có thể để tâm đến chúng, nhưng bây giờ thì…Hừ hừ"
"Thì ra là thế." Nguyệt Nhi gật đầu, đối với loại gia hỏa bỏ bạn giữa đường nàng cũng không có chút thiện cảm nào, chết không đáng tiếc.
Lại nói thấy Lâm Hiên đột nhiên trầm ngâm, trong mắt tu sĩ ăn vận lòe loẹt hiện kinh ngạc nhưng không dám tùy tiện mở miệng.
Rất nhanh ánh mắt Lâm Hiên lại hiện lên tia sáng, nhìn qua hắn gật đầu: "Tân đạo hữu chúng ta đi."
"Vâng!"
Tu sĩ ăn vận lòe loẹt thi lễ một cái rồi hóa thành một đạo sáng màu đen bay vào sâu trong đầm.
Người này cũng im lặng nghiêm túc dẫn đường, trên mặt Lâm Hiên lộ ra một chút tán thành, thân ảnh hắn trong ma khí cuồn cuộn chầm chậm bay phía sau.
Trong động phủ, Thi Ma vẫn khoanh chân ngồi, đột nhiên lão mở hai tròng mắt, cười lên cạp cạp quái dị.
"Lão tổ, làm sao vậy?"
Thi Ma không mở miệng nhưng trong hốc mắt đỏ như máu lóe lên tia sáng mừng rỡ, thật sự là lão thiên không phụ người có tâm. Hai gã Ngưng Đan Kỳ tu sĩ lại cùng nguyên anh lão quái tách ra.
Đã như vậy lão sẽ không khách khí, trước tiên nhất cử lưỡng tiện thu thập bọn họ nuốt kim đan gia tăng thêm chút pháp lực.
Trong đầm lầy đầy rẫy thi khí này, thần thông của lão không bị hạn chế. Lập tức lão ma thúc dục pháp quyết biến ảo ra một con hắc mãng to cỡ ngón tay bay uốn éo trên đỉnh đầu, rồi vù một cái đã bay ra bên ngoài.
***
"Mạc đạo hữu, lão quái kia thực sự bỏ qua chúng ta sao?".
Hai đạo độn quang phá không nhanh như điện chớp từ bên trong đang bắn ra. Bên trong một đạo sáng màu đỏ rực rỡ là tu sĩ đầu trọc vừa lên tiếng, thỉnh thoảng quay đầu lại trên mặt tràn đầy thấp thỏm.
"Hừ, ta có phải là hắn đâu mà rõ, tuy nhiên đến bây giờ hắn vẫn còn chưa đuổi theo."
Lão giả tức giận mở miệng, sắc mặt xanh xám cùng bối rối.
"Tuy vậy nhưng ta cảm thấy tâm thần không yên, lão quái kia hao tổn tâm cơ trà trộn vào chúng ta, không có lý dễ dàng để chúng ta rời đi như vậy." Âm thanh của đầu trọc tu sĩ đầy vẻ lo lắng.
"Ừm, lời này có lý" Lão giả thở dài: "Bất kể như thế nào theo lão tiến vào trong đầm lầy càng nguy hiểm hơn, xem tình hình bây giờ vẫn còn có đường sống, mau phi hành nhanh hơn nữa!"
Tu sĩ đầu trọc gật đầu đang chuẩn bị tăng tốc, đột nhiên một đạo sáng lăng lệ từ mé bên nhằm phía bên sườn hắn chém tới.
Dị biến nổi lên nhưng tu sĩ đầu trọc dù sao cũng là Ngưng Đan Kỳ, trên mặt lộ chút kinh hãi nhưng phản ứng không chậm đưa hai tay bắt pháp ấn.
Một đạo hắc khí từ người hắn phóng lên cao, hóa thành một con hắc mãng đưa thân thể hứng lấy đạo sáng.
Roạt!
Chỉ thấy hắc khí mờ đi thấy rõ còn đạo sáng trở nên lấp lánh, trên mặt tu sĩ đầu trọc không còn chút huyết sắc. Hiển nhiên lần này hắn đã ăn đau khổ không nhỏ.
Lão giả ngẩn ngơ một chút, trên mặt lộ ra vẻ do dự nhưng cuối cùng vẫn dừng độn bay tới bên cạnh đồng bọn.
