Huynh đệ đồng tâm, kỳ lợi đoạn kim (1)!
Mặc dù tiến giai chưa lâu nhưng phu thê họ Vân liên thủ cũng khiến Hỗn Nguyên lão tổ cảm thấy sự uy hiếp ngày càng lớn. Song phương đều có điều cố kỵ riêng nhưng biểu hiện bên ngoài vẫn là hòa thuận.
Có điều tình thế ngày trở nên càng bất lợi đối với Hỗn Nguyên lão tổ. Thủ hạ tâm phúc của lão tu vị cao nhất cũng chỉ là Ngưng Đan kỳ nên trong tranh đấu cấp Nguyên Anh thì hầu như vô dụng. Muốn vãn hồi cục diện lão chỉ có hai lựa chọn, một là đột phá bình cảnh tiến giai, lấy tu vị trung kỳ đả bại hai tu sĩ sơ kỳ. Một cách khác là tìm kiếm một tu sĩ đồng cấp âm thầm tương trợ cùng đánh bại Vân Đỉnh cùng Diệu U tiên tử.
Mà phương pháp đầu trong thời gian ngắn là không thể. Tu tiên đạo càng về sau càng gian nan, Hỗn Nguyên lão tổ ngưng thành Nguyên Anh đã mấy trăm năm, kinh qua gian khổ rốt cuộc cũng đã tới sơ kỳ đỉnh giai. Song trong thời gian ngắn mà tiến giai căn bản là si tâm mộng tưởng.
Hỗn Nguyên lão tổ tham công tiếc quyền hiển nhiên không cam lòng đem vị trí Đại trưởng lão giao lại. Vân Đỉnh cùng Diệu U tiên tử đều cơ cảnh dị thường. Sau khi kết làm song tu đạo lữ thì hình với bóng khiến lão không thể tập kích từng người.
Vậy chỉ còn cách thứ hai nhưng tìm người giúp đỡ ở đâu đây? Hiện tại trong Khuê Âm Sơn có năng lực viện thủ chỉ có yêu tộc Hóa Hình kỳ.
Trong mật thất Hỗn Nguyên lão tổ ngồi khoanh chân, hai mày cau chặt đang khổ tư thì đột nhiên một đạo hỏa quang bay vụt vào.
Là Truyền âm phù!
Hỗn Nguyên lão tổ ngẩng đầu, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, gần đây lão đã có nghiêm lệnh không được quấy rầy khi bế quan. Chẳng lẽ trong tộc có biến cố gì xảy ra?
Nghĩ tới đây lão mau chóng đem thần thức truyền vào Truyền âm phù. Sau một lát vẻ mặt trở nên cổ quái, kinh ngạc, nghi hoặc, mơ hồ còn có chút vui mừng đứng lên đẩy cửa đá đi ra ngoài.
Một gã hắc bào Vu sư cung kính đứng đó, thấy lão đi ra thì sắc mặt mừng rỡ vội quỳ gối hành lễ: "Tham kiến sư tôn"
"Ngươi nói Hắc Hổ yêu vương tới đây?"
"Vâng, yêu vương bệ hạ muốn gặp sư tôn nên…"
Hỗn Nguyên lão tổ khoát tay áo: "Nếu là lão quái vật Hắc Hổ nọ đích thân tới ta có sao lại trách tội ngươi, cho ngươi lui"
"Đa tạ sư tôn!" Gã hắc bào Vu sư thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó Hỗn Nguyên Lão tổ tới một gian khách phòng bố trí hết sức tao nhã, trên cửa sổ có bồn hoa, trên vách có treo thư pháp tự họa phong nhã.
Ở trong phòng một yêu tộc Hóa Hình kỳ đang ngồi trên một cái bàn đầy đồ ăn cùng rượu, có vẻ như đã mất kiên nhẫn.
Vóc dáng hắn cực kỳ khôi ngô, tai dài mắt xanh đầu tóc lòa xòa, lại vận nho bào rộng thùng thình. Trước ngực lại phanh ra lộ bộ lông đen đúa. Dung mạo xấu xí, thần thái hết sức hung ác khiến người thấy mà hoảng sợ.
Trong phòng tuy có hai gã Vu sư hầu hạ nhưng không biết vô tình hay hữu ý mà đứng cách hắn một khoảng khá xa.
