Lâm Hiên vươn tay ra vỗ vào sau ót, trong lòng bàn tay đã có thêm một đôi ngân hoàn chói mắt, chỉ thấy ngân quang lóe lên phát ra một vầng sáng bao phủ hắn lại. Nhiếp hồn thuật lập tức bị cắt đứt.
Nhiếp hồn thuật này có lẽ đối phó được tu tiên giả Ngưng Đan kỳ nhưng thần thức của Lâm Hiên vốn cường đại hơn cả lão quái Nguyên Anh sơ kỳ.
Trong mắt lóe lên một tia châm biếm, pháp lực lưu chuyển toàn thân vào Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn khẽ quát một tiếng: "Phá"
Từ ngân hoàn phát ra một tia sáng chói mắt bắn thẳng vào lệnh phù, theo một tiếng nổ lớn, lệnh phù đã biến thành tro bụi. - .
........
Cùng lúc đó ở tổng đàn Ma U Môn tại Vụ Thương sơn.
Trong một động phủ rộng lớn một nho sinh khoảng tam tuần vận bạch y đang khoanh chân ngồi, người này chính là tông chủ Ma U Môn. Bên dưới người hắn là một trận pháp cực kỳ phức tạp, trên đỉnh đầu hắn có mười hai tiểu thú do tinh thiết tạo thành. Mỗi một con đều có hình thù khác nhau, hai mắt chiếu ra những tia sáng đỏ rực trông rất quỷ dị.
Lúc này vẻ mặt nho sinh bào trắng có chút ngưng trọng, hai tay không ngừng điều động biến hóa trận pháp, giống như đang tiến hành một nghi thức phức tạp nào đó đến giai đoạn vô cùng quan trọng.
Lúc này những tiểu thú há miệng phun ra những điểm sáng đủ màu sắc. Nho sinh bào trắng đang há miệng hút chúng vào trong cơ thể. Mà khí thế của hắn cũng trở nên càng lúc càng mạnh.
Một lúc sau nho sinh từ từ mở mắt ra, ở trong đáy mắt mơ hồ lộ ra một tia vui mừng. Phương pháp ghi lại trong cổ tịch quả nhiên có hiệu quả.
Hắn giơ hai tay lên đang muốn biến đổi pháp quyết. Đột nhiên đúng lúc này một con trong mười hai tiểu thú vỡ vụn ra.
Oành!
Dị biến phát sinh khiến nho sinh biến sắc, trận pháp bên dưới hắn lóe lên mấy lần hình như đang bị ảnh hưởng.
Phụt...
Chỉ thấy nho sinh phun ra một ngụm máu huyết, thân hình run rẩy không ngừng được từ trên đài cao ngã xuống, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Cánh cửa đá bên ngoài chợt mở ra, một lão giả tóc đỏ đi vào thấy thế rất kinh hãi, vội vàng nâng nho sinh dậy nói: "Môn chủ, người cảm thấy thế nào, có gì đáng ngại không?"
"Ta vẫn ổn" Nho sinh thở dài một tiếng lẳng lặng nói: "Chỉ tiếc mấy chục năm tâm huyết bị hủy trong giây lát. Lần trùng kích Nguyên Anh hậu kỳ này chỉ thiếu một chút nữa... "
Lão giả ngẩng đầu nhìn bổn mạng thú đã vỡ tan, vẻ mặt ngây ra kinh ngạc kêu lên: "Sao có thể như vậy, Nhiếp hồn thuật vốn là không có sơ hở, không ngờ lại không thu được hồn phách của một tên".
Vẻ mặt nho sinh cũng rất khó coi, điều này cũng khiến hắn rất khó hiểu. Phương pháp lợi dụng hồn phách của tu sĩ để trùng kích bình cảnh là bí mật của Ma U Môn. Điều kiện tiến hành cực kỳ hà khắc. Lần này hắn đã chuẩn bị hơn trăm năm vốn không có sơ hở gì, không ngờ lúc tối quan trọng lại xảy ra chuyện.
Rốt cuộc là sai lầm ở đâu. Mười hai tấm lệnh phù trưởng lão này thông qua phương pháp đấu giá bán đi. Những người mua được bọn họ cũng đã tính toán cẩn thận.
Không thể thu hồn phách về chỉ có một khả năng. Có một tu sĩ nắm giữ lệnh phù chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã kết anh thành công.
