Đông qua xuân đến hoa tàn lại nở, thời gian tuần hoàn bất giác được là một năm. Tu hành vô cùng thuận lợi, qua hơn ba trăm ngày tế luyện hình thể ma anh trong người Lâm Hiên cuối cùng đã được triệt để củng cố.
Kim đan cũng lớn đến cực hạn, lúc này muốn ngưng thành nguyên anh đương nhiên Lâm Hiên phải điều chế được Thiên Trần Đan. Mà điều này e còn xa vời, hắn tính trước tiên đem thi anh dung hợp rồi mới đi tìm địa mạch chi hỏa.
Đang như vậy nghĩ đột nhiên chân mày Lâm Hiên động một chút, có hai luồng khí tức mạnh mẽ đang nhanh chóng đến gần nơi đây.
Ngưng Đan Kỳ tu sĩ!
Thân ảnh Lâm Hiên chợt lóe đã tan biến không còn chút tung tích.
…
"Sư huynh, lão tổ nói lần này người bế quan chừng một năm, bây giờ đã vượt quá gần ba mươi ngày sao một chút tin tức cũng không có?" Một tu sĩ vận trường bào bằng vải màu xám lo lắng mở miệng.
"Hừ, đừng nói lão tổ mà là thiếu chủ cũng không liên hệ cùng gia tộc, trong lúc này nghìn vạn đừng xảy ra cái gì sai lầm." Một tu sĩ ăn vận tương tự người kia, chỉ là y phục của hắn có màu hồng.
"Sai lầm, không thể nào, lão tổ đã thành công chuyển hóa thành Thi Ma, tu vị còn trên tu sĩ Nguyên Anh Sơ Kỳ một bậc. Huống chi ở đầm lầy này thi khí đậm đặc, phóng tầm mắt nhìn Toàn Không đảo trừ phi là Ma U môn chủ hoặc là Hạo Nhiên Tông đại trưởng lão đích thân đến đây mới đủ gây uy hiếp cho người, không biết làm sao lão tổ lại không có tin tức như vây?"
"Lời này không sai" Hồng bào tu sĩ gật đầu, trên mặt lộ chút ngưng trọng:" Nhưng ta nghe lão tổ tu luyện Thiên thi hóa thân quyết có chút không thuận buồm xuôi gió, phải ở lại nơi đầm lầy này dưỡng thương. Nhất định phải tiến giai lên Nguyên Anh trung kì mới có thể phá vỡ hạn chế, ta sợ là...."
Nói tới đây âm thanh của hắn trầm xuống. Tu sĩ áo bào xám trong lòng cũng rúng động mở miệng: "Sư huynh là sợ lão tổ quá mức vội vàng tấn công bình cảnh nên bị phản phệ?"
"Ừm." Hồng bào tu sĩ đang định mở miệng đột nhiên cảm giác được điều gì, trên mặt hiện ra vẻ mặt hung ác trợn mắt quát to.
"Ai? Dám ở một bên nghe lén đôi ta?"
Lời hắn còn chưa dứt thì một đạo thanh quang từ trên trời giáng xuống. Đạo sáng kia còn chưa tới đã phát ra khí thế bàng bạc. Hai Ngưng Đan tu sĩ cảm giác được một luồng áp lực đáng sợ bao trùm lấy thân thể bọn họ.
"Đây là...." Nhất thời hai người kinh hãi, pháp lực toàn thân lưu chuyển không ngừng, vất vả mới trụ vững thân hình nhưng trên mặt lộ vẻ vô cùng sợ hãi.
Linh áp cùng khí thế này chẳng phải là nguyên anh tu sĩ sao? Nhưng nơi này rõ ràng chỗ của lão tổ, vậy lão đã đi nơi nào? Trong lòng bọn họ mơ hồ có dự cảm không tốt. Một núi không thể chứa hai cọp, nơi này đã xuất hiện Nguyên anh lão quái khác, chẳng lẽ lão tổ đã bị tiêu diệt?