"Hỗn nguyên lão nhi, có chuyện gì mà làm cao vậy, bổn vương tới đã nửa canh giờ mà lão vẫn chưa tới. Cẩn thận coi chừng bổn vương đem cả Thiên Tinh cung này đốt đi" Yêu tộc nọ nhồm nhoàm một con gà nướng rồi nốc một bát rượu lớn hung tợn uy hiếp.
"Tiền bối xin bớt giận, gia sư…" Một gã vu sư lau mồ hôi trên trán mở miệng đang đỡ lời thì một thanh âm lạnh lùng truyền tới: "Hừ, Hắc Hổ đạo hữu thật là uy phong. Chỉ đợi lão phu chốc lát mà đã lớn tiếng như vậy. Thiên Tinh Cung tuy nào dám so với Hắc Hổ động của ngươi nhưng cũng là cơ nghiệp của tổ sư lưu lại, há có thể để cho ngươi nói đốt là đốt sao?"
Một vu sư thân hình cao lớn xuất hiện trước mắt mấy người, chính là Hỗn Nguyên lão tổ. Lúc này hai gã vu sư Ngưng Đan kỳ như trút được gánh nặng, vội thi lễ rồi lặng yên lui ra.
Ánh mắt Hỗn Nguyên lão tổ đảo qua trên người đối phương lập tức chân mày lại cau lại, trên mặt lộ ra vài phần hoảng sợ mơ hồ còn có vài phần đố kị: "Đạo hữu tiến giai trung kỳ khi nào, thật là chuyện đáng mừng".
"Phì, điều này có gì đáng cao hứng" Hắc Hổ yêu vương hung hăng phun một ngụm nước miếng khiến Hỗn Nguyên lão tổ lộ vẻ kinh ngạc: "Đạo hữu sao lại nói gì vậy. Tu vị mỗi khi tiến thêm một bước khoảng cách tới Ly Hợp Kỳ càng gần, hy vọng trường sinh càng thành hiện thực. Đạo hữu có thể tiến giai Hóa Hình trung kỳ, sao không cao hứng cho được?"
Song Hắc Hổ yêu vương lại thở dài, âm thanh vài phần cô liêu: "Tiến giai thì có ích lợi gì, cho có thể trường sinh thì sao? Với ta cũng chẳng có gì hứng thú!".
Hỗn Nguyên lão tổ nghe đến đây thì không hiểu nổi, thấy vẻ mặt đối phương trong lòng mơ hồ cũng có suy đoán nhưng lại cảm thấy quá hoang đường. Tròng mắt lão xoay chuyển rồi lóe lên tia sáng quỷ dị nhưng rất nhanh biến mất. Một nhân một yêu này tương giao cũng cả trăm năm, đương nhiên là để lợi dụng nhau đối phó với kẻ trong tộc.
"Lão huynh gặp chuyện gì? Nếu không ngại nói xem tiểu đệ có thể hỗ trợ được không" Âm thanh đầy vẻ nhiệt tình Hỗn Nguyên lão tổ vang lên.
"Ở phía tây cách nơi này chừng mười vạn dặm là dãy Thương Minh Sơn, không biết đạo hữu có nghe nói qua không?"
"Thương Minh Sơn?" Hỗn Nguyên lão tổ nhướng mày, suy nghĩ một lát mới chậm rãi mở miệng: "Lão phu chưa từng tới nơi đó song điển tịch trong tộc có ghi lại một ít tư liệu. Nghe nói nơi đó cũng là một hiểm địa trong Khuê Âm Sơn, hạp cốc vực sâu vô số nguy hiểm trùng trùng, sao đạo hữu đột nhiên đề cập tới nơi đó?"
"Hừ, nơi đó vốn có một yêu tộc Hóa Hình kỳ" Hắc Hổ yêu vương nhướng mày mở miệng.
"Có yêu tộc Hóa Hình kỳ, nói như vậy yêu mạch nơi Thương Minh sơn cũng không tệ. Phải chăng là đạo hữu nơi đó xảy ra xung đột cùng lĩnh chủ?" Tròng mắt Hỗn Nguyên lão tổ chợt chuyển động.
"Không phải xung đột mà là.." Hắc Hổ yêu vương lắc đầu ngượng ngùng: "Mà là ta nhìn lĩnh chủ nơi đó rất thuận mắt".
"Hả?" Trong lòng tuy đã có suy đoán nhưng biểu hiện ra ngoài Hỗn Nguyên lão tổ vẫn vờ kinh ngạc: "Chẳng lẽ đối phương là nữ?"