Nghĩ đến đây nho sinh ở nụ cười khổ, ý trời đã như vậy hắn còn gì để nói nữa.
.........
Cùng lúc này trong động phủ của Lâm Hiên tại Lôi Âm sơn.
Nhìn lệnh phù đã vỡ vụn ngay trước mắt, vẻ mặt Lâm Hiên khá ngưng trọng. Vừa nãy đúng là quá nguy hiểm. Nếu không phải hắn đã luyện thành Ma Anh, hồn phách có thể giữ được hay không cũng khó nói.
Thù này hắn đương nhiên sẽ nhớ kỹ.
Chẳng qua Lâm Hiên cũng chưa có ý báo cừu bây giờ. Ma U Môn chính là đại thế lực Toàn Không Đảo, cao thủ như mây thực lực vượt xa Ninh gia.
Nước sông không phạm nước giếng nhưng nếu người phạm ta, ta nhất định phải đồ sát cả nhà hắn.
Trong lòng Lâm Hiên dang dấy lên một ý nghĩ ác độc, đột nhiên như cảm thấy điều gì đó, hắn vung tay lên, một cơn cuồng phong cuốn mảnh vụn trên mặt đất biến mất không còn.
Bên ngoài sương mù cuồn cuộn, cấm chế bên ngoài động phủ tạm khai mở, một đạo độn quang màu đỏ nhanh chóng bay vào.
Vầng sáng thu lại lộ ra một nữ tử xinh đẹp, niên kỷ không quá trẻ nhưng thân hình thành thục quyến rũ rung động lòng người.
Chính là Ninh Tam phu nhân.
"Tham kiến trưởng lão"
Nữ tử nhìn thoáng qua Lâm Hiên, cười nhẹ khẽ uốn tấm lưng mềm mại.
"Được rồi" Lâm Hiên mặt không đổi sắc phất tay, cũng chưa hỏi đối phương đến làm gì.
Khống chế Ninh gia đã được hơn năm, mặc dù ở trong động bế quan tu luyện nhưng hắn cũng thầm quan tâm đến nội tình của Ninh gia.
Ninh Tam phu nhân đúng là một nhân vật thủ lĩnh của gia tộc. Nữ tử này tu vị không kém, hơn nữa tâm cơ rất sâu xa, vô sự ắt không lên tam bảo điện. Hôm nay đến đây nhất định là có chuyện quan trọng.
"Khởi bẩm trưởng lão, địa mạch chi hỏa theo lời người nói đã có tin tức" Tam phu nhân cười cười mở miệng nói.
"Ồ? " Lâm Hiên nghe thấy thế trong mắt lóe ra tia sáng mừng rỡ nói: "Mau nói nghe xem"
"Không biết trưởng lão đã nghe đến Liệt Dương môn chưa? " Tam phu nhân lại hé đôi môi mọng.
"Đương nhiên" Lâm Hiên nhíu mày. Liệt Dương môn là một trong cửu đại thế lực ở Vân Hải thanh thế rất hiển hách, dù là đám tán tu cấp thấp nhất nghe tới cũng như sét đánh bên tai.
Môn phái này truyền thừa vạn năm, từ danh có thể đoán được môn phái này am hiểu công pháp thuộc tính hỏa vô cùng bá đạo. Địa điểm tổng đàn môn phái tại một linh mạch hỏa thuộc tính, có hỏa tài nguyên vô cùng mạnh mẽ.
Điều kiện luyện chế Thiên Trần đan vô cùng hà khắc. Ở Linh Dược Sơn là do cổ tu sĩ bố trí một cấm đoạn đại trận kỳ diệu mới tụ hỏa nhiệt nơi đây tới mức khủng khiếp. Linh mạch của Liệt Dương môn dù cũng khá tốt nhưng vốn không thỏa mãn điều kiện này.
Lâm Hiên mặc dù có nghi vấn trong lòng nhưng hắn tin tưởng Ninh Tam phu nhân hành sự cẩn trọng nên lẳng lặng đợi đối phương nói tiếp.
Ninh Tam phu nhân vén mấy sợi tóc mai, đôi môi anh đào tiếp tục hé mở phun châu nhả ngọc.