Trong lòng rối như tơ vò nhưng mà biểu hiện ra bộ dáng hai người vô cùng kính trọng, sau khi ổn định thân hình đã làm lễ cùng vẻ mặt cười cầu cạnh nhìn sang vị tiền bối vừa hạ thân.
"Vãn bối không biết tiền bối ở nơi này ẩn cư, vô tình xâm nhập mong rằng người bỏ quA cho." Hồng bào tu sĩ khom lưng thật sâu, trên mặt cực kỳ cung kính, vừa nói vừa nhìn trộm dò xét thiếu niên tiền bối trước mặt.
Đáng tiếc bộ dáng này của hắn chỉ là vô dụng. Lâm Hiên ẩn ở bên cạnh đã sớm nghe đối thoại của hai người này.
"Chết đến nơi còn mồm mép láu lỉnh làm gì." Khóe miệng Lâm Hiên lộ chút châm chọc.
Hai người nghe xong biết tai họa sắp xảy ra vội liếc nhau: "Nguyên Anh kỳ lão quái. Chạy mau!"
Lời còn chưa dứt hai người đã hóa thành hai đạo độn quang màu sắc khác nhau bắn nhanh sang hai hướng khác biệt. Chính là chia ra mà chạy, nói không chừng còn có người có thể chạy thoát.
Ý nghĩ này của bọn họ vốn không sai nhưng mà lại quá ngây thơ.
Thần thông của Lâm Hiên không hề kém so với tu sĩ Nguyên Anh Sơ Kỳ.
Chỉ thấy hắn cười lạnh một tiếng, giơ ngón trỏ tay phải liên tiếp búng ra mấy đạo màu kiếm khí xanh, tụ lại thành một đạo kiếm quang phá không nhanh như chớp, lăng lệ truy đuổi theo hướng hồng bào tu sĩ.
Tốc độ của kiếm quang nhanh tới cực hạn, phát sau mà đến trước nháy mắt đã tới sau lưng đạo kinh hồng màu đỏ kia.
Trong độn quang, tu sĩ kia sợ hãi đến cực điểm, nhanh chóng giương tay đem một tấm phù tế lên. Phù này không gió mà tự cháy biến thành một cầu sáng màu vàng hình quả chuông đem hắn bọc ở trong đó.
"Là Kim Cương phù, Ninh gia này cũng không tài phú cũng không tệ a."
Lâm Hiên cảm thấy có chút hứng thú, đúng lúc hắn đang muốn thử xem thần thông của mình đã tiến tới đâu. Phù lục này chính là Địa giai phù kim thuộc tính có lực phòng ngự danh tiếng lan xa, giá trị vào khoảng mấy ngàn tinh thạch.
Thần niệm của Lâm Hiên khẽ khu động, thế tới của kiếm quang càng khẩn cấp, nhanh chóng bắn vào lồng sáng bảo vệ kia. Chỉ thấy thanh quang cùng kim quang lấp lánh không thôi. Một lát sau truyền đến tiếng nổ tung thanh thúy, lồng ánh sáng bị phá nhưng kiếm quang cũng đã biến mất.
Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ hài lòng, nếu như là ở một năm trước kiếm quang này không thể phá hủy được vòng bảo hộ kia, xem ra thần thông của hắn đại tăng không ít.
"Tiền bối tha mạng, a. a..."
Lời hồng bào tu sĩ còn chưa dứt đã thấy một đạo kiếm quang bay tới chấn nát linh khí hộ thuẫn đưa linh hồn hắn tiến vào luân hồi.
Bên kia lợi dụng khoảnh khắc này, Tu sĩ áo bào xám đã trốn ra hơn mười dặm xa, thần thông của người tuy không bằng sư huynh nhưng độn thuật có chút thần diệu hơn.
Lúc này hắn đang đề thăng hết tốc độ mà chạy. Lão tổ quá nửa đã ngã xuống, sự tình này vô cùng phiền phức. Nhất định phải mau chóng trở về bẩm báo gia chủ thương lượng đối sách. Đang còn hoang mang nghĩ ngợi thì lúc này một luồng linh áp từ trên trời giáng xuống, phía trước hắn mấy trượng xa đã xuất hiện một đạo sáng, thân hình của lão quái Nguyên anh kia như ẩn như hiện bên trong.