"Không sai, đó là một Khổng Tước Hóa Hình trung kỳ có vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành, quả thật khiến ta động tâm…"
Nói đến cũng xảo hợp nguyên lãnh địa của Hắc Hổ cách Thương Minh sơn khá xa nhưng một lần ra ngoài du ngoạn vừa lúc gặp được Khổng Tước tiên tử từ U châu trở về.
Hắc Hổ yêu vương vừa gặp đã gục ngã dưới thạch lựu quần (2), quấn quýt si mê muốn kết làm song tu đạo lữ với nàng.
Đáng tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, Khổng Tước tiên tử không xem lão hổ này thuận mắt nên trực tiếp từ chối.
Nhưng Hắc Hổ yêu vương đâu từ bỏ ý định, Khổng Tước tiên tử cũng không kém thế trực tiếp động thủ xua đuổi. Cả hai đại chiến một phen. Khi đó Khổng Tước đã là trung kỳ mà Hắc Hổ yêu vương bất quá chỉ là sơ kỳ đỉnh giai, thắng bại hiển nhiên đã định.
Nếu là trước khi tới U châu thì Khổng Tước tiên tử nào có nhân từ, có điều sau khi từ U châu trở về không hiểu sao nàng lại không muốn hiếu sát. Lại nghĩ cũng đều là yêu tộc nên không đành lấy tính mệnh của hắn. Việc này khiến Hắc Hổ yêu vương buồn bực trở về.
Lại nói lão hổ này tu vị không kém nhưng suy nghĩ không mấy linh hoạt, hắn nghĩ sở dĩ bị nàng cự tuyệt là vì tu vị thấp hơn một bậc. Nếu như hắn có thể tiến cấp trung kỳ nói không chừng giai nhân sẽ hồi tâm chuyển ý.
Vì vậy hắn bắt đầu toàn tâm toàn ý bế quan khổ tu, tốn hao hơn sáu mươi năm Hắc Hổ yêu vương đã tiến giai thành công. Lúc này trong lòng hắn vui mừng, sau một thời gian củng cố cảnh giới thì lại đi Thương Minh sơn, chỉ mong như nguyện được ôm giai nhân trong lòng.
Đáng tiếc chỉ là tâm si vọng tưởng, Khổng Tước tiên tử không hề có cảm tình sao có thể đồng ý gả cho hắn. Lời qua tiếng lại cuối cùng lại đại chiến một hồi. Vị Hắc Hổ yêu vương này lại tiếp tục ôm đầu trốn lủi như chuột.
Nghe đến đây Hỗn Nguyên lão tổ trợn mắt há mồm nhưng trong lòng thoáng chút cười nhạo, yêu tộc trước mắt này vô cùng hèn mọn, thân là cao thủ Hóa Hình kỳ mà không chuyên tâm khổ tu theo đuổi đạo trường sinh, ngược lại trầm mê trong nữ nhân tình trường đúng là ngu xuẩn.
Tên Hổ yêu xuẩn ngốc này lại tiến giai Hóa Hình trung kỳ, mà lão một lòng cầu đạo thì vẫn dẫm chân tại bình cảnh, quả thực là không có thiên lý a!
Trong mắt Hỗn Nguyên lão tổ hiện lên tia đố kị song biểu hiện vẫn là khẩu phật tâm xà: "Vậy đạo hữu tìm tới lão phu là có tính toán gì, nói trước là ta cũng không có bản lãnh khuyên Khổng Tước tiên tử hồi tâm chuyển ý".
"Ta biết, chỉ cần ngươi ra tay tương trợ sau này tại hạ nhất định sẽ báo đáp".
"Ồ, muốn ta làm cái gì?" Trên mặt Hỗn Nguyên lão tổ lộ ra vẻ hồ nghi. Loại tình yêu nam nữ này, người ngoài còn có thể nhúng tay vào sao?
"Tại hạ nghe nói quý tộc có một loại kỳ dược gọi là Hợp Tình Đan, chỉ cần lấy máu nhận chủ cho người khác phái nuốt vào, người nuốt sẽ yêu thương đối phương vô điều kiện, đúng không?"
"Ngươi sao biết được?" Hỗn Nguyên lão tổ sửng sốt rồi cau mày suy nghĩ, mặc dù đối với lão, Hợp Tình Đan chẳng quan trọng nhưng là chuyện cực kỳ bí ẩn trong tộc. Người biết chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Yêu tộc này có tin tức linh thông như vậy, không lẽ trong thủ hạ của lão có phản đồ.