"Trưởng lão, chuyện là như thế này, thuộc hạ có một tên đệ tử ra ngoài ngẫu nhiên kết giao với mấy tu sĩ Liệt Dương môn, từ miệng đối phương biết được một tin tức... "
"Trực tiếp nói vào trọng tâm cho ta" Lâm Hiên nhướng mày có chút không kiên nhẫn mở miệng.
"Vâng" Dẫm phải cái gai nhọn nhưng trên mặt Tam phu nhân không chút bất mãn ngược lại càng thêm cung kính:
"Không lâu trước đây Liệt Dương môn tìm được một Hỏa linh chi mạch phẩm chất rất cao. Nghe nói là có thượng cổ Kỳ Lân từng sống ở nơi đó"
"Cái gì? "
Với tâm tư của Lâm Hiên nghe mà cũng không khỏi rúng động. Thượng cổ Kỳ Lân cũng rất khó gặp ở thời kỳ Man Hoang, hôm nay sớm đã tuyệt tích.
Vốn là hỏa linh thú, nơi Kỳ Lân sống nhất định có địa mạch chi hỏa cực cao, nếu tin tức này là thật thì rất có thể luyện chế được Thiên Trần Đan.
Đương nhiên cũng có phiền phức, Liệt Dương môn không phải môn phái nhỏ. Muốn lẻn vào cũng không phải chuyện dễ.
Loại thế lực này chỉ riêng lão quái Nguyên Anh kỳ cũng có đến chục mạng, thậm chí còn có tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ. Với thần thông của hắn bây giờ một khi bị phát hiện thì vô cùng nguy hiểm cỡ.
Nghĩ đến đây Lâm Hiên hơi chột dạ. Nhưng cho dù nguy hiểm và khó khăn hơn nữa, hắn cũng phải thử một lần.
Suy nghĩ thật nhanh, trên miệng Lâm Hiên lộ vẻ tươi cười: "Ninh tam, thật vất vả cho ngươi"
"Trưởng lão đâu cần khách khí. Có thể tận tâm cho người chính là vinh hạnh cùng nghĩa vụ của thuộc hạ"
"Ừm, nhưng bản trưởng lão chấp chưởng Ninh gia nhất định thưởng phạt phân minh. Bình đan dược này ngươi cầm lấy đi".
Lâm Hiên nói xong phất tay áo bắn ra một bình ngọc tinh xảo.
Tam phu nhân vội vàng cung kính nhận lấy, nhưng trong đáy mắt mơ hồ hiện ra một tia thất vọng.
"Thiếu gia, nữ nhân này đúng là có tâm kế" Âm thanh Nguyệt Nhi khe khẽ trong đầu hắn.
"Không sai" Lâm Hiên gật đầu nói: "Ả cũng không phải muốn lấy phần thưởng nhỏ này. Từ sau khi ta tiếp chưởng Ninh gia, ả đã mấy lần muốn mượn ta làm chỗ dựa. Xem ra ả vẫn còn dã tâm với ghế gia chủ"
Lâm Hiên mặc dù nhìn một cái là thấy rõ ý đồ của Tam phu nhân nhưng chỉ cần trung thành với hắn, ai làm gia chủ cũng được.
Đương nhiên hiện tại sự lựa chọn tốt nhất vẫn là Ninh Vạn Sơn. Với Huyết Quang Luyện Hồn Thuật hắn trung thành tuyệt đối. Lâm Hiên không hy vọng có thêm phiền phức.
Đương nhiên lần này tìm được địa mạch chi hỏa, công lao của Ninh Tam phu nhân không phải nhỏ. Lâm Hiên mỉm cười nói:
"Ngươi đã là tu tiên giả Ngưng Đan hậu kỳ, bình đan dược này rất có lợi cho ngươi. Hãy xem đi"
Nghe Lâm Hiên nói như vậy trong mắt hồng y mỹ phụ lóe lên một tia suy nghĩ, đem nắp bình mở đổ ra mấy viên đan dược đỏ tươi.
Vừa nhìn thấy vẻ mặt thị liền trở nên ngây như phỗng, sau đó là mừng rỡ như điên: "Đa tạ trưởng lão ban cho". Nguyên Dương đan này chính là thượng phẩm có thể đột phá chướng ngại.
Có đan dược này hỗ trợ, không chừng có thể tiến đến Ngưng Đan kỳ đỉnh phong. Tia ủ rũ trong mắt tan biến, hồng y mỹ phụ cung kính bái tạ mấy cái rồi mới rời đi.
