Bách Luyện Thành Tiên

"Nơi đây là Thạch Hổ Sơn thuộc Đông Duyên Châu" hồng y thiếu nữ nhanh chóng bái lễ cẩn thận mở miệng nói.
Đối mặt với cao thủ như vậy hai tỷ muội nàng như con kiến hôi không dám thở mạnh.
"Đông Duyên Châu?" thiếu niên nghe xong nhíu mày lại có vẻ nghĩ ngợi, trầm ngâm hỏi:" Đây vẫn thuộc Thất Tinh đảo chứ? "
"Đương nhiên" Hai nàng thiếu nữ gật đầu.
Lúc này Lâm Hiên rốt cuộc cũng nở nụ cười.
Lại nói khi ở phường thị chân núi, trong quá trình truyền tống không ngờ lại xuất hiện sai lầm. Tuy rằng tỷ lệ này cực thấp nhưng nếu ai đã gặp tám chín phần hồn về địa phủ.
Lúc ấy Lâm Hiên cũng sợ đến ba hồn bảy phách như bị rớt ra. Trước kia hắn đã dùng Truyền Tống Trận rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ gặp phải chuyện này.
Đương nhiên Lâm Hiên cũng không khoanh tay chờ chết. Cũng may thần thông của hắn không kém tu sĩ Nguyên Anh kỳ lại hiểu biết ít nhiều về trận pháp, dồn hết pháp lực bản thân hắn mới chuyển nguy thành an. Chẳng qua bị truyền tống đến đâu thì hắn không biết.
Lúc này nghe nói nơi đây vẫn trong phạm vi Thất Tinh đảo, Lâm Hiên thở phào nhẹ nhõm rồi phát ra thần thức đảo qua xung quanh. Nơi đây tu tiên giả khoảng gần ngàn nhưng cao thủ lại hầu như không có mấy. Lợi hại nhất cũng chỉ là Ngưng Đan trung kỳ. Xem ra hắn đã xông vào một gia tộc hoặc tiểu môn phái nào đó.
Lâm Hiên nhìn thoáng qua hai nữ tử: "Đông Duyên Châu hình như ta đã nghe qua. Là phía Nam Thất Tinh đảo?"
"Tiền bối nói đúng" lục y thiếu nữ cẩn thận mở miệng.
"Ừm, gần đây có phường thị nào không? "
"Cái này... " Hai nàng nhìn nhau, một lúc sau hồng y thiếu nữ hé mới mở môi anh đào nói:
"Tiền bối thứ lỗi, tỷ muội chúng ta thân phận thấp kém chưa từng rời khỏi môn phái. Chẳng qua vãn bối có nghe cách đây khoảng bảy trăm dặm có một khu phường thị, không biết là thật hay giả"
Nữ tử này sợ lời đồn sai lầm vị tiền bối này mất công, khi đó nàng không gánh được tội, vội vàng rào trước.
"Ừm... " Lâm Hiên gật đầu: " An tâm dù đúng hay sai ta cũng không trách tội ngươi. Nói vị trí cụ thể"
Nữ tử không dám chậm trễ vội đem địa điểm nói ra. Đôi lông mày Lâm Hiên giãn lại đưa mắt nhìn vào gốc nhân xâm ở phía xa: "Hai ngươi đến nơi hoang dã là vì muốn đào thứ này?"
"Vâng.. " hai nàng gật đầu nhưng cảm thấy đau lòng. Linh thảo rơi vào mắt tiền bối hai nàng tự nhiên không dám tranh đoạt:
"Đây vốn là vật vô chủ, tỷ muội ta không có phúc, mời tiền bối hưởng dụng"
Lâm Hiên nở nụ cười, cũng đã từng là tu sĩ cấp thấp sao lại không biết hai nàng đang nghĩ gì trong lòng. Củ nhân sâm mấy trăm năm ở trong mắt hắn không đáng gì.
"Các ngươi suy nghĩ quá nhiều. Ta không có ý chiếm linh thảo. Chẳng qua có một linh thú cấp hai bảo vệ. Với tu vị của hai ngươi sợ rằng không thể hàng phục nổi" Lâm Hiên nhàn nhạt nói.