"Đạo hữu không cần đa nghi. Tại hạ chỉ là vô tình biết được tin tức này, mong ngươi hào phóng ban cho ta một viên"
"Điều này thì dễ song cho dù ngươi có được mà đánh không lại Khổng Tước tiên tử thì cũng là vô ích" Tròng mắt Hỗn Nguyên lão tổ chuyển động nói.
"Việc này ta cũng đã nghĩ qua, một mình ta thì không được nhưng nếu có đạo hữu liên thủ chắc chắn sẽ đánh bại nàng"
"Cái gì, ngươi muốn lão phu trợ giúp ngươi?"
"Đúng vậy, tiễn phật thì tiễn về tây thiên, đạo hữu nếu cho ta Hợp Tình Đan sao lại không ra tay tương trợ một lần?"
"Hừ, nghe ngươi nói thì dễ, Khổng Tước kia là tu vị Hóa Hình trung kỳ, lại có huyết thống thiên địa linh cầm, lão phu cần gì phải kết thêm cường địch này?"
"Lo lắng này của đạo hữu cũng đúng, có điều sau khi uống vào Hợp Tình Đan, Khổng Tước tiên tử sẽ trở thành song tu bạn lữ của ta, nàng hiển nhiên sẽ không ghi hận chuyện trước đó, đạo hữu sao lại có thêm cường địch!"
"Nếu thất bại thì sao, ta nói rồi. Khổng Tước Hóa Hình trung kỳ thần thông cường hãn, vạn nhất chúng ta không thành công…" Hỗn Nguyên lão tổ lắc đầu không đồng ý.
"Không thể, Bổn vương tự nhiên là mười phần nắm chắc tuyệt không có thất bại. Bộ tộc Hắc Hổ chúng ta cũng là hoang dã kỳ thú, thần thông của ta so với nàng chỉ kém một đường tơ mà thôi, có đạo hữu tương trợ khẳng định là sẽ bắt được nàng. Chỉ cần đạo hữu giúp ta dệt mộng uyên ương, sau này dù là núi đao biển lửa thì Hắc mỗ cũng vì ngươi mà nhảy vào" Hắc Hổ yêu vương vỗ ngực vẻ mặt tự tin, trong mắt lóe lên tia sáng thèm khát nói.
"Vậy ta cũng nói thẳng, chỉ cần đạo hữu ra tay giúp ta một lần thì ta sẽ đáp ứng điều kiện của ngươi".
"Ồ, ngươi nói nghe điều kiện đi?" Trên mặt Hắc Hổ yêu vương lộ ra vẻ dò xét.
"Rất đơn giản, ta muốn cái mạng của hai Đại trưởng lão Thải Hoàn bộ cùng Ngân Phượng bộ" trên mặt Hỗn Nguyên lão tổ lộ ra vẻ dữ tợn.
"Cái gì, các ngươi không phải là đồng tộc sao, hơn nữa không phải Vu sư cấm tự tàn sát lẫn nhau sao?" Hắc Hổ yêu vương nhíu mày mở miệng nói. Nếu không phải mắt Hỗn Nguyên lão tổ lộ ra hung quang hắn cơ hồ còn tưởng rằng đối phương đang nói giỡn.
"Điều này không liên quan gì đến đạo hữu, ta chỉ hỏi ngươi có đáp ứng hay không?"
"Đương nhiên không thành vấn đề." Khóe miệng Hắc Hổ yêu vương lộ ra nụ cười tàn nhẫn. Đừng xem thân hình dềnh dàng của hắn có chút ngây ngốc mà lầm, có yêu tộc Hóa Hình kỳ nào mà lòng dạ không độc ác. Mấy cái nhân mạng thì tính là gì, chỉ cần đạt được tấm thân của Khổng Tước tiên tử, cho dù Hỗn Nguyên lão tổ có đem toàn bộ vu sư đồng tộc giết sạch thì hắn cũng chẳng cau mày.
"Ta đáp ứng ngươi song ngươi phải giúp ta sanh cầm Khổng Tước tiên tử trước".
"Điều này…" Hỗn Nguyên lão tổ nhíu mày: "Nơi này cách Thải Hoàn Bộ cùng Ngân Phượng Bộ không xa, sao không thực hiện điều kiện của ta trước?"
"Hừ, đạo hữu lòng dạ sâu khôn cùng, kể cả Vu sư Nguyên Anh trong tộc cũng muốn giết. Khiến ta thật có chút không tin tưởng ngươi!".