"Thiếu gia, người thật sự muốn đi Liệt Dương môn sao? " Ánh sáng lóe lên, một nữ tử xinh đẹp hiện ra trước mặt.
Lâm Hiên gật đầu. Chuyến đi này mặc dù nguy hiểm nhưng cứ tiếp tục ở đây cũng không phải là chủ ý tốt.
"Chẳng qua phải cẩn thận mới được. Lúc ở Băng Hỏa đảo đã kết thù với mấy lão quái vật Nguyên Anh kỳ. Với tu vị của thiếu gia hôm nay mặc dù không sợ nhưng thế lực như Kiếm U cung cũng không thể coi thường"
"Cái này ta hiểu rõ, khi hành sự sẽ cẩn thận" Lâm Hiên mỉm cười mở miệng nói.
Sau đó hắn phát Truyền âm phù ra kêu mấy vị thủ lĩnh Ninh gia tới, phân phó bọn họ một phen, bố trí thỏa đáng một số việc.
Sáng hôm sau Lâm Hiên hóa thành một đạo độn quang rời khỏi Lôi Âm sơn.
…
Thất Tinh đảo chính là một đảo cấp bảy duy nhất của Vân Hải tu tiên giới, tự nhiên rất phồn vinh. Mặc dù là đảo nhưng diện tích của nó rộng hơn trăm lần U Châu.
Bên trong có vô số môn phái gia tộc. Trong đó nổi tiếng nhất chính là cửu đại thế lực:
Kiếm U Cung, Vạn Quỷ Hồ, Liệt Dương môn, Tán Linh Tông...
Môn phái nào cũng danh tiếng lẫy lừng truyền thừa ít nhất mấy vạn năm, thậm chí có môn phái từ thời thượng cổ tới đến tận bây giờ.
Các môn phái này chỉ riêng lão quái Nguyên Anh kỳ cũng cỡ hơn chục người, có lời đồn còn có đại tu sĩ Nguyên Anh kỳ đỉnh phong.
Thậm chí Thất tinh đảo này còn xuất hiện cảnh giới cao nhất tại Nhân Giới chính lão quái vật Ly Hợp Kỳ. Đương nhiên đây chỉ là lời đồn. Ngay cả trong đám tán tu cũng rất nhiều cao thủ ngọa hổ tàng long.
Cho nên ở Thất Tinh Đảo này tu sĩ Nguyên Anh kỳ dù vẫn khiến người ta kính sợ nhưng khi hành sự cũng phải kiêng nể hơn những nơi khác.
Lúc này Lâm Hiên ở trong một phường thị lớn của Toàn Không Đảo. Dưới chân là một trận pháp vô cùng phức tạp có thể trực tiếp truyền tống đến Thất Tinh Đảo. Bên cạnh có mấy gã Ngưng Đan sơ kỳ đứng hộ trận.
Mỗi lần truyền tống giá cũng không rẻ, mất bảy ngàn tinh thạch. Một tu sĩ Ngưng Đan kỳ bình thường sử dụng cũng vô cùng đau lòng.
Lâm Hiên trực tiếp lấy túi trong trữ vật ra, ném cho tên chấp chưởng ở đây, Sau đó nhận lấy Truyền tống phù trong tay hắn.
Ánh sáng chói mắt lóe lên, thân ảnh Lâm Hiên đã biến mất.
***
Tại Thạch Hổ thành.
Đây là một thị trấn nhỏ ở phía nam Thất Tinh Đảo, phàm nhân có khoảng mười vạn.
Ở gần trấn này là Thạch Hổ Sơn kéo dài hơn mười dặm. Trên núi có một linh mạch không tồi. Vì thế tự nhiên có tu tiên giả đến đây cư ngụ, thậm chí vì cướp đoạt linh mạch nên đã diễn ra tranh giành. Cuối cùng có một đôi đạo lữ giành chiến thắng khai tông lập phái ở đây.
Thạch Hổ Viện thuộc Nho môn chẳng qua không có gì được người để ý, ở Thất Tinh Đảo chỉ được coi là lưu phái cấp bốn cấp năm.
Nơi này vốn xa xôi ít liên hệ với ngoại giới. Nên Thạch Hổ Viện mặc dù là môn phái nhỏ bé nhưng cuộc sống cũng rất tiêu diêu tự tại.