"Yêu thú bậc hai?" Nhất thời hai thiếu ngẩn ra trên mặt đều lộ ra vẻ hoảng sợ. Dù cảm thấy yêu khí ở xung quanh quá dày đặc nhưng không ngờ Độc Giác mãng xà đã tiến giai thành công.
Đối đầu yêu thú bậc hai, tám chín phần sẽ mất cái mạng nhỏ này. Trên khuôn mặt xinh đẹp của hai nàng không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi.
"Tiền bối... " lục y phản ứng rất nhanh trên mặt lộ ra vẻ cầu khẩn.
Lâm Hiên không nói nhiều, trực tiếp vươn tay về phía sau các nàng. Ánh sáng lóe lên, trong không trung xuất hiện một Cự trảo màu xanh hung hăng chụp vào vách đá.
Chỉ thấy vách đá cứng rắn dưới thần thông của hắn mềm như đậu hũ, một con Cự mãng dài khoảng mấy trượng, trên trán còn có một chiếc sừng bị túm trong tay.
Hiển nhiên nó chính là yêu thú mới tiếp giai lên cấp hai. Lúc này đang liều mạng giãy dụa. trên mặt Lâm Hiên hiện lên một tia âm lệ, trong lòng vừa động một tia chớp màu xanh to như cánh tay hài nhi bốc lên trong tay.
Mùi thịt nướng theo gió bay ra. Chỉ trong nháy mắt con yêu thú đáng sợ đã hóa thành đồ nhắm quen thuộc. Hai thiếu nữ trợn mắt há mồm không nói được câu nào.
"Được rồi, yêu thú này coi như quà ta tặng hai ngươi"
Lâm Hiên nói xong thân hình lưu chuyển hóa thành một đạo độn quang biến mất ở phía chân trời.
Cự thủ màu xanh kia cũng hóa thành vô số linh lực tán đi trong không khí.
Hắn nói đi là đi khiến hai thiếu nữ rất kinh ngạc. nhưng sau một hồi hai nàng mừng như điên.
Yêu thú đã diệt, nhân sâm mấy trăm năm không khác gì vật trong túi. Hơn nữa còn đạt được Độc Giác mãng xà.
Đó chính là yêu thú bậc hai, mặc dù đã chết nhưng lân giáp, xương cốt cũng bán được hông ít tinh thạch. Vận may này đủ cho hai tỷ muội tu luyện mấy năm, mặc dù biết rõ Lâm Hiên đã đi xa nhưng vẫn quỳ xuống dập đầu hành lễ về phía hắn biến mất.
Lúc này Lâm Hiên đã sớm bay ra ngoài hơn trăm dặm. Hắn vừa bay vừa đàm thoại với Nguyệt Nhi:
"Thiếu gia vừa nãy lúc truyền tống thật là nguy hiểm." Nguyệt Nhi vuốt ngực sợ hãi nói.
"Ừm, cô nói không sai. Lúc ấy ta quá sơ suất, không cẩn thận kiểm tra trận pháp, ăn phải quả đắng lần này sẽ khôn thêm một chút." Lâm Hiên thản nhiên mở miệng.
"Ừm, bây giờ đã đến Thất Tinh đảo thiếu gia có dự tính gì không?"
"Dự tính sao?" Lâm Hiên nhíu mày sau đó trên mặt nhăn nhó cười khổ nói: " Thật lòng mà nói thì chưa có phương pháp khả thi"
"Không có?" Nguyệt Nhi rất kinh ngạc. Trong mắt nàng thiếu gia luôn là người dự mưu trước rồi mới hành sự.
"Thế lực của Liệt Dương môn rất mạnh. Mà nơi hỏa mạch mới phát hiện rất có thể là Kỳ Lân từng sống, như vậy ngoại trừ trưởng lão quan trọng nhất thì e rằng những người khác không thể vào. Nói cách khác tu hành trong hỏa mạch nơi đó đều là lão quái Nguyên Anh kỳ"
Nghe đến đây vẻ mặt Nguyệt Nhi rất khó coi. Nàng vốn định đề nghị thiếu gia dùng Thiên Ma Nghĩ dung thuật lặng lẽ lẻn vào. Nhưng bây giờ xem ra ý tưởng đó như là nằm mộng giữa ban ngày.