Đương nhiên lão làm như vậy không phải là nói tới nghĩa khí gì. Tình hình bây giờ thế này nếu đơn độc bỏ chạy thì càng nguy hiểm hơn.
Cũng không chậm lão đưa tay ra vỗ trên túi trữ vật, một đạo hào quang bay ra xoay quanh, sau khi hào quang thu lại lộ một cây Thiết quải đen sẫm, thiết quải nhanh chóng hợp sức cùng quái mãng nhanh chóng đánh tan đạo sáng kia thành hư vô.
Lúc này tu sĩ đầu trọc lộ vẻ ngưng trọng đưa tay đấm đấm ngực, từ trong miệng phun ra một cây quạt Ba Tiêu nhỏ. Mặt trên tiểu phiên nàycó phù văn lưu chuyển liên tục, xem ra đây cũng là một kiện bảo vật bất phàm.
Hai người liếc nhau một cái đồng thời khởi tế ra tráo hộ thân, lúc này mới phát ra thần thức tìm tung tích kẻ địch.
Rốt cuộc địch nhân ẩn nấp ở nơi nào?
Ở trong sương mù thi khí này thần thức bị hạn chế rất lớn, hai người liên tục ngó đông ngó tây dáo dác, sợ đối phương thừa cơ tập kích.
"Ơ... Đó là cái gì?" Tu sĩ đầu trọc đột nhiên trừng lớn hai mắt, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ nói. Lão giả cũng ngẩn ngơ vội vàng nhìn theo.
Ban đầu dưới chân bọn hắn là một đầm lầy nhuyễn đặc mà thời khắc này thủy dịch trong đầm bắt đầu sôi sục lên, lốp bốp sủi lên những bọt khí.
Một luồng xú khí của xác chết bị phân rữa tràn ngập trong không khí khiến vẻ mặt hai người trở nên cực kỳ khó coi.
Lúc này bọn họ đã rõ ràng, tập kích bọn họ chính là tên Thi Ma đáng sợ nào đó, chẳng lẽ là hắn muốn tiêu diệt hai người trước?
Chợt tròng mắt của lão giả xoay chuyển, trên mặt lộ ra vẻ vô tội xen lẫn nịnh nọt nói to:
"Tiền bối minh giám, chúng vãn bối chỉ vô tình xâm nhập lãnh địa của người, còn xin người giơ cao đánh khẽ thả cho chúng ta rời đi."
"Đúng vậy tiền bối, chúng ta chỉ là tiểu tạp ngư, bây giờ hiện có một Nguyên anh lão quái có ý đồ bất lợi đối với người." Ánh mắt gian giảo của đầu trọc tu sĩ chuyển động, dùng độc kế mượn đao giết người. Cái gì mà đại ân đại đức của Lâm Hiên khi nãy, hắn đã sớm ném lên tận chín tầng mây.
Đáng tiếc chỉ là phí tâm cơ, dịch thủy trong đầm lầy lại càng sôi lên dữ dội.
Vù!
Một vật phóng lên cao lơ lửng giữa không trung, hai người nhìn chăm chú nhìn lại, thì ra là một đại quỷ đầu có hai mắt to lấp lánh như chuông đồng, cái mồm ngoác ra đỏ lòm như chậu máu. Giữa trán có một cái sừng nhọn chừng nửa thước, răng nanh như lưỡi dao sắc nhọn khiến người nhìn mà hãi hùng.
Chính là phân thân của Thi Ma. Đương nhiên thần thông của đại quỷ đầu cưỡng hãn hơn ba con thi thú mà Lâm Hiên tiêu diệt rất nhiều, tu sĩ Ngưng Đan Kỳ bình thường khó có thể ngăn cản.
Cảm nhận được linh áp đáng sợ của đối phương, sắc mặt hai tu sĩ trở nên tái nhợt.
"Tiền bối...." Lão giả kia còn đang định hoa ngôn xảo ngữ thì trong hốc mắt Quỷ đầu chiếu ra những tia sáng đỏ lấp lánh, há cái mồm rộng phun ra một đạo huyết quang sắc nhọn dài chừng nửa thước trơn trượt dị thường, giống như vật còn sống.