Nho môn vốn không thu nhận nữ đệ tử. Chẳng qua phàm nhân nơi đây số lượng không nhiều, người có linh căn càng hiếm hơn. Vì để môn phái có thể truyền thừa về sau đành phải phá vỡ quy tắc trên. Trải qua gần ngàn năm phát triển, đã chia ra làm thượng hạ nhị viện.
Nữ đệ tử ở trong Hạ viện nhân số có khoảng mấy trăm. Viện chủ là một nữ tu sĩ Ngưng Đan kỳ.
Thất Tinh Đảo quả nhiên khác biệt. Luận thực lực Thạch Hồ Viên đã tương đương với môn phái cấp hai ở tu tiên giới U Châu.
"Sư tỷ, mới sớm như vậy tỷ kéo ta ra đây làm gì"
Trong rừng truyền ra âm thanh dễ nghe của một nữ tử nhưng trong giọng có chút bất mãn.
"Sư muội, chúng ta tương giao nhiều năm như vậy tỷ tỷ đã bao giờ có ý gia hại ngươi chưa. Gọi ngươi ra đương nhiên là có chuyện tốt" Thanh âm của một nữ nữ khác truyền vào trong tai, trong giọng nói mang theo vẻ trấn an.
"Nhưng nếu không luyện công buổi sáng, nếu bị sư phụ phát hiện ít nhất cũng phải diện bích nửa tuần trăng."Giọng nói kia lại có vẻ sợ hãi.
Nơi này là hậu sơn của Thạch Hổ Viện, hai nữ tử mặc váy dài đang chậm rãi bước trên con đường nhỏ trong rừng, cả hai chỉ khoảng mười tám mười chín.
Một nữ tử có dáng cao gầy vận chiếc váy màu hồng nhạt. Còn nữ tử vận chiếc váy màu xanh lục thì nhỏ nhắn xinh xắn hơn nhiều.
"Sư tỷ đừng úp úp mở mở nữa, gọi ta ra đây là có chuyện gì? " lục y nữ tử nhướng mày khá bất mãn nói.
"Được, vốn định làm cho ngươi kinh ngạc nhưng bây giờ ta nói. Sư muội, ta phát hiện một gốc nhân sâm"
"Nhân sâm" Lục y nữ tử nghe xong không khỏi kinh ngạc nói: "Sư tỷ, tỷ đang nói giỡn à. Nhân sâm có gì đặc biệt chứ. Đến thế tục vào các dược tiệm là có thể mua được. Bởi vì cái này mà tỷ bảo ta chậm trễ cả buổi sáng. Tỷ cũng biết tu tiên giả trong nho môn chúng ta xem thư tịch mỗi ngày là rất quan trọng"
Trên mặt hồng y thiếu nữ cũng lộ ra chút tức giận: " Nha đầu nhà ngươi đúng là hay khẩn trương. Nhân sâm của phàm nhân tự nhiên không có gì đáng chú ý. Nhưng nếu là nhân sâm đã sáu bảy trăm năm thì sao? "
"Sáu bảy trăm năm? " lục y thiếu nữ nghe xong mắt ngọc lưu chuyển lập tức cười hì hì nói: "Tỷ tỷ, xin lỗi là ta hiểu lầm tỷ. Nhân sâm sáu bảy trăm năm thì có thể bán không ít tinh thạch"
"Đúng vậy"
"Nếu thế vì sao sư tỷ không tự mình hái mà còn gọi tiểu muội tới. Có chuyện gì khó xử sao? "
Đôi mắt ngọc của lục y thiếu nữ lại đảo đảo mở miệng hỏi.
"Ưm, nha đầu ngươi đúng là thông tuệ, vừa đoán đã trúng. Vốn là có yêu thú bảo vệ nhân sâm đó" hồng y thiếu nữ thở dài một tiếng chậm rãi nói: "Là một con Độc giác mãng xà"
"Độc giác mãng xà? " Lục y thiếu nữ nhất thời có chút ngưng trọng: "Đó không phải yêu thú cấp một sao?"
"Lo cái gì, nếu một địch một chúng ta đương nhiên không phải đối thủ. Nhưng hai tỷ muội ta hợp sức thì nắm chắc phần thắng"
"Ừ, tỷ nói cũng đúng" Lục y thiếu nữ gật đầu, vẻ chán nản lập tức mất sạch.