Trước mắt nhiều lão quái như vậy, dùng bí thuật đó căn bản là con dao hai lưỡi. Một khi bị phát hiện sợ rằng không có cách nào đào tẩu.
"Vậy như thiếu gia định thế nào? " Nguyệt Nhi nhíu đôi mày thanh tú.
Lâm Hiên mở miệng đang chuẩn bị nói gì đó, đột nhiên một tiếng nổ kinh thiên động địa truyền vào tai. Linh khí ngút trời sau đó một đám mây đen lọt vào tầm mắt.
Phía sau đám mây đen còn có bảy tám đạo độn quang nhanh như điện đuổi sát theo sau.
"Ồ?"
Lâm Hiên có chút kinh ngạc. Đám mây kia trông có chút quen thuộc. Hắn thả ra thần thức quan sát thì lập tức vẻ mặt trở nên cổ quái.
Oan gia ngõ hẹp! không nghĩ đến vừa mới đến Thất Tinh đảo đã gặp lại với Khổ Đại Sư.
Lúc trước khi ở Ngọc Huyền Tông, hắn đã nếm không ít đau khổ từ lão, bị đuổi đến gà bay chó chạy.
Đương nhiên sĩ biệt tam nhật. Với tu vị của Lâm Hiên hiện tại đã không cần phải sợ lão quái vật này.
Lâm Hiên không hy vọng gặp phải lão, có điều tình hình trước khiến hắn hơi kinh ngạc.
Khổ Đại Sư ẩn thân trong mấy đen nhưng rõ ràng trông khá chật vật, hình như bị thương không nhẹ.
Nhưng bảy tám đạo độn quang đuổi theo lão rõ ràng chỉ là tu sĩ Ngưng Đan kỳ. Có lầm hay không. Đối phương dù đông người cũng không thể nào đấu nổi lão quái Nguyên Anh kỳ.
Sắc mặt Lâm Hiên trở nên ngưng trọng, một lần nữa đem thần thức mở rộng phạm vi nhưng không phát hiện có cao thủ ẩn núp.
Lúc này mây đen đã đến rất gần hắn. Lâm Hiên nở nụ cười. Nếu thỏ đã đến gần gốc cây đương nhiên hắn không thể nào bỏ qua.
Lấy ra một bình ngọc rồi đổ ra một viên Ẩn Linh đan nuốt vào. Lâm Hiên bắt đầu thi triển Thiên Ma Hóa Dung Thuật. Trong tiếng bùm bùm hắn biến thành một lão giả gầy gò.
Chỉ thấy hắn giơ tay lên vài đạo kiếm quang màu xanh đã xuất hiện trên đỉnh đầu.
"Đi" Lâm Hiên khẽ quát một tiếng, các kiếm quang tạo thành một đường thẳng như các mũi tên liên thanh bắn về đám mây đen.
Lúc này trong mây đen Khổ Đại Sư kinh hãi. Lão vẫn luôn chú ý tình hình phía sau bỗng nhiên có người cản đường, mặt mày càng thêm khó coi.
Lão thầm oán giận trong lòng, đường đường là tu sĩ Nguyên Anh kỳ lại bị đám tiểu bối ép đến chạy như gà bay vịt chạy. Đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó ức hiếp.
Khổ đại sư hừ một tiếng, tức thì từ trong mấy đen bay ra mấy con ma xà lao vào mấy đạo kiếm quang đang đánh tới.
Bụp bụp...
Hai bên chạm trán. Kiếm quang dễ dàng đánh ma xà tan thành mây khói. Thấy thế ngay cả Lâm Hiên cũng ngạc nhiên. Lão ma đầu này bị thương còn nặng hơn hắn nghĩ.
