Cùng lúc đó, sâu bên trong núi.
Ba lão quái Nguyên Anh kỳ cùng thi triển thần thông, âm phong lệ khiếu cùng kiếm khí cuồn cuồn, linh quang phát ra từ đai trận đã yếu đi rất nhiều, có vẻ lung lay sắp đổ.
Âm thanh bạo liệt vẫn không ngừng truyền vào tai, sau thời gian một bữa cơm thì linh quang chợt lóe, quầng sáng lại quỷ dị sáng lên.
Ba người không kinh sợ mà mừng, đều tăng mạnh công kích, cấm chế này chỉ là hồi quang phản chiếu mà thôi.
Quầng sáng rung lên giống như thuyền trong gió bão vậy cuối cùng tan vỡ, một thông đạo xuất hiện trước mặt.
"Đi thôi, phía trước không biết còn những gì." Âm thanh bình thản của tu sĩ họ Trần vang lên, lại xung phong đi phía trước.
Lão giả tóc bạc cùng nữ tu dung mạo tú lệ liếc mắt rồi vội vàng bước nhanh theo.
Thông đạo này rõ ràng là rộng hơn, đường kính hơn ba trượng nhưng không dài lắm, không lâu sau bọn họ liền tới cuối đường.
Tu sĩ họ Trần vươn tay vỗ bên hông lấy kiện la bàn ra, đánh lên trên đó một đạo pháp quyết.
Linh quang ngũ sắc chợt hiện, sau đó âm thanh cạch cạch truyền vào tai, vách núi phía trước tự động mở ra, một hình đồ cổ quái xuất hiện trong tầm mắt.
Không. Không phải hình đồ mà là mấy bức tranh.
Bức đầu tiên là cảnh một bình nguyên tĩnh mịch hoang vu, có đủ loại thực vật cổ quái rất khác ở Nhân giới.
Tỷ như cái cây kia mỗi lá đều có ngũ quan vô cùng dữ tợn, nhìn qua giống như mặt quỷ vậy. Trên mặt đất có thể nhìn thấy vô số hài cốt.
Ba người đều là lão quái Nguyên Anh kỳ trải qua tinh phong huyết vũ, nhưng không biết vì sao lại có cảm giác sống lưng lành lạnh.
"Đây là cái gì?" Nữ tu kia nhịn không được mà kinh hô lên.
Nhưng hai lão quái khác không mở miệng, ánh mắt tập trung vào bức họa thứ hai.
Bức họa này lại càng quỷ dị hơn, mang hình thái tươi sáng đối lập cùng với bức đầu tiên, non xanh nước biếc, quỳnh lâu điện ngọc, không hề âm u kinh khủng như vừa rồi, bên trong một tòa đình tinh xảo có một thiếu nữ chừng mười bảy mười tám đang chơi đàn.
Nhìn qua giống như tiên cảnh trong nhân gian vậy.
Thiễu nữ này có dung mạo mỹ lệ kinh người, có thể so với Vân Trung tiên tử.
Tiếp theo là bức họa thứ ba.
Vẫn là vị cô nương xinh đẹp kia, xung quanh nàng đều là những dãy núi lớn, rõ ràng là tranh nhưng không hiểu sao lại làm cho người ta cảm thấy được âm khí tận trời bao quanh mỹ nhân như ngọc. Thiếu nữ vận một cái váy dài màu trắng, chân trần phiêu phù ở trong trên không phảng phất như tiên tử hạ phàm vậy, nhưng xung quang nàng lại đầy những vầng yêu hỏa quỷ dị.
Trước người nàng vô số loại sinh vật đang quỳ xuống.
Có khoảng mấy vạn, một bộ phận nhỏ có hình dáng giống như nhân loại, nhưng lại có nhiều những quái vật mặt mày hung dữ, thậm chí có cả thân cao trăm trượng. Rõ ràng không phải là yêu thú hay ma tộc.
"Chẳng lẽ đây là đại yêu quỷ sao?" Tu sĩ tóc bạc họ Mộ Dung kia nuốt một ngụm nước miếng.
"Đại yêu quỷ, đạo hữu nói đây là quái vật Âm Ti giới sao?" Sắc mặt nữ tu khó coi nói.
"Mặc dù trên bức họa không nhìn ra tu vị, nhưng theo suy đoán của ta thần thông của bọn họ tuyệt không thấp, có hình dáng giống nhân tộc chúng ta thì chỉ sợ đã ngoài Quỷ Đế, còn bên cạnh là Cự Linh Quỷ, quái vật này khi trưởng thành có thực lực tương đương tu sĩ Ly Hợp kỳ." Lão giả liếm liếm cặp môi khô khốc nói.