Lão giả quá sợ hãi nhưng không dám chậm trễ, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp chú chỉ về cây quải trượng đầu rồng phía trước.
Ông..
Từ trong quải trượng trên bay ra một con Phong Long đen sẫm, đây chính là thần thông sở trường do lão giả khổ tu nhiều năm, Phong long nhanh chóng bay tới chạm vào huyết quang phát ra một tiếng uỳnh cực lớn. Sau đó liên tiếp những tiếng lốp bốp như xác cây đậu bị cháy không ngừng truyền ra.
Thấy thế lão giả trợn mắt há mồm, đạo Huyết quang liên tiếp đánh cho Phong long bại lui, một chút phản kháng cũng không có.
Đây là ma công gì mà lợi hại như thế?
Biết thế này khi trước lưu lại cùng vị Lý tiền bối kia còn an toàn hơn. Nhưng hối hận cũng đã muộn, lão hét lớn một tiếng đem pháp lực toàn thân truyền vào quải trượng. Tu sĩ đầu trọc cũng không có nhàn rỗi, hắn phun ra một ngụm tinh khí lên pháp bảo.
Cây ba tiêu phiến này của hắn đúng là một kiện dị bảo.
Khi xưa trong một lần hắn đuổi giết một con yêu thú cấp hai, vô tình lọt vào một cổ động, ở nơi phía sâu trong cùng phát hiện một bộ hài cốt kỳ lạ.
Bên trong túi trữ vật của tu sĩ xấu số này ngoài có gần vạn tinh thạch, lại còn có một cây quạt ba tiêu.
Từ linh lực phát ra ở thân tiểu phiến có thể đoán đây là một kiện pháp bảo phẩm bậc không thấp. Được cổ bảo này hắn cảm thấy rất mỹ mãn, tuy rằng không thể dùng đan hỏa bồi luyện, nhưng quỷ đạo thần thông dùng tinh huyết tế dưỡng cũng có thể phát huy hơn phân nửa uy lực.
Trong mắt tu sĩ đầu trọc hiện một tia tàn khốc, hai tay không ngừng khua động, liên tục đánh ra mấy đạo pháp quyết.
Sau khi hấp thu tinh khí, tiểu phiên đón gió cuồng tăng lên đường kính hơn trượng, phù văn ở mặt ngoài càng trở nên rực rỡ.
"Ơ?" Quỷ đầu kia nhìn thấy cảnh này thì trên khuôn mặt dữ tợn lộ chút kinh ngạc.
Tu vị của đối phương không đáng nhắc nhưng này bảo vật có uy lực không nhỏ.
"Biến!"
Đối mặt cường địch, pháp lực toàn thân tu sĩ đầu trọc cuộn trào mãnh liệt, đưa bảo vật kia nhẹ nhàng quạt ra hai luồng quái phong to cỡ miệng bát.
Một luồng thì tối đen như mực, khoảng cách khá xa mà đã mơ hồ tỏa ra một mùi tanh hôi. Còn có một luồng thì trắng bệch giống như thi hỏa, khiến người ta ngửi phải vô cùng khó chịu.
Quỷ đầu kia lộ ra chút ngưng trọng nhưng rất nhanh khóe miệng đã ẩn hiện vẻ châm chọc, bảo vật này có chỗ bất phàm đáng tiếc chủ nhân của nó tu vị quá thấp.
Chỉ thấy trong mắt nó chiếu ra những tia sáng đỏ lấp lánh, cái mồm rộng nhá loạn không ngừng, mơ hồ tuôn ra những câu pháp chú khó hiểu lúc ngừng lúc tiếp.
Tiếp tục từ bên trong cái mồm đỏ như chậu máu kia phun ra một đạo sương mù màu tím, bên trong đó lại bắn ra mấy đạo thi hỏa đánh tới âm dương quái phong.
Nhất thời ba loại ánh sáng màu sắc khác nhau đan chéo cùng một chỗ, tranh đấu tới không ngừng. Bên ngoài tuy có vẻ ngang sức nhưng một lát quái phong đã rơi vào thế hạ phong.
Thần thông tương tự nhưng mà pháp lực hai bên quá chênh lệch, rất nhanh tu sĩ đầu trọc có vẻ không chống đỡ nổi.