Lúc này đám mây đen đã đổi hướng bắn nhanh về một phía khác.
Nhưng Lâm Hiên sao có thể cho lão chạy thoát, một vầng sáng xanh lóe lên đã chặn ngay phía trước.
"Vị đạo hữu này, chúng ta không thù không oán, ngươi cần gì phải ngăn cản lão phu"
Trong đám mây đen truyền ra giọng nói khàn khàn bên trong có vài phần nhượng bộ.
Lúc này Khổ Đại Sư đã thấy rõ tướng mạo của lão giả trước mắt. Lão nhớ chưa từng gặp qua, về trang phục cũng không phải là truy binh nên cảm thấy hồ đồ. Chẳng lẽ hôm nay lão thực sự đen đủi, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa?
Người này vô cớ ra tay chẳng lẽ muốn sát nhân đoạt bảo sao? Nhất thời Khổ Đại Sư dở khóc dở cười, sau khi tụ thành Nguyên Anh chỉ có lão cướp người khác. Vậy mà hôm nay...
Thấy đối phương không hề có ý nhường đường, Khổ Đại Sư cắn răng nén thương thế lưu chuyển pháp lực, mây đen cuồn cuộn ma khí càng thêm dày đặc.
Thanh thế rất đáng sợ đáng tiếc Lâm Hiên không đâu để vào mắt!
Thấy đối phương không hề sợ hãi, mây đen nhoáng lên trong nháy mắt biến thành ba đám, bắn thật nhanh về ba hướng. Truyện YY - https://.vn
Huyễn thuật!
Đáng tiếc múa rìu trước cửa Lỗ Ban. Bây giờ đã lão đang bị thương nặng, tu vị giảm mạnh nên với thần thức cường đại của Lâm Hiên có thể nhận ra chân giả không mấy khó khăn.
Toàn thân phát ra ánh sáng xanh, Lâm Hiên trực tiếp đuổi theo đám mây đen bên trái, ngón tay liên tục điểm điểm, trong không trung hiện ra mười mấy khối hỏa cầu to cỡ đầu người ầm ầm bắn đi ngăn chặn đường chạy của đối phương.
"Không thể, sao ngươi có thể nhận ra lão phu? " Khổ Đại Sư vừa sợ vừa giận càng thêm lo lắng.
Mà chút trì hoãn đã khiến bảy tám đạo độn quang phía sau đã đuổi tới. Các vầng sáng thu lại hiện ra mấy nam nữ Ngưng Đan kỳ thân hình cao thấp mập ốm khác nhau, tạo thành hình cánh quạt trong không trung bao vây Khổ Đại Sư vào giữa. Mấy người này thân đầy quỷ khí hiển nhiên là tu sĩ Ma Tông.
"Khổ lão quái, ngươi đã trúng Huyền Quỷ Thần Qua của Lệ sư cô. Sau đó lại bị nếm phải một kích Nghịch Thiên Ấn của Mạc Dung sư bá. Hôm nay đã là nỏ mạnh hết đà, ngoan ngoãn thúc thủ còn giảm được chút đau khổ. Chỉ cần giao bảo vật ra chúng ta sẽ cho ngươi một đường sống."
Tám tu sĩ này do một gã mặt đen cầm đầu, hắn nhìn đám mây đen phía trước từ từ mở miệng.
"Tiểu bối vô năng, ngươi nghĩ lão phu là trẻ lên ba sao. Thả cho ta một con đường sống? Hừ. Đợi khi lão phu chữa thương xong sẽ quay lại tìm các ngươi báo thù thì thế nào? "
Khổ Đại Sư không hổ một đời kiêu hùng, mặc dù đã lúc này thân Du long mắc nơi nước cạn nhưng trên mặt vẫn đầy vẻ tàn nhẫn, chỉ trúng sơ hở của đối phương.
"Lão quái vật, đến nước này mà vẫn còn già mồm. Được rồi, trước mặt chân nhân không nói lời giả. Chỉ cần ngươi giao bảo vật kia ra, chúng ta sẽ không chém tận giết tuyệt. Ít nhất sẽ thả hồn phách ngươi được luân hồi, thế nào?"