"A! Không ngờ Mộ Dung huynh lại có kiến thức uyên bác như thế." Tu sĩ thấp bé có điểm bất ngờ mở miệng.
"Thần thông của lão phu kém xa đạo hữu nhưng bởi có điểm kinh nghiệm đặc thù, hiểu rõ Âm Ti giới hơn người bình thường một chút." Lão giả như nhớ tới chuyện xưa, thần sắc trở nên ảm đạm thở dài.
Nghe đồng bạn nói vậy hai người có điểm kinh ngạc, nhưng không ăn no rỗi việc mà đi tìm hiểu bí mật của đối phương.
"Theo như lời đạo hữu nói, cảnh sắc trước mặt chắc là ứng với Âm Ti giới, nhưng vị cô nương kia là ai, nhìn qua có vẻ rất yếu đuối nhưng tại sao lại có nhiều đại yêu quỷ kính sợ khuất phục như vậy?" Nữ tu nhíu mày mở miệng hỏi.
"Điều này... Lão phu cũng không rõ, Liễu tiên tử hẳn đã nghe nói qua. Âm Ti giới có lục đạo luân hồi, cùng Nhân giới chúng ta là những gới diện ở dưới nhưng lại vô cùng rộng lớn, huyền ảo thần bí, tồn tại cao cấp ngoài Ly Hợp Kỳ rất nhiều, đủ để so sánh với Linh giới cùng Cổ Ma giới. Nữ nhân này mặc dù xinh đẹp vô cùng nhưng hơn phân nửa là tồn tại cực cao trong Âm Ti giới." Lão giả tóc bạc gãi đầu nói.
Sau đó ánh mắt của ba người chuyển sang bức tranh mới. Nếu Lâm Hiên xuất hiện ở chỗ này, khẳng định sẽ phát ngốc nói không ra lời.
Bởi vì thiếu nữ thống trị vô số đại yêu quỷ âm ti kia vô cùng quen thuộc với hắn, thậm chí có thể nói là hai trăm năm nay ở chung một chỗ, chưa từng rời xa dù chỉ một khắc.
Đôi mắt mỹ lệ to tròn đó, hàng mi cong vút như rặng liễu đó, cái mũi dọc dừa thẳng thớm đó, còn những đường cong lung linh thon dài trên thân, quả thật là rất giống Nguyệt Nhi, phảng phất như bóng nàng trong gương vậy.
Bất đồng duy nhất chính là khí chất cùng thần thái của hai người.
Nguyệt Nhi là một tiểu cô nương ngọt ngòa đáng yêu làm cho người ta yêu thương.
Mà thiếu nữ trên bức tranh kia, toàn thân lại tỏa ra khí chất cao quý lạnh như băng, lại rất khác khí chất công chúa Tân Nguyệt.
Nữ tử Âm Ti giới này mỹ lệ như tiên tử, trên người phát ra một loại khí chất ngạo ngễ thiên hạ. Nàng chống cằm, tựa hồ nhìn về phương xa, phía chân trời mơ hồ xuất hiện hỏa diễm màu xanh biếc.
Nàng rốt cuộc là ai, quan hệ gì cùng Nguyệt Nhi?
Đáng tiếc Lâm Hiên không có mặt ở chỗ này, mà ba tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng rất nhanh chuyển ánh mắt sang bức tranh mới. - .
Tu sĩ họ Trần không muốn quản nhiều như vậy, hắn đến nơi này là vì bảo vật trong truyền thuyết. Ánh mắt nhìn lên tường, rất nhanh liền thấy chỗ giao nhau giữa ba bức tranh có một vật hình tròn.
"Chính là cái này!"
Tu sĩ họ Trần mừng rỡ, cầm la bàn đi tới sau đó quát nhẹ một tiếng, pháp lực toàn thân truyền vào trong. Lão giả tóc bạc vội quay sang nhìn lại, trong mắt nữ tu kia cũng tràn đầy lửa nóng.
Một lát sau cả vách núi bắt đầu run rẩy, sau đó ba bức tranh thần bí kia vỡ ra rơi xuống. Một cái động cực lớn xuất hiện trước mặt, ánh mắt ba người lướt qua nhìn vào căn phòng cách đó không xa.
"Là... Là Tế Đàn?" Lão giả tóc bạc nuốt một ngụm nước miếng, khàn khàn mở miệng.