Nghe đối phương nói như vậy Hỗn Nguyên lão tổ cười khổ, lúc này vì mưu đồ cũng đành nhượng bộ gật đầu, trong lòng thầm tính quỷ kế: "Được rồi, cứ theo ý đạo hữu đi".
"Việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau chóng xuất phát." Hắc Hổ yêu vương vung yêu quyền quẳng con gà chỉ còn xương xuống bàn, trong mắt bốc lên ánh sáng đỏ thèm khát.
"Hừ, đạo hữu cần gì háo sắc như vậy, cũng phải chờ ta đi lấy Hợp Tình Đan đã".
Nghe Hỗn Nguyên lão tổ nói như vậy da mặt Hắc Hổ yêu vương dù dày vô hạn cũng không khỏi đỏ lên, hắc hắc cười ngây ngô hai tiếng vươn tay gãi gãi đầu.
Hỗn Nguyên lão tổ mặt ngoài bất động thanh sắc song trong lòng thầm mắng một tiếng ngu xuẩn. Thầm nghĩ tính kế động tay động chân vào Hợp Tình Đan, sau này mà gã Hắc Hổ kia trở mặt thì cũng đừng hòng có được giai nhân. Tay bào lão phất một cái một đạo hỏa quang bay vút ra, không cần phải nói là Truyền âm phù.
Sau thời gian một bữa cơm, một gã vu sư cung kính đem tới một cái hộp, bên trong có một cái bát ngọc chứa một viên đan dược màu hồng to cỡ mắt rồng.
Hợp Tình Đan!
Nói về lai lịch đan dược này cũng có một phen cố sự, thậm chí còn có quan hệ tới yêu ma. Truyện YY - https://.vn
Thời viễn cổ tại U châu có Tần tộc, Mặc Nguyệt tộc yêu tộc thậm chí yêu ma sinh tồn. Có một vị cổ luyện đan đại sư Nguyên Anh kỳ Mặc Nguyệt tộc trong một lần tìm kiếm thiên địa linh thảo tình cờ gặp một nữ nhân yêu ma, hai bên vì linh thảo này mà tranh đấu lẫn nhau.
Có câu không đánh không quen biết, vị Vu sư Nguyên Anh kỳ kia vừa nhìn thấy nữ yêu ma lại tâm si vọng tưởng, mơ cùng người đẹp nơi chốn thuyền hoa.
Điều này cũng không có gì kỳ lạ, yêu ma vốn có hàng vạn hàng nghìn hình thái. Có loại quái vật quái dạng đến ngay cả hung hồn lệ phách Âm Ti giới cũng không thể so sánh. Nhưng cũng có yêu ma cũng không khác gì nhân tộc, thiên giai công tử tuyệt sắc mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành cũng có. Mà nữ yêu ma kia cũng chính là một tuyệt đại mỹ nhân.
Chú thích: (1) "Huynh đệ đồng tâm kỳ lợi đoạn kim" Nghĩa là: Anh em đồng tâm thì núi cũng xô ngã, lấp biển cũng bằng được. Cho dù là sắt thép thì chặt một cái là đứt làm đôi.
"Đồng Tâm chi ngôn, kỳ xú như lan". Nghĩa là: lời nói của người đồng tâm tuy không ngọt ngào mà ai cũng thích, tuy không nồng nàn mà ai cũng say cảm đến người đến vật. Lời nói thống thiết chân thành mùi vị ngọt ngào dầu sự thơm của hoa lan cũng chỉ đến chừng đó là cùng.
(2) Chỗ này mượn hình ảnh trong bài thơ Như ý nương trong Võ Tắc Thiên thi tập gồm 58 bài trọn vẹn. Thơ Võ Tắc Thiên có phong cách đa dạng. Có bài cổ kính tao nhã, có bài cao ngạo uy phong, lại có bài tình ý triền miên tràn đầy nữ tính.
Khán chu thành lục tứ phân phân
Tiều tụy chi li vị ức quân
Bất tín tị lai thường hạ lệ
Khai sương kiểm thủ thạch lựu quần
Nhìn xanh hóa đỏ, lạ thay
Xác thân tiều tụy, vì ai võ vàng
Chẳng tin thiếp khóc nhớ chàng
Mở rương xem: lệ thấm loang quần hồng
Hai câu cuối cực tả nỗi tương tư vô hạn: Nếu chàng không tin rằng lâu nay thiếp nhớ chàng luôn rơi lệ thì chàng hãy mở rương ra xem cái quần màu thạch lựu của thiếp (bị nước mắt thấm loang)