"Muốn chạy, ngươi có thể đến được đâu? Chỉ có thể chạy đến địa phủ của lão Diêm vương mà thôi!"
Trong thanh quang, trên mặt Lâm Hiên đầy tiếu ý,
Trên mặt Tu sĩ áo bào xám không có chút huyết sắc, mắt thấy Lâm Hiên giơ tay lên thì hoảng sợ thốt: "Tiền bối hạ thủ lưu tình, lưu lại ta đối với người sẽ có lợi thật lớn."
"Vậy sao?" Lâm Hiên nghe xong vẻ mặt động một chút, ngưng lực chưa phát, đối phương vốn như cá trên thớt, cũng không ngại hắn giở trò gì.
Thấy thế xám tu sĩ thở phào một cái, đưa tay áo xoa mồ hôi trên trán bắt đầu ổn định lại tâm tư.
"Nếu như ta đoán không lầm, Thi Ma chiếm cứ ở đây đã bị tiền bối tiêu diệt."
"Không sai, ngươi biết lai lịch hắn sao?"
"Điều này..." Tu sĩ áo bào xám lộ một chút do dự nhưng rất nhanh đã thay thế vẻ cương quyết: "Không dối gạt tiền bối, Thi Ma này vốn là Ninh gia lão tổ trước đây. Bởi vì thọ nguyên gần hết cho nên tu luyện tà công chuyển hóa thành Thi Ma...".
"Coi như ngươi thông minh" Thấy Lâm Hiên buông tay xuống. Tu sĩ áo bào xám nhẹ nhàng thở ra, hôm nay thành thành thật thật có lẽ còn có khả năng sống sót.
"Ngươi mới vừa nói, tha cho ngươi sẽ có lợi đối với ta ?" Lâm Hiên lạnh nhạt mở miệng, âm thanh không nghe ra chút nào hỉ nộ.
"Đúng vậy" Tu sĩ bào xám gật đầu, trên mặt đầy vẻ nịnh bợ: "Tiền bối diệt Thi Ma thì cũng biết hắn có quan hệcùng với Ninh gia ta, chắc hẳn không khó nghĩ ra sau này sẽ vô cùng phiền phức..."
Chỉ thấy Lâm Hiên cười nhạt đưa mắt nhìn hắn: "Vậy ngươi có cao kiến gì?"
"Cao kiến thì không dám, tiểu nhân chính là nội đường trưởng lão Ninh gia. Ở trong gia tộc cũng có chút thế lực, tại hạ nguyện làm đầy tớ cho người ra roi, cái khác thì chưa dám nói. Riêng tin tức về Thi Ma ở nơi đây ta sẽ ém nhẹm đi, người có thể an tâm ở nơi này tu luyện không sợ bị người quấy rầy."
"Ngươi thật có bản lĩnh che giấu việc này?" Ánh mắt Lâm Hiên lấp lánh mở miệng.
"Không sai, Thi Ma ẩn cư ở đây chính là vì trùng kích bình cảnh, tiểu nhân chỉ cần giả truyền khẩu dụ của Thi Ma. Nói là hắn đang ở giai đoạn mấu chốt đột phá bình cảnh, không muốn bất luận ai quấy nhiễu. Trong vòng mấy năm đương nhiên Ninh gia sẽ không dám đến đây" Tròng mắt của bào xám tu sĩ xoay chuyển lấy lòng mở miệng.
"Ừm, nói như vậy cũng có lý." Lâm Hiên gật đầu, tuy không sợ thế lực Ninh gia nhưng chắn cũng không muốn thêm phải phiền toái làm gì.
"Tha cho ngươi một mạng cũng được, nhưng ta phải hạ Cấm chế trên người ngươi."