"Không sai!" Trong mắt tu sĩ họ Trần tràn đầy vui mừng:" Đây chính là Huyền Thiên Minh Bảo mà chúng ta muốn tìm."
"Cái gì, Huyền Thiên Minh Bảo?" Nữ tu ngẩn ngơ, thần sắc nhất thời cảnh giác:" Trần đạo hữu, ngươi có ý gì, ngươi không phải nói bên trong núi Tuyết Minh sơn này là di hài do thượng cổ tu sĩ Ly Hợp Kỳ để lại sao, hiện tại sao lại biến thành Huyền Thiên Minh Bảo?"
"Ha ha, Liễu tiên tử không nên tức giận, là tin tức của Trần mỗ có điểm sai lầm, tại hạ cũng không muốn hai vị đạo hữu lo lắng, về mặt giá trị thì di vật của tu sĩ Ly Hợp kỳ cũng không thể sánh với Huyền Thiên Minh Bảo này?" Tu sĩ họ Trần vẻ mặt đắc ý, mở miệng trấn an.
Cái gì mà tin tức sai lầm, nữ tu họ Liễu không dễ bị gạt như vậy, bất quá nghe đối phương nói như thế thì đè cơn tức giận xuống:" Huyền Thiên Minh Bảo, tiểu nữ kiến thức nông cạn chưa bao giờ nghe nói qua, mong rằng Trần đạo hữu giới thiệu một chút."
"Mộ Dung huynh, ngươi đối hiểu rõ Âm Ti giới như vậy, vậy chắc cũng nghe nói qua Huyền Thiên Minh Bảo?" Tu sĩ họ Trần mỉm cười quay sang hỏi lão giả tóc bạc.
"Xấu hổ, lão phu hiểu về Âm Ti giới một chút nhưng chưa nghe nói qua Huyền Thiên Minh Bảo, mong đạo hữu cho hai chúng ta một lời giải thích hợp lý." Thần sắc lão giả tóc bạc cũng bất thiện, đối phương tuy là trung kỳ nhưng lão cùng Liễu Mi liên thủ cũng không e ngại.
"Hai vị đạo hữu đừng nóng, chúng ta quen biết nhau mấy trăm năm , tại hạ quả không có ác ý, quả thật tin tức xảy ra vấn đề, hai vị chắc có nghe nói qua Sơn Hà Phiến của Ngự Linh tông." Tu sĩ họ Trần cười nhẹ.
"Cái gì! Ngươi nói Sơn Hà phiến?"
Liễu Mi cùng lão giả hoảng sợ liếc nhau, Sơn Hà phiến là chí bảo của Ngự Linh tông truyền thừa từ trăm vạn năm trước, do cổ tu sĩ có thần thông kinh người luyện chế, uy lực lớn đến khó tin.
Hiện nay Ngự Linh tông thanh thế hiển hách, không người nào dám động vào, nhưng nghe nói khoảng bốn vạn năm trước, Ngự Linh tông từng xuống dốc. Trong môn phái chỉ có bảy tám lão quái Nguyên Anh kỳ, hậu kỳ chỉ có một người vừa mới tiến giai.
Cây to đón gió lớn, Ngự Linh tông lúc khuếch trương gây thù chuốc oán không ít, xuống dốc như vậy! Các môn phái gia tộc khác muốn nhân cơ hội ném đá xuống giếng. Cường địch áp sát, thậm chí có tới ba tu sĩ hậu kỳ.
Ngự Linh tông đối mặt với họa bị diệt môn nhưng vẫn còn đến bây giờ. Một là căn cơ vững chắc, hai là công lao của Sơn Hà phiến.
Uy lực rất khó miêu tả, những kẻ chứng kiến đã tọa hóa nhưng nghe nói lúc ấy, từ tu tiên giả cấp thấp đến lão quái Nguyên Anh kỳ, cả đám người đều vô cùng sợ hãi, cho dù là pháp bảo hàng đầu cũng không so sánh được với Sơn Hà phiến. Nghe đối phương đột nhiên đề cập tới, hai người hít vào một hơi thật sâu.
" Chẳng lẽ Sơn Hà Phiến này chính là Huyền Thiên Minh Bảo như lời đạo hữu nói sao?" Nữ tử họ Liễu thăm dò.
"Hiển nhiên không phải, Sơn Hà phiến kia chỉ là một kiện bảo vật mô phỏng, làm sao có thể so sánh với Minh bảo chính thức?" Tu sĩ họ Trần lắc đầu, trên mặt lộ nụ cười cao thâm khó lường. "Cái gì mà Minh bảo linh bảo, Trần huynh đừng thừa nước đục thả câu, ta xin rửa tai lắng nghe đây." Lão giả tóc bạc thở dài.
"Được rồi, trên thế gian ngẫu nhiên luyện chế ra một số pháp bảo có uy lực khó tin, thần thông vượt xa các loại pháp bảo bình thường, được xưng là Thông Thiên Linh Bảo. Chính là thứ mà nhưng tu sĩ thượng giới truy cầu. Âm Ti giới cũng có loại pháp bảo này, chỉ là lại được đại yêu quỷ gọi là minh bảo." Nữ tu kia liền vội vàng nói:" Vậy Sơn Hà phiến kia là..."
"Ở thời kỳ hồng hoang, thường xuyên có tu sĩ thượng giới phá toái hư không đến Nhân giới chúng ta, mặc dù không biết họ có mục đích gì, nhưng sau khi những tu sĩ đại thần thông này tiếp xúc với cổ tu Nhân giới, thường xuyên trao đổi công pháp pháp bảo, thậm chí còn cả Thông Thiên Linh Bảo. Sơn Hà phiến kia, chính là cổ tu sĩ Ngự Linh tông căn cứ theo Thông Thiên Linh Bảo mà mô phỏng lại."
"Một kiện pháp bảo mô phỏng lại đã có uy lực lợi hại như vậy. Theo Trần huynh nói, Huyền Thiên Minh Bảo không khác Thông Thiên Linh Bảo bao nhiêu, trước mắt chúng ta là..." Ánh mắt Liễu Mi đầy khiếp sợ nhưng cũng lộ vẻ tham làm không thể nghi ngờ.
"Không sai, trước mắt chúng ta là chính phẩm do tồn tại cao cấp tại Âm Ti giới luyện chế."
Tu sĩ họ Trần khẳng định khiến sắc mặt nữ tu vui mừng vô hạn, nhưng lão quái tóc bạc thì lại giảo hoạt hơn nhiều:
"Trần huynh, nếu Huyền Thiên Minh Bảo thật sự nghịch thiên như ngươi nói, các cổ tu phải tranh đoạt sống chết, tại sao lại đem nó phong ấn trong Tuyết Minh Sơn này. Còn nữa, cấm chế trên đường dù không yếu nhưng một mình đạo hữu mất thêm thời gian cũng có thể bài trừ, vì sao phải cần hai người bọn ta. Mặc dù ta có mấy trăm năm giao tình cùng Trần huynh, nhưng lão phu tự hỏi, nếu như bản thân biết chỗ này thì tuyệt đối không tiết lộ ra ngoài, khẳng định sẽ nghĩ biện pháp nuốt trọn pháp bảo này."
"Ha ha, Mộ Dung đạo hữu thật là thẳng thắn, xem ra không nói rõ ràng, các ngươi vẫn cho rằng lão phu còn che dấu âm mưu. Được rồi, nói thật với các ngươi, lão phu ở trong phường thị vô tình phát hiện một miếng ngọc giản, mặt trên có một cấm chế căn bản không thể dò xét bằng thần thức, lão phu nhất thời tò mò liền mua lấy, tốn không ít công phu mới có thể giải trừ cấm chế.
Từ bên trong mới biết được ở Tuyết Minh Sơn có trấn áp một kiện Huyền Thiên Minh Bảo, nghe nói của một đại tồn tại Âm Ti giới từ thời kỳ thượng cổ, về phần vì sao bị phong ấn tại nơi này thì ngọc giản cũng không nói lại. Nghĩ lại khi xưa cho dù có điểm bất ổn thì đã qua trăm vạn năm, nguy cơ cũng đã giải trừ."
"Về phần vì sao mang theo hai vị đạo hữu, đương nhiên không phải là Trần mỗ đại công vô tư, muốn lấy được pháp bảo này cần phải có lực của ba tu sĩ Nguyên Anh kỳ, hai vị còn nghi vấn gì không?" Tu sĩ họ Trần nói đến đây có điểm buồn bực. Lão giả cùng nữ tu hai mặt nhìn nhau.
"Ha ha, xem ra là ta đã hiểu nhầm đạo hữu, chỉ là Huyền Thiên Minh Bảo này vô cùng trân quý nhưng chỉ có một, chúng ta lại có ba người, đến lúc đó đạo hữu định phân chia sao?" Lão giả liếm liếm môi, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước.
"Hừ! Huyền Thiên Minh Bảo là vật nghịch thiên, ta có giữ trong tay cũng chỉ dẫn tới họa sát thân, ngay cả đến những lão quái Ly Hợp kỳ không màng thế sự cũng sẽ vì vật này mà động tâm."
Lời còn chưa dứt, thần sắc của hai người cũng biến đổi: " Vậy ý Trần huynh là…"
"Hừ, nữa năm nữa là khai mạc hội giao dịch Thiên Vân, đây chính là đại sự trăm năm mới cử hành một lần, không chỉ có Vân Châu chúng ta mà các châu khác, thậm chí cả Thiên Nhai Hải cùng các môn phái hải ngoại cũng sẽ tham gia, đến lúc đó, chúng ta đem vật này ra bán đấu giá, khẳng định thế lực khắp nơi sẽ liều mạng cướp đoạt. Tinh thạch, linh được, các loại tài liệu tu tiên, ngươi nói chúng ta có thể đổi được bao nhiêu?" Tu sĩ họ Trần vẻ mặt đắc ý nói.
"Cái này..." Hai người cũng kích động đến đỏ mặt, Sơn Hà Phiến đã là chi bảo trấn phái của Ngự Linh tông, vậy Huyền Thiên Minh Bảo chính thức chẳng phải có giá trên trời sao. đủ để bản thân sau này tu luyện không cần lo lắng gì.
"Bất quá Trần mỗ xin nói trước, tin tức lần này là do ta cung cấp, hai vị đạo hữu xuất lực cũng không nhiều. Đến lúc đó bán được thì ta chiếm sáu thành, các ngươi mỗi người hai thành." Vẻ mặt Tu sĩ họ Trần nghiêm túc nói.
"Được!" Lão giả tóc bạc gật đầu.
"Thiếp thân cũng không có ý kiến."
Nghe vậy trên mặt tu sĩ họ Trần lộ vẻ hài lòng:" Việc đã định thì không nên chậm trễ, chúng ta mau lấy Huyền Thiên Minh Bảo, tránh đêm dài lắm mộng, nếu bị tu sĩ Tuyết Minh Sơn phát hiện thì không ổn."
Lão giả tóc bạc cùng nữ tu không có dị nghị, ba người liền tiến vào căn phòng phía trước
Căn phòng này khoảng chừng trăm trượng, vách tường bốn phía xung quanh có gắn những viên dạ minh châu chiếu sáng.
Ánh mắt của ba người đều tập trung vào cái tế đàn nho nhỏ kia ở giữ đại sảnh.
Nói là tế đàn, kỳ thật lại quỷ dị vô cùng. Xung quanh có những khí cụ bằng đồng đen hình dạng khác nhau.
Có đỉnh có bồn, cũng có hình dáng cổ quái, mỗi cái đều rất lớn, bên trong là bích lục quỷ hỏa đang thiêu đốt khiến cả căn phòng tràn ngập màu sắc quỷ dị.
Mà ở nơi trung tâm thì có một hộp ngọc dài nửa tấc đã lơ lửng, từ bên trong phát ra âm lực đậm đặc tới dường như thành thực thể. Hình thành một quầng sáng ngũ sắc.
Ở giữa quầng sáng lại là một quái vật ba đầu bốn tay cường tráng thân cao ba trượng, giữa sống lưng nó có một cây gai xương. Các bộ phận yếu hại trên thân đều bao phủ trong lân giáp, nhìn qua hết sức hung ác.
"Đây là hóa hình yêu tộc?" Nữ tu không nhịn được thất thanh kinh hô
"Không phải yêu tộc mà là yêu ma." Tu sĩ họ Trần hít vào một hơi thật sâu, thần sắc trở nên ngưng trọng
"Yêu ma?"
Sắc mặt lão giả cùng nữ tu nhất thời đại biến, là tu tiên giả Nguyên Anh kỳ đương nhiên đã nghe qua thượng cổ yêu ma trong truyền thuyết.
"Không thể nào, yêu ma đã sớm bị cổ tu sĩ tiêu diệt rồi." Nữ tu cau mày, không tin mở miệng.
"Không sai, nhân ma bất lưỡng lập, vì sao cổ tu không giết chết yêu ma trước mắt mà lại đem trấn áp ở nơi này?" Lão giả tóc bạc vuốt trán, trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh hãi.
"Ta cũng không biết, trong ngọc giản không có nhắc tới, ta sao biết nơi này có phong ấn một yêu ma." Tu sĩ họ Trần vẻ mặt buồn bực.
"Trần huynh, xem ra cổ tu sĩ đem Huyền Thiên Minh Bảo đặt ở chỗ này là để trấn áp yêu ma này. Nếu như chúng ta đem nó đi, chẳng phải yêu ma này sẽ phá bỏ phong ấn thoát ra sao?" Lão giả nhướng mày, thần sắc có điểm khó coi mở miệng.
Huyền Thiên Minh Bảo có thể so sánh với Thông Thiên Linh Bảo, nếu phải dùng nó để trấn áp thì có thể tưởng tượng được yêu vật này mạnh mẽ ra sao. Tuy không rõ cảnh giới cụ thể nhưng giết ba tu sĩ Nguyên Anh thì rất dễ dàng.
Hai người kia cũng nghĩ tới vấn đề này nhưng không người nào đề nghị rời đi. Nghĩ đến Huyền Thiên Minh Bảo thì nhãn thần bọn họ lại nóng lên như lửa.
Cứ như vậy qua một tuần nhang, tu sĩ họ Trần mở miệng:" Hai vị đạo hữu, tìm phú quý trong nguy hiểm, yêu ma này bị phong ấn đã hơn trăm vạn năm, cho dù lúc đầu hắn có thần thông nghịch thiên cỡ nào thì hiện tại đã vô cùng suy yếu. Có cái gì phải sợ, lão phu không nguyện tay không rời đi."
"Thiếp thân cũng nghĩ như vậy, trăm vạn năm chắc cũng hao tổn đến chết rồi." Nữ tu nói.
Chỉ có lão giả tóc bạc nhíu mày nhưng cuối cùng lòng tham cũng chiến thắng:" Được rồi, lão phu cũng đồng ý lấy bảo."
Ba người nhất trí nhưng chưa lập tức hành động, trong lòng vẫn vô cùng kiêng kỵ đầu quái vật ba đầu bốn tay này. Trước khi muốn lấy bảo vật, hiển nhiên phải chuẩn bị một phen.
Ba người không có mang theo khí cụ bày trận, bất quá bố trí một số cấm chế thì không phải khó, tuy không nhất định hữu dụng nhưng có vẫn còn hơn không.
Sau khi đả tọa hồi phục tọa pháp lực thì ba người đều lấy ra pháp bảo, quyết định ra tay.
***
Bên kia, Lâm Hiên đã về tới khách quý lầu.
Khoanh chân ngồi ở trong phòng nhưng chưa đả tọa, trên mặt lộ ra vài phần mịt mờ. Lần hẹn gặp Tần Nghiên này, chuyện không những không rõ ràng mà càng khó hiểu vô cùng.
Khi nhắc tới truyền âm phù thì Tần Nghiên lộ vẻ thẹn thùng. Nàng không phủ nhận nhưng Lâm Hiên mơ hồ cảm giác còn có một chút cổ quái ở bên trong.
Nói tới song tu, tại phương diện này da mặt Lâm Hiên có vẻ rất mỏng, không biết mở miệng ra sao.
Vân Trung tiên tử vô cùng mỹ lệ nhưng đối với Lâm Hiên thì trường sinh mới là mục đích tối cao nhất. Hắn phần lớn chỉ cảm thấy tò mò mà thôi đối với tấm truyền âm phù ngày xưa mà thôi,. Đương nhiên. Nếu có được một giai nhân như thế bầu bạn cũng không tệ.
Tóm lại hết thảy tùy duyên! Lúc chia tay hai người còn hẹn sau này có cơ hội sẽ cùng du ngoạn Vân Châu.
Đương nhiên, trong thời gian sắp tới Lâm Hiên còn có rất nhiều chuyện cần làm, sau khi ngưng kết yêu đan thì phải nghĩ biện pháp kết Anh cho Nguyệt Nhi. Mặc dù hắn có hảo cảm đối với Tần Nghiên nhưng tri âm thì chỉ có một người.
Đang nghĩ ngợi thì bàn tay mở ra, một khối ngọc phù lẳng lặng nằm bên trong.
Đây là tín vật Tần Nghiên đưa cho hắn, Thiên Nhai Hải Các nữa tuyệt đối cấm nam tu sĩ đến gần, Một khi tự tiện xông vào đều giết hết. Nhưng có khối ngọc phù này, Lâm Hiên có thể tiến vào Thiên Nhai Hải Các tìm nàng.
Vân Trung tiên tử dường như đã động lòng phàm, chỉ là có thể thành tri giao hay không còn phải xem duyên phận hai người.