Tâm cơ của tu sĩ mặt đen bị Khổ Đại Sư nhìn thấu nhưng không hề xấu hổ còn cười lạnh mở miệng.
Hừ! Hồn phách luân hồi thì có tác dụng rắm chó gì, có trời mới biết kiếp sau đầu thai thành lợn hay thành gà. Cho dù có thể đầu thai làm người có thể bước lên tiên đạo hay không cũng khó nói. Lão đánh giá kẻ địch một chút trong mắt đầy tia oán độc.
Từ đầu đến giờ nhóm tu sĩ kia vẫn chưa thèm nhìn Lâm Hiên, lão giả gầy còm này tu vị mặc dù không kém nhưng lại chỉ có một mình. Bọn họ hiển nhiên không để vào trong mắt. Trước mắt sát diệt Khổ Đại Sư và đoạt bảo vật là chuyện quan trọng nhất.
"Sao, lão quái vật, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa? "
"Tiểu bối, đừng quá kiêu ngạo. Muốn lấy mạng lão phu sợ rằng cũng có vài tên các ngươi nằm xuống"
Thấy không thể chạy trốn, trong mắt Khổ Đại Sư hiện tia tàn độc. Mây đen cuồn cuộn một hồi sau đó tan đi lộ ra thân hình lão quái vật. Chỉ thấy sắc mặt lão trắng xanh đôi môi thâm sì trước kia hiện tái nhợt, trên ngực loang lổ vết máu. Ma khí quanh người mặc dù không ngừng lưu chuyển nhưng lúc mờ lúc tỏ, hiển nhiên pháp lực đang không ổn định. Lão lại đưa ánh mắt tàn độc nhìn sang Lâm Hiên.
Thấy thế Lâm Hiên nhướng mày lùi ra ngoài mấy trượng.
Sắc trời càng lúc càng trở nên âm u. Hàn phong bắt đầu nổi lên.
Chợt Khổ Đại Sư ngẩng đầu lên, từ trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ như dã thú. Khuôn mặt lập tức trở nên đỏ bừng như máu, trên trán lộ ra một tầng lệ khí.
"Không ổn, lão quái vật đang định sử dụng bí thuật để áp chế vết thương. Mọi người đừng nên do dự mau ra tay"
Tu sĩ mặt đen coi như kẻ có kiến thức vội hét lên.
Lời còn chưa dứt, hắn đã vươn tay vỗ trên túi trữ vật, lập tức một đôi Thiết Quải đen xì từ bên trong bay ra.
Các tu sĩ khác không dám chậm trễ đều đem pháp bảo lấy ra.
Đao thương kiếm kích, mặc dù không đủ mười tám ban binh khí nhưng nhiều tu sĩ Ngưng Đan kỳ cùng ra tay thanh thế không thể xem nhẹ.
Sắc mặt Khổ Đại Sư trở nên ngưng trọng, nếu lão chưa bị thương hiển nhiên không coi đám tiểu bối này vào đâu. Nhưng lúc này tu vị nhiều nhất chỉ còn một hai thành mà thôi.
Biết mình rơi vào hiểm cảnh, Khổ Đại Sư nào dám dấu tài vội đem bổn mạng pháp bảo tế ra.
Đó là một khúc xương trắng dài mấy trượng, ma khí cuồn cuộn còn mang theo tiếng quỷ khóc thê lương được mệnh danh là Oan Hồn Nhân Cốt Bổng.
Trên mặt đám tu sĩ thoáng có chút sợ hãi, nhưng bây giờ tên đã lên dây không thể không bắn.
"Đi!"
Tu sĩ mặt đen chỉ tay ra, linh quang lóe lên, đôi Thiết Quải biến thành hai con Giao Long đen thùi hung dữ lao về phía Khổ Đại Sư.