Đối với tu tiên giả cấp thấp như hai người, thường ngày được phát tinh thạch không đáng là bao. Có được linh thảo như vậy đem đến phường thị có thể đổi lấy một khoản kha khá. Chuyện như vậy bỏ xem thư tịch một buổi sáng hiển nhiên không đáng gì.
Nghĩ vậy hai người nhanh chóng thi triển Khinh thân thuật chạy nhanh tới.
Củ nhân sâm nhiều năm như vậy mà không bị tu tiên giả khác phát hiện tự nhiên mọc ở nơi rất bí ẩn. Mất gần nửa canh giờ hai thiếu nữ mới tới nơi.
Nơi này khắp chốn đều là dây bụi gai, cũng may hai nàng đều là tu tiên giả, nếu không cao thủ võ lâm thế tục cũng không thể xông vào được nơi này.
"Sư muội nhìn thấy không, nhân sâm sinh trưởng ở trên tảng đá kia"
Hồng y thiếu nữ dừng lại hưng phấn chỉ về phía trước.
"Ưm nhưng bên cạnh còn có một huyệt động, chắc là sào huyệt của Độc Giác mãng xà"
Thiếu nữ lục y gật đầu vẻ mặt có chút không thoải mái. Yêu khí ở đây bắt đầu nồng nặc hơn. Chẳng lẽ con Mãng xà đó bắt đầu tiến giai?
Điều này có chút không ổn nhưng bảo vật ở ngay trước mắt, không lý nửa đường rút lui. Hai nàng nhìn nhau cùng đem linh khí của mình tế ra
Một thanh bảo kiếm cùng một thanh thước ngọc nhưng từ linh khí dao động chẳng qua cũng là hạ cấp. Vẻ mặt hai người trở nên ngưng trọng, đôi môi anh đào hé mở bắt đầu lẩm nhẩm đọc pháp chú.
Nhưng đúng lúc này lại xảy ra biến hóa. Chỉ thấy trên đỉnh đầu hai nàng khoảng bảy tám trượng truyền đến tiếng đì đùng như sấm dậy lại giống như thiên mã tung vó. Tiếp theo trên bầu trời xuất hiện một trận pháp vô cùng phức tạp.
Sau đó cuồng phong kèm vô số tia chớp to cỡ cánh tay hài nhi xẹt ngang qua, các thân cây đánh trúng đều bốc cháy. Uy lực khiến người ta kinh hãi.
"Đây là cái gì? " Hai thiếu nữ thấy thế mở to đôi mắt đẹp, thấy tia chớp như muốn lao về phía mình vội vàng lui ra sau thao túng linh khí bảo vệ bản thân.
Cũng may hiện tượng này kéo dài không lâu, sau đó hào quang lóe lên trong trận pháp hiện ra một thiếu niên có khuôn mặt bình thường. Nhưng trên cơ thể hắn có một vòng bảo hộ với ít nhất ba loại màu sắc khác nhau. Mỗi một tầng đều rất dày, chớp lên không ngừng khiến người không dám nhìn thẳng.
Hai thiếu nữ mặc dù là tu vị rất thấp nhưng không phải không có kiến thức. Thiếu niên này có thanh thế kinh người như vậy hiển nhiên không phải tu tiên giả cấp thấp.
Thần thức lướt qua hai nàng càng thêm hoảng sợ, hoàn toàn không nhìn ra tu vị nông sâu của đối phương. Thậm chí ngay cả viện chủ Thạch Hổ Viện cũng không khiến các nàng có cảm giác đáng sợ như vậy. Đối phương là cao thủ Ngưng Đan hậu kỳ?
Trong mắt hai nàng hiện ra vẻ hưng phấn nhưng rất nhanh biến thành lo lắng. Cơ duyên này rất hiếm gặp nhưng là phúc hay là họa cũng khó nói.
Thiếu niên kia thần tình ngưng trọng nhưng sau khi ra khỏi trận pháp thì vẻ mặt cũng thả lỏng ra.
Hắn thở dài một hơi sau đó khẽ phất tay áo lên, ba vòng bảo hộ biến mất không còn.
Song hoàn đang nắm trong tay cũng tiến vào ống tay áo, sau đó thiếu niên mới đưa mắt nhìn xung quanh. Ánh mắt tự nhiên dừng lại trên hai thiếu nữ hắn mở miệng nói:
"Hai vị cô nương, đây là nơi nào?"