"Đương nhiên, tại hạ bằng lòng tiếp nhận cấm thần thuật, cả đời nhận người làm chủ." Đối với kết cục của mình, bào xám tu sĩ không chút nào bất ngờ, chủ động biểu hiện lòng thành của mình.
"Cấm thần thuật ư, chưa đủ..." Lâm Hiên lắc đầu, trên mặt lộ một chút châm chọc.
"A?" bào xám tu sĩ giương mắt mà nhìn, hắn đã bằng lòng giao ra một hồn một phách mà đối phương còn cho là chưa đủ, nên lại cẩn thận mở miệng : "Thế tiền bối dự định như thế nào?"
"Không có gì, ta muốn thiết hạ chính là Huyết Quang Luyện Hồn thuật lên ngươi."
"Điều này..." sắc mặt bào xám tu sĩ trở nên cực kỳ khó coi. Huyết Quang Luyện Hồn thuật chính là ma đạo thần thông khiến cho những kẻ có tịch phải rục rịch.
Nghe nói một khi bị hạ chú chẳng những là sinh tử mà hành động cùng tâm cơ cũng không thể tồn tại nửa phần bất kính đối với chủ nhân.
Một khi có chút tà niệm, cấm chế sẽ tự khởi phát khiến kẻ bị hạ chú đau khổ đến như bị luyện hồn rút phách. :
Loại tà thuật này có thể nói là cực kỳ ác độc, dùng để khống chế thủ hạ chính là lựa chọn tuyệt hảo.
Áo bào xám tu sĩ trước kia chỉ là từng nghe đồn đại. Tuyệt đối chưa từng ngờ có một ngày chính hắn sẽ phải tự thể nghiệm.
"Thế nào, ngươi không muốn sao?"
"Không, tất cả đều nghe chủ nhân phân phó" bào xám tu sĩ cắn răng một cái mở miệng.
Chỉ cần hắn toàn tâm toàn ý nhận người này là chủ, không tồn tại chút nào phản loạn thì bị hạ cấm chế nào cũng không quan trọng.
"Được" Lâm Hiên gật đầu, tay trái phất một cái, một luồng ma vụ tối đen như mực cuồn cuộn tuôn ra, bào xám tu sĩ thấy thế thì khóe miệng run rẩy nhưng vẫn khoanh tay bất động.
"Như vậy là tốt, chỉ có kẻ hiểu chuyện và ngoan ngoãn mới có thể sống lâu."
Vẻ mặt Lâm Hiên lộ chút tán thành, theo sau môi hé mở lẩm nhẩm đọc pháp chú tối ngữ, hai tay không ngừng bắt pháp ấn, ma vụ sương mù một trận cuồn cuộn biến hóa ra một Quỷ diện mặt mũi hung dữ cỡ nắm tay nhìn qua khiến người toàn thân ngứa ngáy.
Theo sau Lâm Hiên hé miệng phun ra một sợi kiếm khí nhỏ như sợi tơ, lướt qua cắt một vết xước trên tay trái của hắn.
Một giọt tinh huyết đỏ tươi xuất hiện ở không trung sau đó liền bị Quỷ diện tham lam chiếm đoạt.
"Đi!"
Vẻ mặt Lâm Hiên lành lạnh chỉ vào, trong hốc mắt của Quỷ diện lóe lên tia sáng đỏ như máu, vù một cái đã bay đến lặn vào trong trán bào xám tu sĩ. Chỉ thấy trên mặt hắn thoáng lộ vẻ đau khổ nhưng rất nhanh đã tan biến.
"Được rồi. Cấm chế đã hạ, từ nay về sau ngươi đã quy thuận ta, chỉ cần trung thành tận tâm bản nhân sẽ không bạc đãi với ngươi."
"Dạ, thuộc hạ cho dù phải xông pha núi đao biển lửa cũng tuyệt không dám làm trái ý chủ nhân mảy may." Tu sĩ bào xám vội vàng biểu thị sự trung thành nói.
"Ừm, ngươi trở về cẩn thận hành sự. Chờ ngày sau có cơ hội ta sẽ đến Ninh gia sẽ nội ứng ngoại hợp, khi đó lập ngươi làm gia chủ cũng không phải là không thể."
Bào xám tu sĩ nghe xong sự uể oải trên mặt tan biến, bây giờ hắn chỉ là nội đường trưởng lão. Nếu có cơ hội ngồi lên ghế gia chủ thì trả giá ngày hôm nay cũng đáng.
"Được rồi, ngươi đi đi!"
Bào xám tu sĩ thi lễ một cái rồi hóa thành một đạo độn quang bắn nhanh hướng ngoài đầm lầy.
Nhìn thân ảnh của hắn tan biến, trong đầu Lâm Hiên vẫn không ngừng tính toán, thu vào hắn là tôi là Lâm Hiên cũng đã suy nghĩ cặn kẽ.
Thứ nhất, quả thật có thể miễn trừ không ít phiền toái.
Thứ hai, ngày sau nếu thuận lợi lập người này là Ninh gia chủ, trong tay hắn nắm chắc một thế lực không nhỏ.
Ở Tu Tiên giới thì người cô độc cũng có nhiều bất tiện.
Cái khác không nói, chỉ là tin tức đã bế tắc rất nhiều, nếu có thủ hạ ngày sau cần tài liệu cũng tiết kiệm được rất nhiều thời gian đi thu thập.
Đứng trầm ngâm một lát, Lâm Hiên lắc đầu rồi trở về nơi có kỳ trận tụ thi khí, hắn đưa tay ra vỗ ở trên linh quỷ túi.
Một đạo lục quang từ bên trong bay ra xoay quanh rồi rơi xuống trước mặt.
Đây là một khối luyện thi cường tráng, thân cao gần hai thước khuôn mặt khô héo, thi lông trên cánh tay rậm rì dài hơn một tấc, mười ngón tay giống như móc sắt.
Chỉ cặp mắt của hắn lại không chút thần thái, hồn phách sớm đã tan thành mây khói, chỉ còn lại là một khối thi thể.
Chính là Thiên Niên Thi Vương!
Lâm Hiên phát ra thần thức quan sát một phen. Sau đó hắn bố trí một loạt trận pháp tinh xảo rồi đem Thi Vương ở trong này chờ chậm rãi hấp thu thi khí. Thời khắc sau bốn chính ngày chính là lúc tốt nhất để dung hợp.
Nhưng trước tiên cần đem thần thức của Thi anh xóa đi. Quá trình này rất nguy hiểm, làm không tốt sẽ có bị khả năng cắn trả, khi trước Lâm Hiên ra sức củng cố ma anh một phần để làm việc này.
Trở về động phủ, Lâm Hiên đưa tay ra vỗ trên túi trữ vật, lấy ra một cái hộp ngọc dán có mấy tấm phù triện, bên trong này có phong ấn quái vật Thi anh mà hắn đã hao tổn không ít tâm lực mới bắt được.
Lúc này vẻ mặt Lâm Hiên trở nên ngưng trọng bấm tay, nắp hộp kêu bộp một tiếng, vừa mở thì một đạo độn quang màu xám trắng từ bên trong bay ra.
"Còn muốn chạy?" Khóe miệng Lâm Hiên lộ ra chút nhạo báng, tay áo bào phất một cái. Một Cự thủ màu xanh xuất hiện, năm ngón tay như móc câu ra sức chụp tới.
Thanh quang chớp động đã đem thi anh nắm ở trong tay, tiểu quái vật không ngừng vùng vẫy nhưng qua hơn mấy năm giam cầm, pháp lực của nó đã suy yếu vô cùng, với tu vị của Lâm Hiên bây giờ, nó nào có thể dãy dụa được.
Hai tay Lâm Hiên hợp lai, bên ngoài cự thủ màu xanh đột nhiên hung mãnh bốc lên một tầng ma hỏa màu xanh biếc. Ngắn ngủi trong chớp mắt Thi anh đã ăn không ít đau đớn, trong không khí bắt đầu truyền ra mùi khét thối cùng với những tiếng xèn xẹt.
Trên mặt của Thi anh cuối cùng lộ ra vẻ sợ hãi.
"Xú tiểu tử, rốt cuộc là ngươi muốn như thế nào?" Đây cũng là lão quái vật sống mấy trăm vạn năm. Mặc dù thân ở tuyệt địa nhưng vẫn còn rất cứng đầu cứng cổ.
"Không có gì, ta muốn chỉ cho đạo hữu một con đường sáng." Lâm Hiên lạnh nhạt mở miệng.
"Đường sáng?" Thi anh chớp mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ cảnh giác.
"Không sai, chắc hẳn đạo hữu cũng không bằng lòng bị giam cầm như vậy. Nếu ngươi bằng lòng nhận ta làm chủ, ta nhất định trả lại tự do cho ngươi." Âm thanh Lâm Hiên tràn đầy sự hấp dẫn.
"Nhận chủ, chẳng lẽ ngươi muốn hạ cấm thần thuật đối với lão phu?"
"Cấm thần thuật?" khóe miệng Lâm Hiên lộ chút châm chọc: "Đạo hữu nói đùa, bản thể ngươi là Thi anh thì cấm thần thuật có được bao nhiêu tác dụng, Muốn ta trả lại tự do, các hạ nhất định phải nuốt hạt đan dược này."
Lâm Hiên nói tới đây lật tay trái một cái, một viên đan dược khá nhỏ hiện ra trong bàn tay .
"Đan dược?" Thi anh ngẩn ngơ, trên mặt lộ ra chút bất ngờ "Ngươi đã động tay chân cái gì vào trong này, tính lừa gạt lão phu sao?"
"Đạo hữu quá đa nghi rồi, bên trong chỉ là có vài hạt trứng phệ thi trùng mà thôi, chỉ cần các hạ không sinh ý bội phản, tự nhiên vĩnh viễn trứng sẽ không nở."
"Điều này..."
Trên mặt Thi anh lộ vẻ do dự, sắc mặt biến đổi không ngừng. Hiển nhiên việc này khiến nó khó mà lựa chọn.
Lâm Hiên cũng không hề thúc giục, lẳng lặng chờ ở một bên. Thời gian chầm chậm trôi qua đủ một tuần trà, đột nhiên thi anh cắn răng một cái nói: "Được, lão phu đáp ứng điều này."
"Ừm, rất tốt, đạo hữu đã lựa chọn sáng suốt."
Chỉ thấy Lâm Hiên bấm tay bắn ra, hạt đan dược biến thành một đường vòng cung đẹp đẽ bay tới, thi anh mở miệng đem nuốt vào bụng.
Lâm Hiên thấy thế thì lộ ra vẻ hài lòng, còn vẻ mặt thi anh dường như uể oải.
Nhưng chỉ là mặt ngoài thôi. Tiểu tử này muốn kiềm chế nó sao. Hừ hừ, nào có dễ dàng như vậy? Phệ thi trùng đối phó luyện thi tất nhiên có ích nhưng nó nào có sợ.
Tiểu tử này đúng là quá ngây thơ rồi, chờ khi nó khôi phục pháp lực, lại tận dụng đúng thời cơ mới nghĩ biện pháp cướp lấy thân thể của hắn.
Cuối cùng hươu chết về tay ai còn chưa biết.
Trong lòng Thi anh đang dâng đầy sự ác độc, đương nhiên biểu hiện ra lại vô cùng cung kính. Nó đang muốn mở miệng nói cái gì đó thì đột nhiên trên người xuất hiện vô số những vết đen nhỏ.
Thi anh chỉ kịp kêu á một tiếng rồi té lăn trên đất. khuôn mặt vặn vẹo dường như rất thống khổ.
"… Đáng ghét, rốt cuộc ngươi đã cho lão phu ăn cái gì, ta đã bằng lòng nhận ngươi làm chủ. Vì sao ngươi còn muốn gia hại ta?" Thi anh vừa lăn lộn vừa cực kỳ giận dữ mở miệng.
"Hừ, nhận chủ, ngươi cho Lâm mỗ ngây thơ chắc?" Trên mặt Lâm Hiên nhìn không ra hỉ nộ: "Chỉ là phệ thi trùng, làm sao giam cầm được các hạ đây?"
"Ngươi...vậy tại sao còn phải gạt ta chiếm phục?" Thi anh hít một hơi lạnh, thanh âm đã tràn đầy sợ hãi.
"Không có gì, các hạ tính là giả vờ phục tùng, muốn ngày sau sẽ tìm cơ hội phản phệ phải không?"
…
"Các hạ là loại lão quái vật sống không biết bao nhiêu năm. Sao lại cam tâm làm nô bộc cho người khác, đề phòng ngươi cắn trả, xóa đi linh trí của ngươi là an toàn nhất "
"Ngươi, ngươi...." Thi anh nghe xong lời này cảm thấy sợ hãi, nhất thời á khẩu.
Tay áo Lâm Hiên phất một cái đem một luồng ma vụ cuồn cuộn tuôn ra, biến ảo thành mấy con tiểu xà dài chừng nửa tấc hình dáng cực kỳ dữ tợn.
"Đi!"
Mấy con ma xà ngay lập tức chia ra, cắn trên mặt cùng tứ chi của Thi anh.
Lâm Hiên hành sự luôn luôn cẩn trọng, đương nhiên đã đoán được ý nghĩ của Thi anh, đời nào hắn lại chịu lưu lại cho mình một mối họa như thế. Viên đan dược kia không phải phệ thi trùng mà là hóa hồn đan.
Tên như ý nghĩa, dược này có thể phá hỏng ba hồn bảy phách, đối với thần thức cũng có hiệu quả tương trợ,
Lúc này Lâm Hiên mới ung dung thi pháp, xác suất thành công tự nhiên tăng rất cao.
"Xú tiểu tử, lão phu liều mạng cùng ngươi!"
"Hừ, các hạ nghĩ là còn có cơ hội đó sao?" Hai tay Lâm Hiên bấm tay niệm pháp chú, năm con ma xà vẹn vẹo đem nó trói lại như bánh tét.
Theo sau Lâm Hiên không ngừng biến đổi pháp quyết, trong miệng thốt ra pháp chú khó hiểu.
......
Toàn bộ quá trình dài mấy ngày, sau hai ngày một đêm sau khi Lâm Hiên mới rời khỏi phòng luyện công.
Hiện tại đã thành công xóa đi linh trí của Thi anh. Bây giờ chỉ cần chờ bảy bảy bốn chín ngày, thể xác Thi Vương hấp thu đủ thi khí là có thể bắt đầu dung hợp.
Vừa nghĩ tới sở hữu luyện thi Nguyên Anh kỳ. Với tâm cơ của Lâm Hiên mà trên mặt cũng lộ vẻ hưng phấn.
Hắn về tĩnh thất rơi vào một giấc ngủ. Sáng hôm sau mới đi qua một gian thạch thất khác.
Nơi đó là chỗ Nguyệt Nhi thanh tu, Bên trong cũng không lớn nhưng bố trí tinh xảo trang nhã, thích chưng diện là thiên tính của nữ nhi, dù tu tiên giả cũng không có thể ngoại lệ.
Trên vách tường có nạm dạ minh châu phát ra anh sáng nhàn nhạt, Nguyệt Nhi thì đang nhắm mắt ngồi tĩnh tọa ở chính giữa một cái đài hàn ngọc. Lúc này trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng đầy vẻ ngưng trọng.
Lâm Hiên chậm rãi đem thần thức phát ra quan sát tu vị của nàng. So với một năm trước đã nhảy vọt đến Ngưng Đan trung kỳ đỉnh phong.
Toàn thân nàng cuồn cuộn ma khí, hiển nhiên Nguyệt Nhi đang đến thời khắc mấu chốt trùng kích bình cảnh.