"Tìm chết"
Hai tay Khổ Đại Sư bắt pháp quyết cổ quái, Oan Hồn Nhân Cốt Bổng bắt đầu xoay tròn, đám ma vân lan ra xung quanh. Bên trong đám ma vân hiện lên vô số quỷ đầu vô cùng dữ tợn. Chỉ thấy trong hốc mắt các quỷ đầu chiếu ra tia sáng đỏ yêu dị, cùng há rộng mồm phun ra những đạo quỷ hỏa màu xanh biếc. Giao Long lập tức bị chặn lại nhưng lúc này các pháp bảo khác đã đánh tới.
Ầm ầm những tiếng nổ lớn không ngừng truyền vào trong tai. Thể tích ma vân dần dần bị thu nhỏ lại. Hiển nhiên, lão quái vật bị thương không thể chống lại nhiều tu sĩ Ngưng Đan kỳ hợp sức.
Lâm Hiên nheo mắt không xen vào, chỉ dùng thần thức tập trung chú ý vào Khổ Đại Sư.
Lại đấu thêm một lát nữa, một tiếng nổ lớn như tiếng sấm rền vang. Quỷ hỏa đã bị đánh tan, các pháp bảo bắt đầu tiêu diệt quỷ đầu.
Phụt!
Chỉ thấy Khổ Đại Sư phun ra một ngụm máu huyết, mặt mày tái nhợt. Đột nhiên hàn quang lóe lên, một thanh phi đao xuất hiện đâm mạnh vào ngực lão.
Sự tình quá đột ngột Khổ Đại Sư căn bản không kịp tránh né.
Nhất thời huyết quang bắn ra. Đám tu sĩ kia mừng rỡ. Thừa cơ các pháp bảo chém vào thân thể tàn tạ của lão quái vật.
Dồn hổ đến bước đường cùng nhưng phải coi chừng móng vuốt của nó. Tu sĩ Nguyên Anh kỳ mặc dù bị thương nặng nhưng không dám coi thường.
Bỗng thân thể Khổ Đại Sư nổ tung biến thành một tấm phù triện rách nát.
Biến hóa đột ngột này làm chúng tu sĩ trợn mắt há mồm.
"Không ổn, đây là Thế Thân phù" Thế Thân phù là một loại phù đặc biệt về độ quí giá chỉ kém Phù Bảo.
Muốn luyện chế Thế Thân phải là bậc tông sư trong Phù đạo hơn nữa tu vị phải đến Ngưng đan kỳ.
Xác suất luyện chế thành công Thế Thân phù cũng thấp đến thảm hại. Mà tài liệu luyện chế vô cùng trân quý.
Thi thoảng xuất hiện Thế Thân phù ở phường thị nhưng luôn có giá cao ngất ngưởng. Số tinh thạch bỏ ra cũng khiến các lão quái Nguyên Anh kỳ đau lòng. Khổ Đại Sư năm đó thu được Thế Thân phù, không ngờ lần này lại bị mấy tên tiểu bối ép phải sử dụng.
Lại nói dựa vào Thế Thân phù đón công kích, lão đã lao ra ngoài mười trượng, dù không quá xa nhưng đã thoát được vòng vây.
Hảo hán không ngại nếm mật trước mắt, quân tử báo thù mười năm không muộn. Lúc này Khổ Đại Sư đang định độn quang chạy trốn nhưng đáng tiếc thần thức của Lâm Hiên luôn chú ý vào lão, hiển nhiên ra tay ngăn cản.
Chỉ thấy hắn phất tay áo một cái, một đạo hỏa diễm màu xanh biếc bắn ra, xoay tròn một vòng trong không trung hóa thành một con tiểu xà cỡ ngón tay tốc độ cực nhanh, nhoáng một cái đã đến trước mặt Khổ Đại Sư.
"Ngươi..." lão quái vật tức đến thất khiếu bốc khói, vừa nãy nếu không phải tên này ngăn cản, không biết chừng lão đã sớm thoát thân.
Mắt thấy đã thoát khỏi vòng vây, không ngờ lại tiếp tục bị chặn đường. Cả khuôn mặt Khổ Đại Sư vặn vẹo méo mó, muốn nhịn nhưng không nhịn nổi nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui